Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 185: Người mới



Tại thành phố Giang Thanh, một người đại diện mới đã đến.

Một người đàn ông tên là Viên Lượng có ngoại hình bình thường, ăn mặc giản dị và có chiều cao trung bình. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng là mẫu người rất dễ lẫn trong đám đông.

Tuy nhiên, không ai đánh giá thấp người này, ngay cả Hoành Thiên Giai cũng đích thân gặp mặt anh ta.

Tuy nhiên thế giới ngầm luôn hoạt động vượt ra ngoài quy tắc hoặc vi phạm quy tắc.

Không riêng gì Hoành Thiên Giai, ai cũng không thể loại bỏ hoàn toàn thế lực ngầm.

Có lẽ đây là một phần của đất nước này hàng ngàn năm, sẽ luôn có người làm bá chủ của một vùng đất.

Tuy nhiên, người đại diện của nhà họ Triệu cũng không tồn tại được bao lâu, chỉ vài ngày.

Bởi vì Đường Tuấn xuất hiện, và anh ta vẫn ở thành phố Giang Thanh, ngay dưới tầm mắt của Viên Lượng, giết mười cao thủ chỉ trong một đêm.

Với tư cách là người điều hành của nhà họ Triệu, để ổn định tình hình, Viên Lượng đã đưa hai mươi cao thủ từ phương bắc đến, nhưng mười người trong số họ đã chết chỉ sau một đêm.

Biết rằng Đường Tuấn có thể ra tay, nhưng Viên Lượng không ngờ Đường Tuấn lại cứng rắn như vậy.

Khi mới đến thành phố Giang Thanh, họ sống trong một khu biệt thự.

Mười người sống trong cùng một biệt thự, ngay bên cạnh biệt thự nơi Viên Lượng ở.

Một đêm trước, Viên Lượng không hề nghe thấy động tĩnh gì, mười người này đã chết trong im lặng.

Kiểm tra những xác chết này, ai cũng đều chỉ bị trúng một kiếm, một kiếm ngay cổ họng.

Trên cửa phòng lưu lại bốn chữ lớn: nợ máu trả máu.

Đường Tuấn lấy máu của những người này để tỏ lòng thành kính với Bàng đại ca đã mất.

Viên Lượng không thể kiềm nén cơn giận dữ, hét lên một tiếng vang trời đất.

"Đường Tuấn, có giỏi thì chúng ta cùng sống chết một phen, đánh lén, như vậy cũng xứng đáng là cao thủ kiếm đạo sao?"

"Người đâu, người đâu..."

Viên Lượng căm giận cực độ, khuôn mặt méo mó trông gớm ghiếc.

Mang theo 20 người khi đến, Viên Lượng hứa sẽ đưa những cao thủ này trở về.

Mười người chết trong một đêm, điều này khiến anh ta khó mà giải thích với nhà họ Triệu ở phương bắc.

Mười người còn lại cùng đến sống ở một biệt thự khác.

May mắn cho họ là Đường Tuấn đã không đi đến tòa nhà nơi họ đang ở.

Đồng thời, trong lòng anh ta bùng lên một cơn tức giận khủng khiếp, thù này phải báo.

"Lập tức gửi tin nhắn cho mọi người trong thành phố Giang Thanh đều biết rằng tôi muốn thách đấu với Đường Tuấn."

"Tám giờ tối nay, ở ngay chỗ này, tôi sẽ đánh tay đôi với anh ta..."

"Đấu một mất một còn!"

Vì Đường Tuấn đang ở thành phố Giang Thanh, nên anh ta nhất định sẽ chú ý đến những tin tức này, nếu Đường Tuấn có gan, anh ta nhất định sẽ tới.

Thật vậy, đối với Đường Tuấn mà nói, tại tỉnh Hải Đông, phía bên ngoài thành phố Giang Tư, anh ta là không có đối thủ.

Anh ta không thể không tới.

Với thực lực của Đường Tuấn bây giờ, cho dù Viên Lượng có giở trò lừa gạt, thì cũng chỉ là một trò đùa trong mắt anh ta.

Đường Tuấn ở thành phố Giang Thanh đã có thể ngang ngược như chốn không người.

