Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 315: Nhà họ Ninh đã thay đổi rồi



Một giờ đồng hồ sau tại đại điện Ninh thị.

Trong đại điện, con cháu dòng chính đời thứ hai nhà họ Ninh, cả những người khá có địa vị đều có mặt, hai hàng ghế đều có người ngồi, phải lên tới hai, ba mươi người.

Con cháu dòng chính đời thứ ba nhà họ Ninh cũng có mặt đông đủ, họ đứng xếp hàng ở trong sân ngoài đại điện, đến cả Ninh Khuyết cũng bị triệu tập đến.

Ninh Khuyết đứng giữa đám người, sắc mặt ông ấy căng thẳng, không biết tình hình nội bộ hiện nay của nhà họ Ninh như thế nào.

Ông ấy biết hôm nay đại trưởng lão Lâm Ẩn sẽ đích thân tới biệt thự Thái Cực, chỉ là ông ấy không rõ đã xảy ra chuyện gì, bây giờ đang ở thế cục nào.

Bỗng nhiên, cụ nhà đang ốm bệnh nằm trên giường xuất hiện, thông báo toàn bộ thành viên dòng chính nhà họ Ninh mở cuộc họp gia tộc.

“Chuyện gì thế này? Không phải buổi sáng mới đón tiếp đại trưởng lão tới nhà họ Ninh à, sao cụ nhà cũng ra mặt thế này, lại còn mở cuộc họp gia tộc, hơn nữa quy mô rất lớn, gọi hết mọi người đến đây!”

“Chả biết nữa, tôi nghĩ xảy ra chuyện lớn gì rồi!”

Bên trong sân, con cháu đời thứ ba nhà họ Ninh đang có mặt đều xì xào bàn tán.

Bên trong đại điện, những người quản lý cấp cao của nhà họ Ninh ngồi trên hai hàng ghế, ai ai cũng mang vẻ mặt thấp thỏm không yên.

Đám người bọn họ trước kia đã tham gia cuộc họp đón tiếp đại trưởng lão Lâm Ẩn do Ninh Tông Đạo chủ trì.

Về sau, Lâm Ẩn và Ninh Tông Đạo đã cãi nhau ngay tại trận, một hàng người cùng đi tìm cụ nhà bàn chuyện.

Bọn họ vốn đứng hết về phía Ninh Tông Đạo, vẫn đang xem xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc này lại phát hiện Ninh Tông Đạo không có mặt ở đây, khiến cho đám người quản lý cấp cao này rất không yên tâm, trong lòng bắt đầu dấy lên dự cảm không lành.

“Cụ nhà đã tĩnh dưỡng mấy tháng nay rồi, tại sao tự dưng lại đứng ra chủ trì cuộc họp gia tộc?”, một người phụ nữ trung niên nói, gương mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

“Đúng là kỳ lạ đấy, cụ nhà chủ trì cuộc họp gia tộc à, anh hai đâu? Sao lại không thấy anh hai đâu cả?”

“Đúng đấy, lạ thật, lúc trước anh hai với cái tên Lâm Ẩn không biết trời cao đất rộng kia còn đi gặp cụ nhà cơ mà, sao lại không thấy người đâu nhỉ.”

Đám người quản lý cấp cao nhà họ Ninh đang ngồi đợi rất sốt ruột, không ngừng bàn tán, trông ai cũng mang vẻ nghi ngờ.

“Có lẽ anh hai đang ở bên cụ nhà đấy, chốc nữa chắc chắn sẽ qua đây cùng với cụ nhà. Còn về tên họ Lâm kia, ha ha, thằng oắt đấy cứ cậy vào giao tình với cụ nhà mà thích làm gì thì làm.”, Ninh Tông Huyền lạnh lùng cười, nói: “Bây giờ cụ nhà đã đích thân ra mặt rồi, theo tôi thấy thì cụ nhà tức giận rồi đấy, chuẩn bị phế cái danh đại trưởng lão của nó nên tới thông báo với mọi người!”

“Nói cũng có lí đấy, có lẽ đúng là như thế.”, người phụ nữ trung niên như đang suy nghĩ, gật đầu.

Gương mặt Ninh Tông Huyền mang đầy vẻ đắc ý, ông ta nghĩ rằng lần này đúng là thay thân đổi chủ rồi, đến cả cụ nhà cũng đích thân ra mặt, xem ra chuyện này sẽ làm lớn đây!

Lần này, cũng coi như có cơ hội báo thù Lâm Ẩn rồi, đợi chốc nữa kể khổ với cụ nhà, nói hết những “tội ác” mà Lâm Ẩn đã làm ra ở nhà họ Ninh!

“Anh sáu, anh bảy, sao hai anh lại ngồi im không nói chuyện thế? Hai người cùng đi tìm cụ nhà với anh hai mà, có phải cụ nhà rất giận không?”, Ninh Tông Huyền nhìn Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh, hỏi.

Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh ngồi ở hàng đầu tiên, vẻ mặt hai người vô cùng đau khổ, không ngừng run lẩy bẩy, trong lòng hai người đang hoảng sợ tột độ, lo lắng không biết bản thân còn sống hay đã chết.

Đối mặt với câu hỏi của Ninh Tông Huyền, hai người họ không dám nói câu gì, bây giờ đến cả cụ nhà cũng bắt đầu “rời núi” rồi, lại còn bỏ rơi hai người họ.

Hai người họ đã mất hết toàn bộ quyền thế trong tay, ngay cả tính mạng của bản thân còn hay đã mất cũng không rõ nữa, làm gì còn tâm tình để ý đến tên ngu xuẩn Ninh Tông Huyền này chứ?

