Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 206: Không nên quá mức hiền lành



“Đều là bạn học cũ, đùa một chút thì có sao? Tôi nhớ khi còn đi học, Cố Uyển Như rất thích nói đùa ấy chứ.” Chu Lị mỉm cười nói.

Tiền Nhã sắc mặt vô cùng mãn nguyện, làm cho Cố Uyển Như bẽ mặt mang lại cho cô ta cảm giác khoái cảm.

“Uyển Như, mọi người chỉ là đang nói đùa thôi, cậu cần gì phải nghiêm túc đến vậy?”

Cô gái miệng mồm chanh chua cũng lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, Tiêu Dao, tôi cũng chỉ nói đùa thôi, đều là bạn học cũ, cậu đâu cần phải tức giận với tôi.”

Cố Uyển Như đi cũng không được, không đi cũng không được, cho nên cô cũng chỉ đành phải qua loa lấy lệ nói: “Không có, chỉ là đừng có đùa giỡn quá đáng là được, tôi... tôi chỉ muốn đi vệ sinh một chút thôi.”

Sau đó, Cố Uyển Như bước ra ngoài.

Giang Hải đôi mắt lạnh lùng cùng với vẻ mặt lãnh đạm đi theo phía sau.

Cố Uyển Như có thể nhìn ra sự xấu xa của lòng người cũng không có gì xấu, bởi vậy, Giang Hải cũng không nói thêm gì.

Bước ra khỏi phòng vệ sinh, Cố Uyển Như đã rửa sạch mặt mũi, vẻ mặt có chút trùng xuống, không giống với thái độ vui vẻ lúc mới bước vào.

Giang Hải nói: “Vợ à, bữa cơm kiểu này không đáng để nán lại nữa, chúng ta đi thôi.”

“Cái này... không chào hỏi mà rời đi thì có vẻ không ổn lắm?”

Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn quan tâm đến cảm nhận của người khác sao?

“Anh Giang... anh Giang...?”

“Cố Tổng?”

Đúng lúc này, bên cạnh có một giọng nói vang lên, là một người đàn ông trung niên cường tráng, râu cá trê, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hai người.

Giang Hải quay đầu lại nhìn nhưng cũng không nhận ra người này.

Cố Uyển Như mỉm cười: “Thì ra là Hồ tổng, ông cũng đến đây ăn cơm sao?”

“Cố Tổng cũng tới gặp đối tác sao?”

“Chỉ là có một bữa ăn với bạn bè cũ.”

Nói chuyện một hồi, Hồ tổng cảm thấy Cố Uyển Như không có hứng thú nói chuyện nữa nên chào hỏi rồi rời đi.

Giang Hải hỏi: “Ông ta là ai vậy?”

Cố Uyển Như hơi lườm yêu anh một cái: “Có phải lúc đi tham gia mấy buổi tiệc anh đều chỉ biết cúi mặt mà ăn không, đến những người tới tham dự anh cũng không thèm để mắt một chút?”

Giang Hải bất lực gãi gãi đầu.

Trở về lại phòng ăn, vừa đặt lưng ngồi xuống, mấy người trên bàn đã xì xào bàn tán chỉ trỏ Cố Uyển Như.

Lúc này Cố Uyển Như thật sự không muốn ngồi lại chỗ này lâu thêm được nữa.

Vừa định rời đi, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có bảy tám người từ bên ngoài bước vào.

Người đứng đầu là Hồ tổng, trên tay còn cầm một ly rượu.

“Cố Tổng, chúng tôi cố ý đến đây mời cô một ly rượu, cô không phiền chứ?”

Hồ tổng nghiêng đầu liếc nhìn về phía sau: “Bọn họ là mấy người bạn của tôi, cũng muốn làm quen với Cố tổng.”

Cố Uyển Như vội vàng đứng lên, nở nụ cười, “Hồ tổng, ông ta quá khách sáo rồi.”

Mấy người đứng phía sau Hồ tổng trên mặt đều mỉm cười từng người một tự giới thiệu bản thân mình.

Bọn họ đều là những người có sản nghiệp lớn ở thành phố Giang Thanh, đương nhiên không thể so với những gia tộc quý tộc kia, cũng không đủ tư cách hợp tác với Cố Uyển Như.

Hồ tổng tình cờ gặp Cố Uyển Như, vừa quay lại bàn đã nói với đám người bọn họ, trong đám người bọn họ có người lập tức muốn sang chào hỏi.

Bọn họ, nếu đơn thân độc mã chắc chắn sẽ bị tập đoàn Uyển Như coi thường.

