Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 52: Đừng giống chị của cô



“ Chơi không nổi rồi đúng không?” Một tên đàn em của Trương Thanh đứng trước bàn cờ nghiêng đầu nói: “ Nhìn quần áo hắn mà xem, cộng vào cũng chưa tới ba trăm nghìn, mà mỗi lần cược lại đến một triệu năm trăm nghìn, không phải ai muốn chơi thì chơi.

“Đúng vậy." Bạn gái của tên đàn em đó ngả vào lòng hắn: “Một tên đàn ông mà vừa không có tiền vừa nhát gan thì có thể làm gì để bạn gái dựa vào chứ?”

“Chẳng có gì mà còn thích thể hiện, thật là khổ mà” Một tên đàn em khác mở miệng: “Từ Uyên à, chị cô kiếm được ông chồng kiểu này, còn không bằng để anh Thanh giới thiệu cho. chị cô một nhà có tiền, tốt hơn gấp mấy lần.”

“Các người bớt nói vớ vẩn đi, anh rể tôi chỉ là không thích nơi như này!” Từ Uyên liếc qua hai đàn em của Trương Thanh.

“Hà hà, mỗi người đều có chí riêng.” Trương Thanh cười nhẹ hai tiếng: “ Em Uyên à, em đứng có đó thì có gì thú vị, anh vừa mới mua cho em ba triệu thẻ đánh bạc, hay em cũng chơi hai ván đi?”

“Không cần đâu.” Từ Uyên gạt tay từ chối.

“ Từ Uyên, cô rụt rè như vậy làm gì?” Đàn em Trương Thanh mở miệng: “Cô cần phải biết là anh Thanh đã đối xử với cô như thế nào, lẽ nào cô muốn giống chị của cô đi tìm một tên chồng vô dụng sao?”

“Anh nói ai vậy? Chú ý lời nói đi!” Từ Uyên nhìn đàn em của Trương Thanh cảnh cáo.

Trương Bá Sinh đứng nở một bên nhìn sự trêu chọc của bọn sinh viên đối với mình, cảm thấy có chút thú vị. Anh cũng từng trong thời kì đó, rất hiểu suy nghĩ của họ, thật ra không có ý xấu gì mà chỉ muốn hạ thấp người khác, làm nở mặt mình. Nếu như thật là những người nổi tiếng trong xã lội, hoặc là những người của các công ty tớ như thế nào mà cố ý sỉ nhục anh, vậy Trương Bá Sinh sẽ không đơn giản tha thứ đâu.

Mặc dù Trương Bá Sinh không liên tuổi hơn mấy sinh viên đại học này là bao, nhưng tính tình thành thục đã hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần rồi.

Trương Bá Sinh lắc lắc đầu, tự mình đi đến một bên, nhìn trò cờ bạc trên bàn.

“Từ Uyên, anh rể của cô cũng có chút hèn nhát đó?” Đàn em của Trương Thanh nói.

“Anh nói lại lần nữa xem?” Từ Uyên trừng mắt nhìn tên đàn em đó, cô biết rằng anh rể của cô là không muốn tính toán mấy người này.

Mặc dù Trương ở rể kẻ nhà họ Lâm, nhưng cô đều rất coi trọng cách làm của anh, Từ Uyên biết người đàn ông này không phải là loại người hèn nhát như trọng lời bọn họ, chỉ là anh không thích tính toán từng tí với người khác. Nhưng một khi có người chọc anh nổi giận thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, ví dụ rất tốt đó chính là Vương Vũ ở vụ ở thôn Thủy Miên lần trước.

Đàn em của Trương Thanh thấy Từ Uyên thật sự tức giận, mím môi không dám nói nữa. Dù sau cũng là chị dâu tương lai của họ. Hắn đang chuẩn bị quay đầu đánh thẻ đánh bạc của mình và đặt thêm hai ván nữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai ở bên cạnh mình.

“ Đồ đê tiện! Mày đụng vào ai thế?”

Đàn em của Trương Thanh nghiêng đầu nhìn lại, bạn gái của hắn không biết từ lúc nào đã đứng trước một người phụ nữ trung niên cãi nhau, mà câu nói vừa nãy chính là từ bạn gái Uông nhi của hắn.

“Cô gái à, cô vào tôi đều cúi đầu để đi nên không cẩn thận va vào nhau, nhưng cái miệng của cô không quá sạch sẽ rồi.” người phụ nữ trung niên mặc một cái váy dài màu tím, đeo một cái dây chuyền bạch kim, nhìn qua rất có khí chất. Lúc này bà có vẻ rất tức giận.

“Tôi nói bà đấy thì sao, bà già chết tiệt, mau xin lỗi tôi nhanh” Uông Nhi chỉ tay vào người phụ nữ trung niên đó, dáng vẻ rất kiêu căng ngạo mạn.

Cuộc cãi vã bên này thu hút sự chú ý của mấy người Trương Thanh, Tôn Lãm và Trương Mỹ đang chơi vui cũng thu lại thẻ đánh bài, đi tới nơi đang xảy ra cãi vã.

