Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 167: Lập uy



Hiện nay, ở thành phố Giang Tư, không người nào không biết đến tập đoàn Uyển Như.

Phát triển cực nhanh, giới truyền thông tranh nhau đưa tin, Cố Uyển Như cứ cách năm ba hôm lại buộc phải sắp xếp hợp báo, tự nhiên lại trở thành ngôi sao mà nhà nhà đều biết.

Một mặt Tập đoàn Uyển Như có năng lực cạnh tranh mạnh, mặt khác còn lớn hơn, dẫn tới bàn tán sôi nỗi chính là những dự án công ích mà họ làm.

Trong lòng Giang Hải cũng hiểu rõ, trong chuyện này, Hoành Độ Dương đã âm thầm làm không ít việc, dẫu sao tập đoàn Uyển Như càng lớn mạnh, lợi ích ông ta thu được càng nhiều.

Danh tiếng của Tập đoàn Uyển Như ở thành phố Giang Tư, không người nào không biết.

Cho dù là các cụ tóc bạc hoa râm, hay là trẻ con mặc quần thủng mông, đều cảm thấy hãnh diện vì những gì mà tập đoàn Uyển Như đã làm.

Thanh niên ở thành phố Giang Tư, người nào cũng muốn được vào tập đoàn Uyển Như làm việc. Nơi này không chỉ có đãi ngộ tốt, càng có thể diện, ngay cả nếu đi xem mắt cũng được ưu tiên hơn.

Hiện tại, có không biết bao nhiêu thanh niên khát vọng được đến tập đoàn Uyển Như làm việc, cho dù yêu cầu của tập đoàn Uyển Như cao đến mức biến thái, nhưng người tới ứng cử vẫn đông như dệt cửi.

Đối với chuyện này, Cố Uyển Như cảm thấy rất vui vẻ.

Ít nhất, những thứ mà tập đoàn Uyển Như làm cho thành phố Giang Tư này, được người ta ghi nhận, nhớ tới.

Cố Uyển Như cũng có thêm động lực lớn hơn, cô muốn đưa tập đoàn Uyển Như càng lớn mạnh hơn nữa.

Tương lai, vươn ra khỏi thành phố Giang Tư không chỉ là sản phẩm của tập đoàn Uyển Như, mà còn là văn hóa công ty, còn có cả sự nghiệp công ích.

Hôm nay, tập đoàn Uyển Như ở thành phố Giang Thanh có thể nói đã vững chân rồi, bước đầu tiên đi ra khỏi Thành phố Giang Tư, muốn mọi chuyện đều suôn sẽ.

Cố Uyển Như rất coi trọng chuyến đi thành phố Giang Thanh lần này, lần này thỏa thuận hợp tác cũng không chỉ là một công ty, cho nên, cô muốn tự mình đi.

Chỉ cần chân chính nắm được thành phố Giang Thanh trong tay, những khu vực khác, không đánh cũng tự thua.

Giang Hải tự nhiên cũng cùng đi, cũanhng yêu cầu Kim Thâu sắp xếp một đội ngũ vệ sĩ hai mươi người đi theo, bảo đảm cô được an toàn tuyệt đối.

An toàn của Cố Uyển Như, Giang Hải luôn luôn ưu tiên hàng đầu, không dám có chút nào lơ là.

Lần trước đi thành phố Giang Thanh, bởi vì chỉ có một mình Kim Thâu đi theo, suýt nữa đã để Cố Uyển Như bị thương rồi.

Loại chuyện này, Giang Hải tuyệt không cho phép phát sinh thêm lần nào nữa.

Vì tranh đoạt vào danh sách hai mươi người trong đội ngũ vệ sĩ này, đám người Kim Thâu tiến hành một trận thi đấu.

Giang Hải cũng không lo lắng đối với sức chiến đấu của đám người Kim Thâu, thi đấu lần này ngoại trừ đấu võ còn phải thi thêm văn hóa.

Tần Hiên tự mình làm giám khảo, khảo nghiệm năng lực phản ứng tình huống khẩn cấp của đám người Kim Thâu.

Kim Thâu khó khăn lắm mới đạt được vị trí thứ hai mươi, suýt nữa đã bị loại rồi.

Bởi vì xếp hạng quá thấp, nên đội trưởng lần này là một người tên là Chu Khải.

Trước đây, biểu hiện của Chu Khải cũng không có gì nổi trội, nhưng biểu hiện lần này lại khiến cho Giang Hải phải nhìn anh ta với anh mắt khác.

