Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 57: Êm đềm trước sóng



Ồn ào kia thu hút nhân viên phục vụ, hai nam một nữ, vừa nhìn đã biết là một vụ đánh ghen rồi. Những lời nói thì thầm vang lên, mọi người nhao nhao nhìn về phía Huyền Thanh và chỉ trỏ.

“Tên kia đúng là cặn bã! Vợ người ta cũng đi dòm ngó.”

“Tra nam.”

“Anh trai kia thật mạnh mẽ a...”

“Thế thì thế nào, tôi muốn tìm chồng như thế đó. Tiền bạc phù du thôi.”

Nghe thấy những lời bàn tán của những người ở xung quanh, sắc mặt Huyền Thanh càng ngày càng khó coi. Không còn mặt mũi mà đứng ở đây nữa, mặt mày xám xịt rời đi.

Huyền Thanh vốn dĩ còn mang theo thành ý, ít nhất cũng có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho Cố Uyển Như. Cho thể diện rồi lại còn không muốn, lại bảo một người lái xe ra tay đánh mình nữa.

Âm thầm cắn răng, đợi tôi đưa được cô vào tròng rồi, để xem tôi giày vò cô như thế nào. Ông đây chơi chán rồi sẽ tặng cô cho người khác, đồ phụ nữ lẳng lơ, đợi đó cho tôi.

Còn thằng lái xe rách nát kia nữa, ông đây sẽ làm cho mày sống không bằng chết. Lấy điện thoại ra, Huyền Thanh gọi vào một số điện thoại.

“Cha, tập đoàn Uyển Như rốt cục là cái cái quái gì? Không coi trọng lời mời hợp tác của Huyền gia thì thôi. Bọn họ... bọn họ còn bảo một thằng lái xe đánh con....”

“Con nói thật mà, Cố tổng của tập đoàn Uyển Như còn nói không bao giờ hợp tác với Huyền gia chúng ta.

“Cô ta còn nói sẽ làm cho Huyền gia chúng ta đừng mơ tưởng ở Giang Tư kiếm lợi, đối đầu với Huyền gia?”

Đầu dây bên kia, một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Cô ta thật sự nói vậy? Xem ra việc kia là thật rồi.”

“Việc gì thế cha?” Huyền Thanh hỏi.

“Tập đoàn Uyển Như có liên quan tới tập đoàn Cố Thị.”

“Chúng ta xưa nay vẫn không hợp với Ung gia, con ranh chết tiệt Ung Tiểu Ni kia thì sống chết muốn gả cho một thằng nhóc tên là Cố Nhân.”

“Cố Nhân với Cố Uyển Như là anh em họ của nhau.”

Huyền Thanh nghiến răng nói: “Cha, sao cha không nói sớm, nếu biết từ trước thì con cũng không phải chịu thiệt thòi lớn như thế này rồi.”

“Cha, cha bảo anh con sắp xếp cho con mấy người, nhất định phải biết đánh nhau đó. Cục tức này con nuốt không trôi được.”

“Anh ta đánh không chỉ là mặt của con mà là mặt mũi của cả Huyền gia.”

Trong một văn phòng sang trọng ở thành phố Giang Thanh, sắc mặt Huỳnh Thiên Thế u ám. Sau khi đặt điện thoại xuống thì gọi một người mặc áo đen vào.

Huỳnh Thiên Thế rất hiểu con trai mình, chắc chắn là chọc người ta trước. Nhưng không quan trọng, Huyền gia có thể phóng hỏa nhưng tập đoàn Uyển Như nhỏ bé kia thì thắp một ngọn đèn dầu cũng không được.

Huyền gia ở thành phố Giang Thanh cho dù không phải là gia tộc hạng nhất,nhưng đối với thành phố Giang Tư thì chính là một nhân vật lớn rồi.

Có thực lực thì có thể bá đạo như thế đó. Nếu như Huyền Thanh đánh người thì cũng thôi đi, nhưng lại còn đánh lại, không cần biết đúng sai thế nào thì việc này cũng không thể cứ thế mà bỏ quađược.

Hơn nữa mở miệng ra lại nói lời kiêu ngạo như vậy, coi Huyền gia là kẻ thù, tập đoàn Uyển Như cũng xứng à?

