Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 9: Ăn trọn



Người đàn ông mặc âu phục bị gãy mất hai chân: “Bụp" một tiếng quy xuống đất, hai tay vô lực rủ xuống, nụ cười nhạt trên mặt hắn đã sớm biến mất và biến thành kinh hoàng, ở trên trán hän, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.

Trương Bá Sinh chú ý tới gáy người đàn ông mặc âu phục, có một hình xăm nhàn nhạt.

Trương Bá Sinh nhíu mày một cái: “Sát thủ Hắc Ám? Ai phái anh tới."

Thời điểm người đàn ông mặc âu phục nghe được hai chữ Hắc Ám phát ra từ miệng Trương Bá Sinh, hắn hung hăng nuốt nước miếng, rất ít người có thể hời hợt nói ra tên tổ chức như vậy.

"Anh biết Hắc Ám!" Người đàn ông mặc âu phục trợn to cặp mắt.

"Rất thần kỳ sao?" Trương Bá Sinh hỏi ngược một câu: “Nói đi, ai phái anh tới, tôi có thể sẽ bảo toàn tính mạng cho anh”

"Ha, ha ha!" Người đàn ông mặc âu phục hít một hơi, cười †o hai tiếng: “Nếu như anh biết Hắc Ám, vậy thì nên rõ ràng, Hắc Ám chúng tôi, dù có chết, cũng sẽ không bao giờ tiết lộ thân phận người đã thuê chúng tôi."

Trương Bá Sinh nghiêng đầu suy nghĩ hai giây, sau đó mở miệng: “Cũng đúng, cần phải tuân thủ quy tắc, nhìn hình xăm ở gáy anh, hẳn là thành viên thứ mười ba của Hắc Ám đúng không, nghe nói Hắc Ám các anh có mười ba người, tình như anh em, tôi bây giờ cho anh tự lựa chọn, hoặc là không tuân theo quy định của tổ chức các anh, nói cho tôi biết người thuê là ai, hoặc là tôi sẽ giết hết mười hai người anh em còn lại của cậu."

"Viển vông!" Người đàn ông mặc âu phục quỳ xuống đất: “Tôi thừa nhận, anh rất mạnh, tôi căn bản không phải là đối thủ của anh, nhưng anh thật sự cho rằng anh có thể giết được. toàn bộ người của Hắc Ám sao? Trên thế giới này, có mấy người dám nói ra như vậy chứ?”

"Không nhiều, nhưng trong đó có tôi." Giọng Trương Bá Sinh vô cùng bình thản nói.

“Anh lấy đâu ra tự tin vậy? Chỉ bằng việc anh có thể đánh bại tôi sao?" Người đàn ông mặc âu phục cười nhạt.

"Bằng cái này." Trương Bá Sinh từ trong túi quần mình, lấy ra một chiếc nhẫn vàng, lông mày nhẹ nhàng nhếch lên một cái: “Đủ chưa?"

Khi nhìn thấy chiếc nhãn này, con người của người đàn ông mặc âu phục co lại, giọng nói hẳn run rẩy.

“Thánh... Thánh giới! Là anh! Là anh! Hóa ra là anh!"

Người đàn ông mặc âu phục, run rẩy trong vô thức, dù vừa rồi hản nhắc tới cái chết, cũng không lộ ra biểu cảm như vậy.

"Như thế nào, bây giờ tin chưa?" Trương Bá Sinh đem chiếc nhẫn đút lại vào túi quần, nhìn người đàn ông mặc âu phục.

"Không nghĩ tới, tôi lại có may mắn, cùng Satan trong truyền thuyết giao đấu, ha ha ha! Được, tôi có thể nói cho anh biết người thuê là ai, nhưng anh phải bảo đảm, anh sẽ không động đến anh em của tôi."

"Anh không có tư cách ra điều kiện với tôi!" Giọng Trương Bá Sinh đầy ớn lạnh: “Ba giây, nói cho tôi biết người thuê, sau đó chết đi."

Người đàn ông mặc âu phục cười đau khổ: “Người thuê họ. Tô, Người Tước Thành."

Nói xong, người đàn ông mặc âu phục nghiền nạt độc dược giấu sau rằng, mắt trợn tròn, cả người ngã quy về phía trước, ngã ở trước mặt Trương Bá Sinh.

"Họ Tô? Người Tước Thành?" Trương Bá Sinh nhìn cũng không nhìn người đàn ông mặc âu phục đã chết lấy một cái, lẩm bẩm một tiếng, sau đó gửi một tin nhăn đi.

Trương Bá Sinh kéo cỗ thi thể này, đi ra cửa phía bắc phòng khách, đi tới sau vườn, vẫy vẫy tay trên không trung, một bóng đen hiện ra, kéo thi thể lên, không nói gì cả, rồi lại biến mất.

Trương Bá Sinh trở lại phòng khách, xác nhận một chút, xem trong phòng có để lại dấu vết đánh nhau gì không, lúc này mới đi tới cửa phía nam phòng khách, vừa vặn, Lâm Thùy Hân cùng Giang Tuyết Tâm cũng từ cửa chính bước vào.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thùy Hân, đầy lạnh lẽo, bộ dạng hèn nhát của Trương Bá Sinh, cô đã nhìn thấy rõ ràng.

"Hì hì, tổng giám đốc Lâm, trà đã pha xong cho em rồi, mau thưởng thức đi." Trương Bá Sinh đem một ly trà ngon bưng đến trước mặt Lâm Thùy Hân.

Lâm Thùy Hân lạnh lùng liếc Trương Bá Sinh một cái, không nói lời nào, cũng không nhận lấy ly trà anh đưa, cô đối với Trương Bá Sinh, đã không còn bất kỳ lời nào có thể nói, chuyện ngày hôm nay, làm cô quyết định, lập tức gọi điện thoại cho bố mình, đuổi người này đi!