Bởi vì anh ta có thể nhận định tình hình, biết cách biến tấu, suy xét các vấn đề rất toàn diện.

Dù sao, để bảo vệ Cố Uyển Như, khả năng đánh đấm vẫn chỉ là thứ yếu, Cố Uyển Như không xảy ra vấn đề gì mới là quan trọng nhất.

Bởi vì không đạt được hạng nhất, trong lòng Kim Thâu không phục, thành kiến đối với Tần Hiên càng lớn. Nếu không phải e ngại Giang Hải, anh ta có lẽ muốn tạo phản.

Thời gian ký hợp đồng là buổi chiều, sau đó còn có một cái buổi họp báo, do mấy vị lão đại bên thành phố Giang Thanh sắp xếp, Cố Uyển Như chẳng qua chỉ là đến cho có mặt thôi.

Sáng sớm, tám chiếc xe xếp hàng thật chỉnh tề xuất phát hướng phía thành phố Giang Thanh.

"Anh là muốn đưa em đi du lịch sao? Tại sao lại tới đây?" Cố Uyển Như nhìn ra ngoài cửa sổ, non xanh nước biếc, khung cảnh rất đẹp.

Giang Hải nói: "Hôm nay là sinh nhật của một người bạn, chúng ta đi ăn bánh sinh nhật trước đã."

"Em có quen không?" Cố Uyển Như biết Giang Hải có nhiều bạn ở thành phố Giang Thanh, nhưng không biết đó là ai.

"Biết chứ, lần trước tới thành phố Giang Thanh, em đã gặp qua một lần rồi." Giang Hải đang nói đến là ai, sắc mặt Cố Uyển Như trở nên âm trầm khó coi.

Lúc này, Giang Hải cũng không muốn nói nhiều, Cố Uyển Như không thích giao tiếp cùng người thế lực ngầm, điểm này Giang Hải biết rõ.

Nhưng, đã là làm ăn, bất kể với ai, cũng cần có phương pháp mới được.

Bên ngoài biệt thự của Bàng đại ca, đã đậu đầy các loại xe sang, khách khứa đến từ khắp nơi trong tỉnh.

Những người này, tùy tiện chọn ra một người, đều là nhân vật uy chấn một phương.

Nhưng ở trước mặt Bàng đại ca, bọn họ đều phải cụp đuôi lại. Có lẽ, từ hôm nay trở đi, bọn họ đều trở thành người của Bàng đại ca.

Bên trong khuôn viên biệt thự, không ít người cũng xì xào bàn tán, vô tình hay cố ý đều liếc nhìn Nghiệp Gia mấy lần.

Bởi vì Nghiệp Gia từ sáng sớm đã đứng ở ngoài cửa, cung kính đón khách.

Không ít người suy đoán, Nghiệp Gia nhất định là đang đợi một nhân vật quan trọng từ phía bắc tới. Những người này, vẻ mặt khác nhau, đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.

Xe của Giang Hải mang biển số của thành phố Giang Tư, đoàn xe chậm rãi từ từ tiến vào, Nghiệp Gia đứng ở bên cạnh cửa như một lão tăng đang nhập định, đôi mắt sáng bừng lên.

Xe vừa dừng hẳn, cửa xe chậm rãi mở ra.

Nghiệp Gia đứng ở bên cạnh cửa: "Anh Giang, hân hạnh hân hạnh."

Trên mặt Nghiệp Gia nở một nụ cười rất chân thành.

Thấy Cố Uyển Như cùng đi, Nghiệp Gia tự nhiên biết được thân phận của Cố Uyển Như.

Cười một tiếng, lập tức hỏi thăm sức khỏe.

"Cô Cố, hoan nghênh cô đến góp vui, hân hạnh được tiếp đón cô."

Có thể dẫn Cố Uyển Như tới, đủ để nói rõ Giang Hải không có chút địch ý nào.

Thật sự rất vui mừng khi Giang Hải đến.

"Chào... Chào anh."

Cố Uyển Như rất kinh ngạc, rất lịch sự và khách sáo, nghiêng đầu liếc nhìn Giang Hải, trong lòng hoài nghi, mặt mũi Giang Hải lớn như thế nào, ngay cả chủ nhân cũng tự mình mở cửa ra nghênh đón.