Huỳnh Thiên Thế nói: “Nói Bảo Khang sắp xếp mấy người đến hỗ trợ Bảo Luân.”

Người áo đen cúingười, rồi nhanh chóng rời đi.

Huỳnh Thiên Thế nhìn sang bên cạnh, hỏi người trước mặt: “Anh nói Ung gia đang chuẩn bị lễ cưới à?”

“Thật nực cười, muốn ở rể?”

Người kia nói: “Không sai, thời gian lễ cưới là nửa tháng sau, xem ra rất gấp gáp. Nghe nói Ung Tiểu Ni có thai rồi.”

“À, còn nữa, vừa mới điều tra rõ ràng, những thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư toàn bộ đều bị diệt hết rồi.”

“Hử?” Huỳnh Thiên Thế nghe thấy câu nói này thì sững lại.

Người kia nói: “Dựa vào tin tức nhận được, là do một người tên là Tần Hiên và Thiên thần sa đọa làm.”

“Mà tất cả những sản nghiệp của hai anh em Tần Hiên đều được quy về dưới danh nghĩa của tập đoàn Uyển Như.”

Tên tuổi của Thiên thần sa đọa đã lan truyền đến thành phố Giang Thanh rồi. Tần Hiên cũng tuyệt đối không thể nào ngờ tới được bản thân cũng có tiếng tăm ở thành phố Giang Thanh.

Nhưng mà có rất nhiều tay anh chị xì mũi coi thường chuyện này, một kẻ tiểu nhân đi đánh lén, nếu muốn nhảy vào thành phố Giang Thanh sợ là sẽ bị nuốt sống đến một sợi lông cũng chẳng còn.

“Bây giờ, cả thành phố Giang Tư chẳng còn chút sản nghiệp phi pháp nào nữa. Những côn đồ vô lại kia bây giờ làm bảo vệ an ninh trật tự trên phố rồi.”

“Thế này thì lại có chút thú vị rồi” Huỳnh Thiên Thế gạt tàn của điếu xì gà, chậm rãi hút một hơi.

Người kia ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Huỳnh Thiên Thế cau mày: “Còn có tin tức gì khác sao?”

“Những thế lực ngầm của thành phố Giang Thanh cũng có chút thay đổi rồi, hôm qua Hồng Nhị Lão chết rồi”

“Không phải là tàn phế rồi sao? Nhiều kẻ thù như vậy, sớm hay muộn thì đều phải chết thôi.” Huỳnh Thiên Thế chẳng quan tâm lắm.

“Ông chủ, Hồng Nhị Lão bị đánh cho tàn phế ở thành phố Giang Tư, có người nói là do Thiên thần sa đọa làm.”

“Hơn nữa Lam Sâm cũng bị giết ở bên đó.”

Huỳnh Thiên Thế trợn mắt lên nhìn: “Cậu là đang muốn nói thân phận của Cố Uyển Như không phải bình thường ư?”

“Rất có khả năng có người ở sau lưng, hơn nữa còn là một nhân vật lớn nữa.”

Huỳnh Thiên Thế gật đầu: “Tra, lập tức điều tra, xem có phải là gia tộc lớn ở phương Bắc không, hoặc là Lôi đại ca làm.”

Thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh thì Bàng đại ca và Lôi đại ca đã chiếm một nữa rồi. Người của Bàng đại ca gặp chuyện ở bên ngoài, cho dù không phải là Lôi đại ca làm thì cũng bị hoài nghi.

Hôm nay Hồng Nhị Lão chết rồi, Bàng đại ca cũng như là bị mất đi một cánh tay, không khí có chút căng thẳng.

Huỳnh Thiên Thế không đi con đường luẩn quẩn của thế giới ngầm, nhưng muốn kiếm tiền thì ít nhiều cũng phải có qua lại với những người đó. Chuyện làm ăn của thế lực ngầm cũng cần có nhân lực của thế lực ngầm.

Người, chỉ cần có được sự xu nịnh, tâng bốc khôn khéo linh hoạt thì mới có thể sống được. Đã từng có rất nhiều người tài giỏi tự mình vươn lên, người nào cũng hăng hái hăm hở.