Chỉ có thành phố Giang Tư là nơi mà Đường Tuấn không dám coi thường. Thành phố Giang Tư là nơi có một vị thần ngự trị.

Lần này khi đang điều trị độc ở thành phố Giang Tư, Đường Tuấn đã biết thực lực của Giang Hải đáng gờm như thế nào, ngay cả cấp dưới của Giang Hải mà Đường Tuấn còn không thể đấu được.

Anh ta lại còn từng muốn thách đấu với Giang Hải, điều này thật nực cười

Chuyện xảy ra ở thành phố Giang Thanh lan nhanh với tốc độ chóng mặt.

Giang Hải đã sớm biết, nhưng anh không bình luận về nó và không quan tâm chút nào.

Có một điều Giang Hải không biết là, một người phụ nữ xinh đẹp đã lên máy bay đến tỉnh Hải Đông, mục đích của cô ta là Giang Hải.

Giang Hải đang nghe Tần Hiên báo cáo về công tác an ninh.

Trong số 100 người được chọn, Giang Hải đã ra lệnh nghiêm ngặt, không ai được tùy ý tranh chấp với người khác, hãy an tâm trở thành người bảo vệ Tập đoàn Uyển Như trên mọi miền.

Chỉ có Kim Thâu, Giang Hải mới cho anh ta tập luyện rất cực khổ.

"Anh Giang, đừng để tôi luyện tập như vậy nữa, nếu cứ như thế này nữa tôi sẽ phát điên mất."

Kim Thâu rất bất mãn, tại sao những người khác đều canh giữ bên ngoài, chỉ có mình anh ta là người duy nhất canh giữ ở thành phố Giang Tư.

Chỉ một mảnh đất rộng ba mẫu này ở thành phố Giang Tư mà cũng cần người canh giữ? Giang Hải vây cánh khá nhiều, ai dám làm loạn.

"Cậu cần phải luyện tập, nếu không sau này cậu bảo vệ tôi như thế nào?” Giang Hải thản nhiên vẫy vẫy tay, ý bảo Kim Thâu có thể đi ra ngoài.

"Đừng đừng, đừng mà..."Kim Thâu thực sự lo lắng, cười nịnh nọt, ngồi xổm ở trước mặt anh, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Giang Hải.

"Anh Giang, sao em lại cảm thấy không phải là đang thương em mà đang trừng phạt em vậy?"

"Có sao?" Giang Hải ngây người một lúc: "Không có nhé, tôi thương cậu nhất luôn đấy."

Anh ta cười: "Anh Giang, nếu em có làm gì sai thì cứ nói đi, em sẽ ngoan ngoãn làm theo."

"Anh đừng để em một mình chịu ấm ức, khó chịu lắm."

Giang Hải dần dần trầm mặt xuống: "Xem ra cậu không biết mình sai ở đâu thì phải?"

"Biết biết, em đương nhiên biết."

"Vậy cậu nói xem, cậu sai cái gì? Tôi thấy cậu đâu có sai."

Kim Thâu gãi gãi đầu, cậu ta thật sự không biết mình sai chỗ nào.

"Em sai rất nhiều chỗ, anh có thể phạt em, nhưng anh có thể nói cho em biết em sai ở đâu không?"

Giang Hải liếc nhìn Tần Hiên đang nhìn cười ở bên cạnh: "Tôi hỏi cậu, giờ tình hình của tỉnh Hải Đông lộn xộn như vậy, tôi phải làm gì mới tốt."

"Anh Giang làm thế nào? Sao em biết được?"

Giang Hải gãi cằm.

Tần Hiên nói: "Vững vàng, không dao động."

Kim Thâu vẫn đang chờ nghe những gì sẽ xảy ra sau đó, kết quả là sau khi nói xong mấy chữ đó, Tần Hiên không còn lời nào nữa.

"Sau đó thì sao?"

Giang Hải có chút sầu não, Kim Thâu này chỗ nào cũng tốt, nhưng não lại có chút ngốc, nói thẳng ra thì trong đầu anh ta chẳng khác gì toàn bã đậu, nói chuyện với anh ta thật là mệt não.

"Từ hôm nay, cậu phải nghe lời Anh Hiên, cho dù anh ta có bắt cậu ăn phân, cậu cũng phải đi."