Nhưng nếu mọi người tập hợp lại cùng góp vốn rồi thành lập công ty mới thì sao? Nếu mọi người có cơ hội dựa vào cái cây lớn như Tập đoàn Uyển Như, cho dù có nằm mơ cũng sẽ cười mãn nguyện.

Tập đoàn Uyển Như là một công ty nắm trong tay số lượng lớn các công nghệ tiên tiến, các dự án thực sự rất tốt, không thiếu kinh phí chỉ thiếu công nghệ.

Mà, Tập đoàn Uyển Như vừa hay đã nắm được chìa chiếc khóa vàng như vậy.

“Chú Hồ?” Ngay khi những người này vừa bước vào cửa, Tiền Nhã đã choáng váng, đứng ngơ tại chỗ.

Nhà họ Tiền có được như ngày hôm nay đều là do hợp tác làm ăn với Hồ tổng, Hồ tổng, chính là quý nhân của nhà họ Tiền, là người mà nhà họ Tiền luôn phải theo đuôi nịnh nọt.

“Cô là...” Hồ tổng nhất thời không nhớ ra người trước mặt, sau đó mới nheo mắt sực nhớ lại: “Cháu là con gái nhà họ Tiền đúng không?”

“Cháu và Cố tổng... là bạn sao?”

“Cố tổng?” Tiền Nhã ngơ ngác, Cố Uyển Như, không phải cô ta chỉ là một nhân viên bình thường thôi sao?

Từ khi nào lại trở thành Cố tổng rồi, khiến cho người mà Tiền Nhã phải nịnh nọt chào đón là Hồ tổng cũng phải xưng hô lịch sự như thế.

“Đúng vậy, cô ấy chính là Cố tổng của tập đoàn Uyển Như nổi danh khắp nơi.”

Hồ tổng vẫy tay với người phục vụ bên ngoài: “Bàn này, cứ tính cho tôi, nhất định phải phục vụ cho tốt.”

Xoay người lại, Hồ tổng nở một nụ cười: “Nếu như đã là tiệc họp lớp vậy tôi xin phép không làm phiền nữa, nếu như lát nữa Cố tổng rảnh, cô xem xem có thể.... bớt chút thời gian xem thử dự án của chúng tôi không?”

“Có thực lực, hơn nữa lại có thành ý muốn hợp tác, Tập đoàn Uyển Như đương nhiên sẽ đối xử bình đẳng.” Cố Uyển Như bình tĩnh nói: “Hồ tổng, nếu ông đã muốn hợp tác, ông có thể gửi bản kế hoạch đến, Tập đoàn Uyển Như sẽ có người chuyên trách phụ trách giải quyết.”

Cố Uyển Như không lảng tránh, cô nói rất nghiêm túc.

Hồ tổng hưng phấn gật đầu, làm sao dám ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của Cố Uyển Như nữa, ông ta vội vàng lui ra ngoài.

Bọn họ đi kính ly rượu này, mục đích đã được hoàn thành, Cố Uyển Như đã đồng ý hợp tác với bọn họ, không chỉ không chút bài xích mà còn chỉ ra phương hướng rõ ràng.

Sau khi ra ngoài, bọn họ ngay lập tức bắt đầu thảo luận về các điều kiện cần thiết để hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.

Mà lúc này, không khí trong phòng ăn vô cùng tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.

Đặc biệt là Tiền Nhã, miệng hơi mở, biểu hiện trên khuôn mặt đờ đẫn, sững sờ và không thể tin được.

Hồ tổng, nhà họ Tiền còn phải ngửa mặt trông lên, nhưng ở trước mặt Cố Uyển Như, ông ta lại thấp giọng khép nép như vậy.

Hơn nữa, Tiền Nhã cũng nghe thấy một từ, tập đoàn Uyển Như!

Trước đây cô ta cũng đã nghe qua về tập đoàn Uyển Như ở thành phố Giang Tư.

Tuy nhiên, gia thế của nhà họ Tiền quá nhỏ, căn bản không đủ điều kiện để hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.

Thậm chí ngay cả Hồ tổng còn phải dựa vào rất nhiều mối quan hệ mới tham gia được bữa tiệc của tập đoàn Uyển Như.

Khi nghe đến cái tên Tập đoàn Uyển Như, Tiền Nhã nghĩ ngay đến Cố Uyển Như.

Nhưng ngay sau đó, Tiền Nhã lại cảm thấy thật nực cười cho những suy nghĩ của mình.