Trong lúc Nghiệp Gia đi về phía đoàn xe, không ít người chung quanh đồng loạt đều nhìn sang.

Đây chính là nhân vật quan trọng mà Nghiệp Gia đang chờ sao? Sao lại đi một cái xe bình thường như vậy.

Nhưng khi thấy Giang Hải từ trên xe bước xuống, rất nhiều người có chút sợ hãi, chẳng qua là, trên mặt thật không dám có biểu hiện gì ra.

Rất nhiều người cũng đang do dự, có nên tiến lên, chào hỏi Giang Hải một câu hay không?

Nghiệp Gia mời tất cả người của thế lực ngầm, trong lòng tất cả mọi người đều biết đây là một Hồng Môn yến, chẳng ai ngờ, Giang Hải cũng tới.

Một trận xì xào bàn tán, mọi người đều đang suy đoán, tại sao Giang Hải lại xuất hiện ở đây?

Lẽ nào Giang Hải là tới mừng sinh nhật?

Hay là tới để phá đám?

Tiếp theo đây, thế lực ngầm của tỉnh Hải Đông, sẽ gặp phải sóng gió gì?

Nhưng bất kể là nghĩ như thế nào, Giang Hải và Bàng đại ca, trong bọn họ cũng không ai dám đắc tội.

Giữa những ông lớn như thế này, yêu hay là ghét, những đám tôm tép như bọn họ tuyệt đối sẽ không không dám biểu lộ ra. Thậm chí, sẽ không dám tùy ý chọn bên nào, một khi chọn sai, sẽ là chết không có chỗ chôn.

Rất nhiều người ở đây, cũng từng chính mắt thấy thảm trạng bên ngoài thành phố Giang Tư, ở trong lòng bọn họ, Giang Hải giống như Tu La địa ngục.

Chuyện này, mới qua đi không lâu. Giờ phút này nhớ lại tình huống hôm đó, lòng vẫn sợ hãi như cũ, nghĩ tới thôi cũng không nhịn được muốn nôn mửa.

"Anh Giang, từ sáng sớm anh Bàng đã chuẩn bị trà ngon rồi, chỉ chờ anh tới cùng thưởng thức." Nghiệp Gia khom người dẫn đường, thái độ khúm núm giống như đang hầu hạ bậc tôn trưởng.

"Trà lần trước cũng không tệ, tôi là người luôn thích tưởng niệm cái cũ, không cần thay đổi làm gì." Giang Hải mỉm cười.

"Lần trước, anh Giang đi gấp quá, trà mà anh Bàng chuẩn bị trước cho anhlại quên đưa cho anh cầm theo." Nghiệp Gia cẩn thận liếc nhìn Cố Uyển Như, suy nghĩ một chút, cuối cùng muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra.

Giang Hải nói thế, anh ta cũng chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.

Giang Hải cười một tiếng, lấy ra một gói nhỏ từ trong túi áo: "Tặng anh món quà nhỏ, hy vọng nó sẽ có tác dụng với anh."

Nghiệp Gia vội vàng nhận lấy, lặng lẽ mở ra nhìn một cái, sắc mặt chợt thay đổi.

Không ngờ, Giang Hải lại mang đến một món quà quý giá như vậy, cái này, có thể gọi là bảo vật vô giá.

"Anh Giang, cái này..."

Giang Hải khẽ lắc đầu: "Phật nói, không nên nói, thì đừng nói..."

Nghiệp Gia lập tức kịp phản ứng, nếu như há miêng nói ra hai chữ “cổ võ”, thế thì sẽ dẫn đến họa sát thân, món đồ này trong tay, còn giữ được mạng sao?

Trong lúc nhất thời, tim Nghiệp Gia cũng đập rộn lên, thái độ càng lộ vẻ cung kính hơn, thậm chí có chút hèn mọn.

"Anh Giang, mời vào bên trong." Nghiệp Gia thấp mi rũ mắt, khom người khom lưng, chắp tay đứng ở một bên.

Giang Hải mỉm cười, Cố Uyển Như khoác tay, chậm rãi đi vào cửa.

Mọi người ở đây, không ít người đã nhìn ra chút manh mối.

"Mới vừa nãy Nghiệp Gia nhận được quà gì vậy?"

"Nếu như tôi nhìn không nhầm, cảnh này giống như là võ giả được nhận truyền thừa của sư trưởng..."

"Không thể nào, anh Giang còn rất trẻ, tại sao có thể là sư trưởng của Nghiệp Gia được chứ."