Giang Hải nghiêm nghị nói, Tần Hiên tất nhiên sẽ không làm chuyện nực cười như vậy, mà chỉ là để cảnh cáo Kim Thâu rằng cho dù Tần Hiên có sắp đặt cái gì, cậu ta cũng phải làm theo.

"Cái này… ” Kim Thâu có chút phiền muộn, trong lòng Tần Hiên có rất nhiều ý tưởng trừng phạt người ma quái, kinh khủng.

Nói không chừng thì có thể một ngày nào đó, anh ta thật sự có thể để cho cậu ta ăn phân thật, lúc đó phải làm sao, có ăn hay không?

"Không đồng ý?"

"Đồng... Đồng ý, làm sao có thể không đồng ý được ạ?"

Giang Hải biết cách duy nhất để khiến Kim Thâu nghe lời là dùng bạo lực.

Nhưng vấn đề là bây giờ Tần Hiên không thể đánh lại được câu ta nữa rồi.

"Được, vậy từ ngày mai, cậu làm lái xe cho vợ tôi. "

Tiếp theo, Giang Hải có thể phải xử lý rất nhiều việc, không phải lúc nào cũng có thể làm lái xe cho Cố Uyển Như, Kim Thâu rất ngoan ngoãn, là lựa chọn rất phù hợp.

"Tại sao phải ngày mai, hôm nay làm ngay đi, ngay hôm nay... "

Kim Thâu nhìn Giang Hải với ánh mắt đầy mong đợi.

"Vẫn còn chuyện gì sao?"

"Hì hì, chìa khoá xe."

Kim Thâu vui vẻ rời đi, Tần Hiên khẽ nhíu mày.

"Anh Giang, anh thực sự không có ý định đạt lấy thế lực ngầm?”

"Là anh muốn biết, hay là Tần Nguyên Văn muốn biết?" Giang Hải hiểu rõ trí thông minh của Tần Hiên không đạt đến trình độ như vậy, Tần Hiên cũng học hỏi từ Tần Nguyên Văn không ít.

Tần Hiên thật thà cười.

Giang Hải nói: "Thế lực ngầm, tôi không đụng tới, các anh, ai cũng không được đụng vào. Ai đụng vào, rời đi ngay lập tức."

Lời nói của Giang Hải rất lạnh lùng, Tần Hiên rùng mình.

Rời đi? Đi đâu? Tìm Diêm Vương chắc?

Nhìn thấy Giang Hải rời đi, anh ta mới dám thở dài.

Một miếng bánh béo bở như vậy, Giang Hải không biết được thế lực ngầm có thể kiếm được rất nhiều tiền thế nào.

Đêm đó.

Khu biệt thự rực rỡ như ánh đèn.

Trong sân, Viên Lượng ngồi trên ghế, khẽ nhắm mắt thư giãn tinh thần.

Anh ta đang đợi. Đợi thời cơ. Đợi Đường Tuấn.

Giết 10 cao thủ một cách êm ái và tất cả đều là một nhát kiếm chí mạng.

Đường Tuấn có bản lĩnh đến vậy sao?

Viên Lượng còn nghi ngờ có người giúp đỡ Đường Tuấn.

Vì vậy, bên trong và bên ngoài biệt thự nhìn như không có gì cả, nhưng thật ra anh ta đã bố trí mai phục rồi, chỉ cần Đường Tuấn dám tới thì sẽ không thoát được.

Vào lúc tám giờ, đồng hồ báo thức ở bên cạnh kêu lên.

Viên Lượng nghĩ, có phải là do Đường Tuấn không nghe thấy động tĩnh gì không, hay là biết có cạm bẫy nên không dám tới, Đường Tuấn không nên đến muộn mới đúng.

Đột nhiên, Viên Lương cảm giác được điều gì đó rồi đột nhiên mở mắt ra, sau đó mắt giật liên tục.

Đường Tuấn, cầm một thanh kiếm trên vai, đã đứng trong sân.

Anh ta đến, thực sự đến, và xuất hiện một cách âm thầm, nếu anh ta mà cho mình một nhát kiếm.