Trương Thanh cậu mày, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Anh Thanh, tiện nhân kia đi đường không nhìn, và phải em còn không xin lỗi.” Uông Nhi vẻ mặt khó chịu.

'Bốp' người phụ nữ trung niên tắt một cái lên mặt của Uông Nhị, in lên năm nốt ngón tay. Người phụ nữ trung niên nhíu mày: “ Miệng thật dơ bẩn.”

“AI” Uông Nhi hét lên thất thanh, gương mặt dữ ơn nhìn người phụ nữ trung niên: “Mày đánh tao sao? Mày là cái thá gì mà dám đánh tao? Tao liều chết với mày.”

Nói xong cô ta nhảy bổ vào người phụ nữ trung niên.

“ Được rồi.” Trương Thanh kẽo cô ta lại, ta bảo nàng đứng cạnh một bên, bản thân trực tiếp đi đến chỗ người phụ nữ trung niên để thương lượng: “ Đánh người trực tiếp như vậy. Sợ là có chút không đúng?”

“Ồ, chàng trai, nếu mà muốn trách thì hãy trách bạn cậu mồm miệng không sạch sẽ“người phụ nữ trung niên cười lên duyên dáng, mái tóc xoăn nhẹ nhàng khẽ rung, mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng chỉ già bằng một nửa mẹ Từ, dáng vẻ thì mị, quả là một báu vật.

“Vậy thì bà cũng thể đánh người, hôm nay bắt buộc phải giải thích rõ cho bọn tôi.” Trương Thanh bảo vệ người của mình ơi phía sau, lúc này Uông Nhi đã nhào vào lòng của bạn trai khóc sướt mướt, nhìn thấy bộ đang khóc nức nở của bạn gái, vô cùng tức giận.

Anh Thanh, hôm nay bắt buộc phải khiến cho con tiện nhân này phải trả giá!”

“Đúng vậy!” Đường Phong- một đàn em khác của Trương Thanh cùng bạn gái của cậu ta- Phục Thiên gật mạnh đầu. Người phụ nữ trung niên nhìn đám sinh viên bằng ánh mắt khinh thường: “Các chàng trai và cô gái, vậy đừng trách chị đây không nhắc nhở các em bây giờ vẫn còn kịp đó, nếu đợi thêm thì chắc em không còn cơ hội nữa rồi”

“Nực cười, anh Thanh của chúng tôi là người của băng Thanh Diệp, các người còn có thể làm gì chúng tôi sao?” Toàn Mạnh cúi đầu nhìn bạn gái khóc thút thít trong lồng ngực, trực tiếp lấy ra tên gọi của Thanh Diệp.

“Thanh Diệp?” Người phụ nữ trung niên nghe thấy cái tên này liền cứng đờ người, ngay sau đó bà ta lại nở nụ cười kiều diễn, cười đẹp như hoa: “Thanh Diệp? Từ khi nào mà Thanh Diệp lại tìm mấy đứa trẻ đến để đập phá quán thế này?Hả?”

Tiếng hả vừa phát ra, xung quanh của bọn Trương Thanh xuất hiện mấy mươi tên mặc Tây trang màu đen bao quanh họ, tất cả đều khó chịu lườm lườm bọn họ.

Uông Nhi vừa nấy còn kiêu ngạo thì giờ hai chân mềm nhũn, nếu như không phải đang dựa vào Toàn Mạnh thì có thể đã ngồi bẹp xuống đất.

“Bằng Thanh Diệp phái các người đến để gây phiền phức hay là bảo các người đến để nộp mạng vậy?” Người phụ nữ trung niên giơ tay phải, ngắm nhìn ngón tay của mình: “Các bạn trẻ, chị vừa nãy đã cho các em cơ hội rồi, bây giờ các em chỉ cần quỳ xuống lạy mấy cái, chị sẽ cho các em đi, các em thấy thế nào?”

Bọn Trương Thanh đều đã bị mấy mươi trên đàn ông bảo quanh, trận này thì ai cũng có thể nhìn ra là không thể bỏ qua rồi.

Bốn người vẫn còn hung hăng vừa nãy bên cạnh Trương Thanh, mặt mũi tái mét, làm gì còn đang vẻ hung hăng nữa.

Trương Mỹ, Từ Uyên, Tôn Lãm lo lắng đứng cạnh nhau, suy nghĩ làm cách nào để có thể giải quyết được chuyện này.

Trương Thanh cau chặt mày: “Bà thật sự muốn đối đầu với Thanh Diệp chúng tôi sao?”

“Thanh Diệp các người sao?” Người phụ nữ trung niên cười khinh thường: “Chàng trai trẻ ác, nếu như các em có thể đại diện cho Thanh Diệp, vậy thì Thanh Diệp cũng không thể †ồn tại lâu được như vậy, công nữa em cảm thấy rằng Thanh Diệp sẽ gây phiền phức cho chị chỉ vì bọn nhãi các em sao?” Chị cho các em một phút suy nghĩ, hoặc là quỳ hoặc là gãy chân tay, các em tự mình nghĩ đi.”