Ánh mắt Giang Tuyết Tâm nhìn Trương Bá Sinh, cũng mang theo một chút khinh bỉ, một người đàn ông, ở thời điểm vợ mình gặp phải nguy hiểm, lại chạy trốn trước?

Trương Bá Sinh thấy Lâm Thùy Hân tâm trạng không tốt, cười ngại một tiếng rồi trở về phòng ngủ của mình, anh gọi điện thoại cho thanh niên đẹp trai kia, nói cho thanh niên đẹp. trai biết, để cho hẳn điều tra hết toàn bộ họ Tô ở Tước Thành!

Khi Trương Bá Sinh xử lý xong những chuyện này, Giang Tuyết Tâm cũng đã bắt đầu kiểm tra qua biệt thự, việc làm tâm trạng Lâm Thùy Hân tốt hơn một chút là, trong biệt thự không bị người khác lắp máy nghe lén các thứ.

Trên thực tế, những thứ này, một tháng trước, đã sớm bị Trương Bá Sinh xử lý rồi.

Lâm Thùy Hân ngồi trong phòng khách, càng nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Trương Bá Sinh, trong lòng lại càng phiền não, cô vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho bố, đem biểu hiện hèn nhát vừa rồi của Trương Bá Sinh nói cho bố, điện thoại liền vang lên, là bố cô gọi tới.

"Thùy Hân à, bây giờ con cùng Tiểu Trương đi một chuyến tới Le Chateau - một nhà hàng Pháp mới mở, Trịnh Sâm từ nơi khác trở về, chú Trịnh và dì Trịnh của con đều mời các con đến đấy.

Lâm Thùy Hân nghe lời của bố nói trong điện thoại, miễn cưỡng nuốt xuống lời muốn đuổi Trương Bá Sinh đi, nếu như nói, Lâm Thùy Hân có hơn trăm thứ bất mãn với Trương Bá Sinh, thì đối với cô, Trịnh Sâm kia, chính là hơn ngàn thứ bất mãn!

Trịnh Gia cùng Lâm Gia là bạn làm ăn lâu năm, Lâm Thùy Hân tướng mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã được Trịnh Sâm theo đuổi, nhưng Lâm Thùy Hân đối với Trịnh Sâm, một chút hứng thú cũng không có, đây là một cậu ấm được gia đình chiều chuộng, Lâm Thùy Hân biết, năm Trịnh Sâm mười lăm tuổi đã cùng cô dạy kèm tại nhà của hắn phát sinh quan hệ, đó là một sinh viên đại học, Trịnh Sâm làm người ta bụng to, liền trực tiếp đem người ta đá đi, cuộc sống về sau lại càng hỗn loạn hơn nhiều.

Những vấn đề này, bố mẹ Trịnh Sâm không quan tâm chút nào, mỗi lần thấy Lâm Thùy Hân, còn đều nói hai nhà sau này sẽ kết làm thông gia các thứ.

Lâm Thùy Hân vừa nghe Trịnh Sâm và bố mẹ hẳn nói xong, đều biết bọn họ muốn làm gì.

Giữa Trịnh Sâm và Trương Bá Sinh, đương nhiên Lâm Thùy Hân có thể chấp nhận Trương Bá Sinh hơn, mặc dù người này hơi nhát gan một chút, hơi ăn hại một chút, nhưng ít nhất, sẽ không làm cho người khác cảm thấy kinh tởm.

Nhà hàng kiểu pháp Le Chateau gần một năm qua có thể nói là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Châu Xuyên, dựa vào việc giữ nguyên hương vị, làm cho mọi người cảm nhận được. sâu sắc các đặc điểm của món ăn kiểu Pháp, nhà hàng này từ phong cách cho đến nhân viên phục vụ đều tràn ngập sự lãng mạn của nước Pháp.

Lâm Thùy Hân chọn ngẫu nhiên một chiếc siêu xe trong sân biệt thự và đến đây cùng Trương Bá Sinh.

Vừa xuống xe, Trương Bá Sinh còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm giác có một cánh tay ngọc mảnh khảnh khoác lên cánh tay mình, thấy Lâm Thùy Hân mặt đầy dịu dàng đứng bên cạnh mình, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt lạnh nhạt như ở nhà, chỉ thấy động tác và vẻ mặt của Lâm Thùy Hân lúc này, khiến mọi người nghĩ rằng cô là một người phụ nữ nhỏ bé đang rúc vào vòng tay người chồng.

Trương Bá Sinh theo bản năng đưa tay ra, ôm lấy eo Lâm Thùy Hân, ngay lúc chạm vào, liền cảm nhận được sự mảnh khảnh và mềm mại của vòng eo.

Cơ thể mềm mại của Lâm Thùy Hân hơi run một cái, nụ cười trên mặt không được tự nhiên: “Bỏ cái tay kia của anh ra."

"Ừ”" Trương Bá Sinh sờ mũi một cái, rất nghe lời bỏ bàn tay đang ôm eo Lâm Thùy Hân ra.

Lâm Thùy Hân trợn mắt nhìn Trương Bá Sinh một cái, tuy trên mặt là nụ cười dịu dàng, nhưng trong giọng nói vẫn làm người khác ớn lạnh: “ Chút nữa đi vào đừng có nói nhiều, anh và tôi cố gắng thể hiện tình cảm một chút, lúc gọi đồ ăn tôi hỏi anh muốn cái gì anh chỉ cần bảo để tôi quyết định là được, rõ chưa?"

Trương Bá Sinh gật đầu một cái, giơ tay lên: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà tổng giám đốc Lâm đã giao phó!"