Không coi người của thế giới ngầm ra gì, kết cục thế nào cả rồi? Biến mất chỉ sau một đêm, cứ như là chưa từng xuất hiện trên thế giới này. Giống như thành phố Giang Thanh, không cần biết là ngầm hay không ngầm, vẫn luôn phải làm thân với hai vị đại ca này.

Nếu không có mối quan hệ nào với một trong hai người, tuyệt đối không thể tồn tại được.

Cái chết của Hồng Nhị Lão, không chỉ có Huỳnh Thiên Thế cho người đi điều tra, mà rất nhiều người trong thế giới ngầm cũng đều đang điều tra. Tần Hiên rốt cuộc là từ đâu tới mà lại có gan dám đụng vào người của Bàng đại ca.

Bối cảnh sau lưng Tần Hiên là ai? Về phía Cố Uyển Như, chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi, rất dễ bị làm lơ xem nhẹ.

Chẳng qua chỉ là một bình hoa đặt ở phía trước để tô điểm mà thôi. Huỳnh Thiên Thế chậm chạm nhả khói thuốc, trong lòng cảm thấy kì lạ, Hồng Nhị Lão chết rồi mà Bàng đại cavẫn có thể ngồi yên được ư?

Lẽ nào không phải nên lập tức sắp xếp người tới thành phố Giang Tư để xử lý Thiên thần sa đọa với Tần Hiên sao?

Kỳ lạ thật.

Tình hình ngày này khiến người ta có chút khó hiểu. Giang Hải lái xe, nắm chặt lấy tay của Cố Uyển Như, nhịp nhàng gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.

“Anh cười gì thế? Bị người ta mắng ngốc rồi?”

Nghĩ tới Huyền Thanh cô lại thấy tức giận, sao anh ta lại có thể nói chuyện như thế chứ. Cư xử tùy tiện, lời lẽ ngang ngược kiêu ngạo, ánh mắt thì hèn hạ. Đứng ở đằng xa vẫn có thể ngửi thấy mùi ‘thối nát’ trên người anh ta.

Giang Hải cười một tiếng, nắm bàn tay như ngọc của Cố Uyển Như: “Anh vui, sao lại không thể cười?”

“Người khác coi thường anh cũng chẳng sao cả, anh vui là vì em.”

Giang Hải thu khuôn mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Bởi vì vợ anh đang quan tâm anh, để ý tới anh, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với anh.”

“Anh tự luyến đi.”

Cố Uyển Như muốn rút tay về, nhưng rút mấy lần cũng không được nên không rút nữa.

“Anh thả tay ra, em đau.”

“Không thả, nắm chặt tay em, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay em đâu.” Giang Hải cười vui vẻ nói.

“Anh muốn nắm tay em, đưa em đi khắp thế gian này.”

Cố Uyển Như bảo vệ Giang Hải, nhận anh là chồng mình ở trước mặt người ngoài. Chỉ mấy câu ngắn ngủi, trái tim hai người lại gần như thế.

“Vợ à, thương lượng với em chuyện này”

“Chuyện gì, anh nói đi.” Cố Uyển Như hỏi.

Giang Hải nói: “Anh muốn đi xem phim với em.”

Khoảng thời gian này Cố Uyển Như quá mệt mỏi, mỗi ngày đều bận rộn tới khuya. Xem phim là tiết kiệm thời gian nhất. Giang Hải lập ra tập đoàn Uyển Như cho Cố Uyển Như luyện tập, thấy cô mệt mỏi lại làm anh đau lòng cho cô.

“Không đi, có nhiều việc phải làm lắm.” Cố Uyển Như đỏ mặt lên, miệng thì từ chối nhưng mà trong lòng thì lại rất muốn đi.

“Ăn cơm xong sẽ đi ngâm suối nước nóng.” Giang Hải tiếp tục nói.

“Không đi, vừa mới ngâm rồi còn gì?”

Giang Hải nói: “Ai cũng công việc, anh còn chưa nói với em được câu nào.”

Giang Hải giả vờ tủi thân.

“Không về nhà ăn cơm à?” Trong lòng Cố Uyển Như ngầm đồng ý, cô cũng muốn thư giãn một chút.

Giang Hải nói: “Anh thấy chúng ta nên ra ngoài chơi, cứ ở nhà ăn cơm mãi sẽ ảnh hưởng tới cha mẹ đó.”