Làm sao một công ty lớn như vậy lại có thể liên quan đến Cố Uyển Như được cơ chứ, chắc hẳn đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Tuy nhiên, thực tế đã tát cô ta một cái thật mạnh, Cố Uyển Như thực sự có liên quan đến Tập đoàn Uyển Như.

Hơn nữa, công ty này còn là của Cố Uyển Như.

Vừa rồi, chính là vừa rồi, Tiền Nhã đã làm nhục Cố Uyển Như trước mặt mọi người.

Nếu như Cố Uyển Như thực sự tính toán rồi gây áp lực đối với Hồ tổng, thì nhà họ Tiền bọn họ, nhất định sẽ xong đời.

“Uyển Như... vừa rồi tôi... tôi không cố ý...” Tiền Nhã không biết nên giải thích như thế nào để làm dịu lại mối quan hệ.

Nếu để người nhà biết chuyện cô ta đã làm nhục bà chủ của tập đoàn Uyển Như như thế này, cô ta nhất định sẽ bị đánh chết.

Bên kia, cô gái miệng mồm chanh chua cũng biến sắc.

Cũng giống như Tiền Nhã, cô ta không ngờ Cố Uyển Như và tập đoàn Uyển Như thật sự có mối quan hệ với nhau.

Cô ta làm việc trong một tập đoàn, hai ngày gần đây, tin tức về tập đoàn Uyển Như tràn ngập khắp nơi.

Thậm chí, cô ta còn nghe nói chủ tịch thành phố Hoành Thiên Giai, không biết vì việc gì mà đã đắc tội đến tập đoàn Uyển Như, kết quả là bị bẽ mặt trước tất cả mọi người.

“Vừa rồi? Tôi không nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì...” Cố Uyển Như cười cười, sau đó ngồi xuống cầm đũa lên.

Không một ai dám động đậy, cứ như thể Cố Uyển Như chính là nữ hoàng, và bọn họ chính là đám người hầu phục vụ cho nữ hoàng.

Chu Lị cắn môi trắng bệch, trợn mắt nói: “Uyển Như, cái đó… cậu có từng gặp qua Trần Giai Kỳ không?”

Cố Uyển Như ngay lập tức hiểu ra, chắc hẳn Trần Giai Kỳ đã nói mấy lời nhảm nhí về cô với bọn họ.

“Tôi có gặp qua.”

“Là cô ta, cô ta đến từ sớm, sau đó không biết đã đi đâu mất rồi, còn có cả Tô Đồng.”

“Những chuyện xấu hôm nay, đều là do bọn họ nói...”

Thành công đổ tội cho người khác!

Chu Lị nói: “Trần Giai Kỳ này đúng là lẳng lơ...”

“Bọn họ trước giờ không phải loại tốt đẹp gì!”

“Đúng vậy, dám vu khống Uyển Như của chúng ta như thế này...”

Đột nhiên, cả căn phòng tràn ngập lời chửi mẳng mười tám đời tổ tông nhà Trần Giai Kỳ.

“Cô, trước tiên vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi!”

Lúc này giọng nói vô cùng lạnh lùng của Giang Hải vang lên: “Trong xã hội này, có quá nhiều người không hiểu rõ được bản thân đang ở đâu.”

“Nhiều người không hiểu, bản thân thực sự có hình tượng thế nào trong mắt người khác.”

Lời nói của anh lạnh lùng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Giang Hải không nói về Trần Giai Kỳ, mà là Chu Lị.

Chính là loại nhân vật phản diện điển hình này, một cô gái sống đầy giả tạo.

Hiện trường ngay lập tức trở lại im lặng, Cố Uyển Như cũng cảm thấy nhàm chán và vô cùng thất vọng với buổi họp lớp hôm nay.

Cô chậm rãi đứng dậy cầm ly sâm panh lên: “Các bạn học thân mến, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”



Ở dưới lầu, Cố Uyển Như thở dài một hơi.

Giang Hải mở cửa xe cho cô rồi ngồi vào.

Từ cửa sổ trên lầu, Tiền Nhã thở gấp, bởi vì cô ta biết chiếc xe này.

Chỉ có một chiếc duy nhất ở thành phố Giang Thanh.

Dù chỉ mới nhìn thấy biển số xe đặc biệt đó một lần nhưng cô ta sẽ không bao giờ quên được.

Chiếc xe này thuộc về Huyền gia ở thành phố Giang Thanh.

Nhà họ Tiền cũng muốn thiết lập mối quan hệ với Huyền gia ở thành phố Giang Thanh, nhưng Huyền gia không thèm để mắt đến nhà họ Tiền.