Vậy chẳng phải chết mà còn chẳng biết mình chết như nào sao?

Đường Tuấn mặc một bộ đồ đen, rất dễ ẩn nấp trong bóng đêm.

Tuy nhiên, trên đầu Đường Tuấn, mái tóc đen bóng nay đã bạc đi, đã nhuốm màu thăng trầm của cuộc đời.

Viên Lương cảm thấy có mùi nguy hiểm, Đường Tuấn không hề có chút sát khí nào trên người, giống như chỉ đến cùng Viên Lượng nói chuyện phiếm.

Nín thở?

Phải nói rằng biểu hiện của Đường Tuấn trong khoảng thời gian này có thể được gọi là Vua Kiếm, ngay cả ở phương bắc, và thanh kiếm cùn đó đã đạt đến trình độ xuất thần.

Đối mặt với Đường Tuấn, ngay cả Viên Lượng cũng không hoàn toàn tin tưởng mình có thể chiến thắng.

Có vẻ như nhà họ Triệu phía Bắc đã một lần nữa đánh giá thấp thực lực của Đường Tuấn.

Đường Tuấn cười rất thoải mái.

"Tôi đây, nghe nói, anh muốn thách đấu với tôi?"

"Dù anh không xứng, nhưng tôi vẫn cho anh một cơ hội. "

"Có thể chết dưới kiếm của tôi, đời này của anh cũng đáng lắm. "

"Đúng là tự tìm cái chết, bây giờ còn dám ăn nói ngông cuồng vậy." Viên Lượng nhẹ nhàng đứng dậy, đá cái ghế một cái.

Ngay lúc đó, trong tay anh ta cũng xuất hiện một thanh kiếm.

"Tôi đã giống như một người chết rồi, sớm một ngày hay muộn một ngày, cũng không quan trọng nữa."

"Nhưng mà, một đám cặn bã như các người, e rằng không giết được tôi đâu."

Viên Lượng không quan tâm, hừ lạnh một tiếng: "Đường Tuấn, nếu thật sự muốn nói chuyện, chúng ta cũng coi như đồng môn. Anh học được cái gì, tôi cũng đều học được."

“Hơn nữa, tôi còn học được nhiều hơn anh."

Đường Tuấn nói: "Đúng, chúng ta đã từng khắng khít, nhưng đó là trước đây."

Sau đó, Đường Tuấn rút ra một cây kiếm sắc.

"Chịu chết đi, muộn lắm rồi, Diêm Vương đang sốt ruột chờ các người đó."

Viên Lượng trong lòng luôn cảnh giác, lại nghi hoặc, xưa nay Đường Tuấn vẫn luôn coi trọng mạng sống, chẳng lẽ thật sự đến đây một mình.

Nếu như rơi vào trường hợp này, phải cẩn thận hơn.

Rốt cuộc Đường Tuấn cũng không còn trẻ nữa, sẽ không làm những chuyện xốc nổi.

Vậy thì, nhất định là có ai đó đứng sau Đường Tuấn.

Viên Lượng không nhúc nhích, nhưng Đường Tuấn đã bắt đầu ra tay.

Thân hình lóe lên, lao thẳng về phía Viên Lượng.

Viên Lượng nhìn thấy Đường Tuấn nhếch miệng khinh thường.

Vẻ mặt đó rất lạnh lùng, nếu Đường Tuấn đến đây chịu chết, thì vẻ mặt tàn nhẫn và ghê gớm đó không thích hợp.

Viên Lượng sợ hãi, đứng đơ một chỗ như tượng.

Trong lòng dậy sóng, sợ hãi dâng lên cực độ.

Biểu hiện của Đường Tuấn thật xuất thần, còn hơn cả võ giả, cảm giác này giống như... đối mặt với cổ võ giả.

Nói không chừng... Đường Tuấn là một võ giả?

Không đúng, nếu thật sự là võ giả, Bàng đại ca làm sao có thể chết ngay trước mắt của Đường Tuấn được.

Chỉ một mình Đường Tuấn có thể giết sạch sẽ, hai người Hạo Tuyền, cơ bản không có cơ hội ra tay với Bàng đại ca, họ sẽ chết dưới kiếm của Đường Tuấn.