“Ảnh hưởng tới họ á?” Cố Uyển Như không hiểu.

Giang Hải cười, thì thầm: “Lần trước về anh nghe lỏm được tiếng họ đang hôn nhau, rất có thể họ lại sinh thêm cho em một đứa em trai đó...”

“Anh nói lung tung.” Cố Uyển Như rút tay về, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đỏ hồng lên.

Đi qua ngã tư, Giang Hải nhìn thấy Kim Thâu. Thằng nhóc ấy đang đứng cùng một người cảnh sát giao thông ở giữa đường. Nhìn kĩ lại thì ra là đang điều khiển giao thông.

An ninh trật tự của thành phố Giang Tư hiện giờ thì khỏi phải nói rồi, đến cả cảnh sát cũng chẳng có việc mà làm. Chỉ cần không may vi phạm điều gì mà bị đám côn đồ nhìn thấy thì khắp cả mặt mũi chân tay đều lập tức sưng phồng lên, dưới áp lực cao như thế, cả thành phố Giang Tư ngày càng bình yên ơn.

Đám người Kim Thâu này, vốn dĩ nhìn thấy cảnh sát thì đều cong đuôi mà chạy, mà giờ lại thân thiết như anh em. Người tốt, đi đến nơi nào cũngđược tôn trọng.

Phát hiện ra xe của Giang Hải, Kim Thâu giang tay dạng chân đứng chặn lại.

Kéo cửa sổ xe xuống, Giang Hải mắng: “Đừng làm lỡ phiên trực của người ta, né sang một bên đi.”

“Ông đây đang giúp người ta làm việc mà, anh cũng không thể ngăn chúng tôi làm việc tốt được?”

Kim Thâu rất tự hào, dù ngoài miệng lúc nào cũng ông đây, ông đây, nhưng trong lòng lại vô cùng kính trọng anh. Không có Giang Hải thì nào có họ của ngày hôm nay chứ.

Buổi sáng vừa mới ra khỏi cửa, bà lão bán trứng gà luộc cho anh ta hai quả trứng gà để ăn. Nếu như là lúc trước, có trả tiền người ta còn chẳng thèm bán, sợ là anh ta đến cướp.

Cố Uyển Như cau mày, lẩm bẩm trong miệng: “Chẳng tốt tí nào, lúc nào cũng nói chuyện xưng hô nghe chói tai.”

Giang Hải nói: “Nghe thấy vợ tôi nói gì chưa?”

Sắc mặt Kim Thâu biến đổi, cười khan: “Bà chủ nói đương nhiên là đúng rồi, tôi không dám thế nữa. Sau này còn nói ông đây nữa thì sẽ tự vả miệng.”

Có thể nói năng lung tung với Giang Hải, nhưng không một ai dám vô lễ với Cố Uyển Như. Chỉ cần một lời không hợp thì Giang Hải sẽ biến thành một người cuồng vợ đến phát điên.

Cố Uyển Như mặt thì đỏ, tim thì đập mạnh, suýt chút là nhận bản thân mình chính là bà chủ rồi. Nhưng mà nghĩ lại thì Kim Thâu nói cũng không hề sai. Nếu như mình không phải là bà chủ, thì là gì?

Đèn xanh sáng lên, Giang Hải lái xe đi tiếp.

Cố Uyển Như lại lẩm bẩm: “Con đường tồi tàn này, toàn là ổ gà.”

Giang Hải chẳng tỏ vẻ gì, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.

“Lập tức sắp xếp người, sửa lại con đường lớn của phía Tây ngay.”

“Anh nói với ai thế?” Cố Uyển Như sững sờ.

Giang Hải nói: “Tần Hạo, đội công trình không phải là do anh ta quản lý à?”

“Không cần cấp phép mà vẫncó thể sửa đường à?”

Giang Hải cười nói: “Đây là cống hiến cho xã hội, mà Hoành Độ Dương lại không tốn tiền.”

“Ông ta ý kiến gì chứ.”

Hoành Độ Dương thật sự là không quản lý Giang Hải, cũng không dám quản. Hơn nữa, mỗi việc mà Giang Hải làm ngày hôm này đều là vì tốt cho thành phố Giang Tư, Hoành Độ Dương là ngồi không hưởng lợi.