Có thể thấy, nhà họ Tiền ở thành phố Giang Thanh thực sự là không có chút địa vị gì cả, hai năm qua cũng chỉ là kiếm được chút tiền.

Huyền gia của thành phố Giang Thanh, có đại lý xe hạng sang của riêng mình.

Bọn họ đã từng hứa với Giang Hải rằng chỉ cần Tập đoàn Uyển Như muốn dùng xe, chỉ cần nói một tiếng là được.

Lần này Giang Hải muốn dùng một chiếc, thế là Huyền Bảo Khang lập tức gửi một chiếc xe của anh ta qua.

Lúc đầu Giang Hải kêu người ta đưa sang một chiếc xe sang trọng như vậy, Cố Uyển Như còn cảm thấy Giang Hải đang cố ý khoe của.

Bây giờ nghĩ lại, nếu Cố Uyển Như đeo thêm vài món đồ trang sức mà vừa được tặng.

Trong buổi họp lớp hôm nay, khi bước vào cửa đã thể hiện sự giàu có, trên người tỏa sáng, bầu không khí nhất định sẽ vui vẻ hơn nhiều.

“Vợ à, tức giận vì loại người như vậy không đáng đâu.” Giang Hải nắm lấy tay Cố Uyển Như.

“Về sau đừng tham gia những bữa tiệc vô nghĩa như vậy nữa.”

Cố Uyển Như gật đầu.

“Chúng ta về thôi, em muốn đến thăm Kim Thâu một lát!”

Kim Thâu vì cô mà bị thương rất nặng, Cố Uyển Như vẫn luôn ghi nhớ.

Trở lại thành phố Giang Tư, việc Cố Uyển Như làm đầu tiên là đến bệnh viện để xem xét vết thương của ba người Kim Thâu bọn họ, đau lòng gần như sắp rơi nước mắt.

Điều này cũng khiến Kim Thâu cảm động đến chết đi sống lại.

Từ đó về sau, Kim Thâu không chỉ trung thành với Giang Hải mà còn tôn trọng Cố Uyển Như như một vị thần, cô chỉ đông anh ta không dám nói tây.

Tuy nhiên, trong hai ngày Giang Hải đi đến thành phố Giang Thanh, phía Tây thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn nhỏ.

Ngày hôm đó đoàn xe của Cố Uyển Như bị chặn lại trên đường đến thành phố Giang Thanh.

Nghe tin Kim Thâu và những người khác gặp tai nạn, sân huấn luyện ở phía Tây thành phố đột nhiên trở nên trống trải, trăm người vội vàng đi cứu Kim Thâu, giúp đỡ Giang Hải.

Cả đám người hùng hổ bỏ đi, Cao Ngọc và Tôn Trạch bị trở thành bị thịt cho họ tập luyện đã nhân cơ hội này bỏ chạy.

Hai người bọn họ nhanh chóng liên lạc với Húc Thiết ở phía Bắc, kể lại việc bọn họ đã bị giam cầm như thế nào ở thành phố Giang Tư.

Lúc đó, bọn họ vẫn chưa hề biết, người anh em Du Chính Chí đã bị Giang Hải xử ngay tại chỗ. của bọn họ

Hơn nữa, chết vô cùng thê thảm.

Thân phận của Du Chính Chí là gì chứ?

Một trong những người đồ đệ đáng tự hào nhất của Húc Thiết, có thể nói là được Húc Thiết coi như con trai, và cũng là đệ tử chân truyền của Húc Thiết.

Ai mà không biết, Húc Thiết đã từng chặt đầu Nghiệp Gia, gây chấn động khắp phía Bắc.

Vậy mà đệ tử yêu quý của ông ta lại bị giết một cách dã man.

Các đệ tử của ông ta bị giam cầm và bị sử dụng làm mục tiêu huấn luyện.

Đây là một sự sỉ nhục.

Đám người Du Chính Chí còn đại diện cho nhà họ Triệu ở phía Bắc, cho dù Nhà họ Triệu ở phía Bắc phải chịu nhiều tổn thất vì Nghiệp Gia, thì đó cũng không phải là lý do mà một Giang Hải bé nhỏ có thể tùy ý xúc phạm.

Nhiều người lặng đi khi biết tin tức này.

Ai có thể ngờ rằng đồ đệ của Húc Thiết lại có ngày hôm này.

Cái tên Giang Hải ở thành phố Giang Tư quả nhiên là muốn chọc thủng trời.

Hơn nữa còn muốn chà đạp thể diện của nhà họ Triệu, và của Húc Thiết dưới chân.

Tên Giang Hải này quá bá đạo rồi.