Tiếng xì xào bàn tán không ngừng, sắc mặt mỗi một người cũng hết sức cổ quái.

Có vài người đang suy nghĩ, rốt cuộc có phải là vừa nhận được truyền thừa hay không.

Có người lại đang nghĩ, chẳng lẽ lời đồn đại là thật? Cao thủ bên người Giang Hải, là người của Bàng đại ca? Bọn họ, vốn là người một nhà.

Nếu như Giang Hải cùng Bàng đại ca liên thủ, tỉnh Hải Đông này, chẳng phải sẽ đều nằm trong tay họ sao?

Nghiệp Gia vô cùng kích động, cả người đều run run.

Món quà của Giang Hải, dù anh ta quỳ xuống cảm ơn cũng không quá.

Bởi vì, đây là một bản thiếu của tâm pháp cổ võ.

Mặc dù không trọn vẹn, nhưng trong đó, vẫn có mấy chiêu mấy thế có thể tham khảo học tập.

Nghiệp Gia chỉ là võ giả, nếu học được cổ võ, cho dù chỉ là một chút xíu, thực lực cũng sẽ được nâng cao không chỉ một tầng.

Lão Phúc đứng ở bên trong cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Tuấn. Nghiệp Gia luôn điềm tĩnh, lại làm ra một động tác kính lễ đối với Giang Hải.

Lão Phúc biến sắc, cao giọng nói: "Anh Giang ở thành phố Giang Tư và vợ đến..."

Một tiếng hô to, đã nói rõ thân phận cùng địa vị của Giang Hải.

Trong phút chốc, tất cả các lão đại ở đây đồng loạt biến sắc. Tựa như bị sét đánh trúng vậy, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Giang Hải.

Người nào người nấy vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Theo bước chân của Giang Hải, trong lòng bọn họ cũng có cảm giác chấn động thịch thịch.

Anh Giang?

Thành phố Giang Thanh, Bàng đại ca sở dĩ gọi là anh Bàng, là vì ôn ta đứng đầu một thế lực rất lớn, một tiếng “anh” này cũng là đại biểu cho tuổi tác.

Nhưng, Giang Hải, chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Bây giờ ở ngay trong nhà của Bàng đại ca, lại được gọi là ‘anh’?

Chẳng lẽ, địa vị của Bàng đại ca, còn thấp hơn Giang Hải sao?

Không, cùng một tiếng ‘anh’ như nhau, nhưng địa vị lại thấp hơn quá nhiều.

Mọi người nể nang gọi anh Bàng, nhưng hơn phân nửa là ông ta tự phong, là ông ta yêu cầu đàn em của mình gọi như vậy.

Giang Hải, là do người của Bàng đại ca gọi anh ta như vậy, bất kể là Lão Phúc, hay là Đường Tuấn, ai cũng không thay thế được Bàng đại ca trong lòng họ.

Đã sớm liệu được Bàng đại ca sẽ tỏ ra hết sức sợ sệt, thậm chí sẽ còn làm ra những tư thế rất khúm núm, cung kính. Muốn mọi người biết Giang Hải là một đối thủ mạnh, nếu không làm tốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt chửng mình.

Nhưng Giang Hải không ngờ, Bàng đại ca lại vô sỉ như vậy, lại dùng giọng điệu tâng bốc đến như vậy.

Cố Uyển Như đang khoác tay Giang Hải, cảm giác của cô rất không được tự nhiên.

Người ở đây, đều rất kỳ quái, Giang Hải là một quái vật sao? Tại sao anh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều giống như đang nhìn con khỉ trong sở thú vậy, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người anh ấy.

Những người này, từ lối ăn mặc hay là cử chỉ khí chất, cũng không giống người bình thường.

Tại sao, những người này lại khách sáo đối với Giang Hải như vậy, hơn nữa, dáng vẻ còn có chút sợ hãi.

Còn nữa, tư thái của Nghiệp Gia quá là cung kính. Một người trung niên, lại cung kính như vậy đối với một thanh niên như Giang Hải, có chút quá đáng.

Nghe có người kêu là anh Giang, Cố Uyển Như quả thực không nhịn được, xì một tiếng bật cười.

Khiến những người ở đây ngây ngốc, sững sờ, trong ánh mắt đang kính sợ, lúc này mới chú ý tới ngoại hình như tiên tử của Cố Uyển Như.

Vợ của anh Giang...