“Ấy! Anh sáu, anh bảy, sao trông mặt hai anh có vẻ sai sai?”, Ninh Tông Huyền tò mò hỏi: “Không lẽ nào tên Lâm Ẩn kia chọc cụ nhà nổi giận linh đình rồi? Anh sáu, em nhớ Lâm Ẩn là anh mời tới nhỉ, chẳng nhẽ cụ nhà còn giận lây sang anh à?”

Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh ngậm kín miệng, một câu cũng không nói. Ninh Tông Huyền, đúng là tên ngu ngốc.

“Ninh Tông Huyền!”

Đúng lúc này, một giọng nói ồm ồm đầy tức giận truyền tới, doạ Ninh Tông Huyền sợ tới mức bật dậy, đứng thẳng, phía sau lưng đổ cả mồ hôi lạnh.

Ninh Thái Cực chống lấy cây gậy đầu rồng, hai bên có tuỳ tùng đi theo đỡ, lão ấy chậm rãi bước vào đại điện, bình tĩnh ngồi xuống vị trí thứ hai, ánh mắt lão ấy lạnh lẽo nhìn thẳng Ninh Tông Huyền.

Ngay lúc Ninh Thái Cực bước vào sảnh với vẻ mặt nghiêm nghị, mọi người đều nghiêm túc đứng hết dậy.

“Bố, bố gọi con có chuyện gì ạ?”, Ninh Tông Huyền nhìn Ninh Thái Cực, ông ta cười cười rồi nói, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Sao bố lại ngồi ở vị trí thứ hai ạ?”

Lúc ông ta đang nói, Lâm Ẩn mặc một thân đồ trắng, thong dong bước vào đại điện, kéo chiếc ghế gỗ Hoàng Hoa Lê - vị trí thuộc về gia chủ, nhàn nhã ngồi xuống.

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ người nhà họ Ninh đang ngồi đều lộ ra ánh mắt vô cùng tức giận, dữ tợn nhìn Lâm Ẩn, có mấy người thậm chí còn định đứng dậy đánh Lâm Ẩn cho ra trò.

Thật đúng là vô pháp vô thiên, cụ nhà còn đang ngồi đây, tên nhóc họ Lâm kia thế mà dám ngồi vào vị trí thuộc gia chủ nhà họ Ninh? Cậu ta muốn chết đấy à?

Phải biết rằng, gia quy của nhà họ Ninh rất nghiêm khắc, nhất là trong hoàn cảnh trang nghiêm như thế này, mỗi một vị trí được sắp xếp đều liên quan tới địa vị, thân phận, ai dám ngồi không đúng chỗ, không an phận, ngay lập tức bị đuổi khỏi nhà họ Ninh!

Vị trí của gia chủ chuyên thuộc về một mình cụ nhà Ninh Thái Cực, trước kia Ninh Tông Đạo cũng độc tài chiếm lấy quyền lực cũng chỉ ngồi ở vị trí thứ hai, không dám ngồi tại vị trí của cụ nhà!

“Lâm Ẩn! Cậu đang làm gì đấy? Cậu dám ngồi lên vị trí của cụ nhà à?”, Ninh Tông Huyền phẫn nộ nhìn Lâm Ẩn, quát tháo: “Cậu còn không mau cút xuống đây, ngoan ngoãn quỳ trước mặt cụ nhà mà tạ tội!”

“Ninh Tông Huyền, im mồm!”, Ninh Thái Cực tức giận nhìn, lạnh giọng nói: “Mày, quỳ xuống ngay! Mau tạ tội với đại trưởng lão Lâm!”

“Đại trưởng lão Lâm là người mà mày có thể bàn tán sau lưng sao? Mày có đủ tư cách sao?”, Ninh Thái Cực chầm chậm đứng dậy, toả ra uy thế tuyệt đối của người đứng đầu gia tộc, lão ấy trầm giọng lên tiếng.

Trước uy thế ngút trời của cụ nhà, sắc mặt Ninh Tông Huyền trong chốc lát trở nên trắng bệch, ông ta cảm thấy không thể tin nổi.

Ông ta không biết sao cụ nhà có thể nhẫn nhịn để Lâm Ẩn ngồi lên vị trí đứng đầu chứ?

Bịch!

Còn không kịp nghĩ nhiều, Ninh Tông Huyền đã không chịu được ánh nhìn đầy uy nghiêm của Ninh Thái Cực mà quỳ xuống tại chỗ.

“Ninh Tông Bảo, Ninh Tông Thịnh, quỳ xuống trước mặt đại trưởng lão Lâm!”, Ninh Thái Cực trầm giọng nói.

Bịch.

Hai người Ninh Tông Bảo họ không hề do dự, họ sớm đã chuẩn bị xong xuôi, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu sát đất để quỳ bái trước Lâm Ần.

“Ngày hôm nay, lão triệu tập toàn bộ mọi người tới đây là có chuyện vô cùng quan trọng muốn thông báo tới toàn gia tộc!”, Ninh Thái Cực nghiêm nghị nói.

“Hả! Ơ! Ơ!”

“Chuyện gì thế này, sao cụ nhà lại để anh sáu và anh bảy quỳ xuống trước Lâm Ẩn? Lại còn dung túng để Lâm Ẩm ngồi ở vị trí gia chủ?”

“Chuyện này cứ sai sai ấy. Sao tới tận giờ vẫn không thấy anh hai đâu?”

Những người có vai vế đang ngồi của nhà họ Ninh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, họ hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuỵên gì.

Tại sao mới có vài tiếng đồng hồ mà dường như nhà họ Ninh đã thay đổi rồi!