Chàng Rể Nhặt Được

Chương 15: Người mua hàng bí ẩn



Nguyên Huyền nghỉ 4 ngày cũng đã quay trở lại công ty, nhận lại dự án hợp tác từ tay Đình Đàm Công. Mọi chuyện diễn ra tương đối thuận lợi theo như đúng kế hoạch Lâm Lam Thành cùng cô đề ra.

Sự chú ý của lão phu nhân cũng vơi bớt dần cho đại phòng mà thay vào đó ánh mắt nhìn sang tứ phòng cũng có phần khác biệt.

Định Tự mở bữa tiệc mừng hợp tác với Bất động sản Nhược Thủy, lão phu nhân cũng đích thân nói với Nguyên Huyền một tiếng.

Trong bữa tiệc không phải chỉ có riêng người họ Định mà cũng có rất nhiều khách quý từng hợp tác với nhà họ, cùng vài chi hàng xa.

Nguyên Huyền không biết ai cũng như vừa từ phòng nguyên vật liệu sang phòng quan hệ đối tác dưới trướng của Từ Minh Hà vợ của Định Đạt Khang. Bọn họ là nhị phòng nhưng tiếng nói trong công ty quả thực rất lớn nên những chuyện xấu sau lưng thường không mấy khi lọt mắt.

Cũng vì có cha mẹ như vậy mà Định Ái Diệu từ trước tới nay đều không có ý thù địch với Nguyên Huyền mà thực lòng giúp đỡ.

Nguyên Huyền đứng bên cạnh Định Ái Diệu, cùng nhau thảo luận mấy đề tài phiếm, thi thoảng nhìn sang đại sảnh lớn thấy những lão tiền bối cười nói.

"Nghe nói tiệc mừng thọ của bà nội có đám người mang tới số lễ vật lớn mà lại thoáng nghe được số lễ vật đấy giống như sính lễ. Chuyện này có thật không chị?"

Người nói điều này là Định Thanh Tuyết, cũng là em gái ruột của Định Ái Diệu.

Định Thanh Tuyết không theo nghiệp gia đình mà tự dấn thân vào giới giải trí. Cũng đạt được một số thành tựu lớn, được rất nhiều nhãn hiệu lựa chọn gửi vàng. Nhưng công việc bận rộn, không thường xuyên về nhà nên nhiều chuyện là người biết cuối cùng.

Định Nguyên Huyền không thân với Thanh Tuyết nhưng cũng được coi như không phải chuyện của mình thì không quan tâm mới gật đầu:

"Số lễ vật đó giống như sính lễ. Nhưng lão phu nhân không thẳng thừng nói, cũng không ai dám hỏi nhiều!"

"Là mấy người không có năng lực mới nói rằng không quan tâm! Hay là chị Huyền lấy cô gia rồi nên không muốn những người khác trong gia đình có được mối hôn sự tốt hơn?"

Định Thanh Tuyết vốn chỉ muốn hỏi bâng quơ nhưng lại nghe tiếng giọng chua đến chói tai của Định Ái Thanh, mà cười khẩy:

"Em họ! Chẳng lẽ số sính lễ đấy là mang tới rước em?"

"Có gì mà không được?"

"Không biết tự nhìn lại mình? Không biết soi gương luôn ư? Mặt thì xấu, mắt thì bên to bên bé, lông mày không có, mũi thấp, miệng hôi. Có trát cả lớp phấn vẫn thấy xấu xí như thường. Như em chỉ cần một người hạng trung để mắt tới cũng khiến cho Định gia phải mở tiệc ăn mừng rồi!"

Định Ái Thanh tức tới mức nuốt nước bọt cũng không xong.

Từ bé tới giờ cô không tính là xấu nhưng so với Định Thanh Tuyết chỉ kém một bậc, làm gì tới mức bị nói như vậy?

Ái Thanh nắm lấy bàn tay, khinh bỉ:

"Dù có không phải là em thì cũng không tới lượt chị. Ai mà biết được người trong giới giải trí phải làm tới mức nào mới có thể có vị trí lớn?"

"Em họ! Sao em lại nói Thanh Tuyết như thế? Đâu phải ai trong giới giải trí cũng có những suy nghĩ lệch lạc như thế?"

Phó Minh Nguyệt xuất hiện.

Nguyên Huyền đẩy tay Ái Diệu ý bảo Thanh Tuyết đi ra chỗ khác tránh gây thêm chuyện không đáng.

Thanh Tuyết cùng Phó Minh Nguyệt từ lâu đã có khúc mắc, lại sống giống thể nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mỗi lần gặp mặt đều khiến cho lão phu nhân không thể nào chấp nhận.

Thanh Tuyết bị kéo đi. Hơn nữa hôm nay cũng là buổi tiệc lớn, bản thân không muốn gây thêm chuyện.

Nhưng mới đi chưa được một bước đã bị tiếng giọng đằng sau gợi đòn:

"Ái Thanh! Là chị em trong nhà với nhau em không nên nói Thanh Tuyết như vậy! những chuyện như thế này người bên ngoài đều biết, em nói như thế chẳng phải là muốn làm Thanh Tuyết khó xử sao?"

Ái Thanh còn chưa kịp hình dung được nét mặt tươi cười nên như thế nào đã nghe thấy tiếng "Bốp" giòn tan bên tai.

Phó Minh Nguyệt lảo đảo va phải bàn tiệc ngã song xoài dưới đất, 5 ngón tay in trên mặt đỏ ửng.

Thanh Tuyết kém phó Minh Nguyệt 2 tuổi nhưng thời gian lăn lội trong giới giải trí, bao nhiêu thủ đoạn đê hèn không phải là không biết. Chút chuyện đánh người tại trận cũng không phải lần đầu.

Ánh mắt nhàn nhã hiện lên:

"Phó Minh Nguyệt! Cô đừng lượn lờ trong nhà họ Định này mà nói những chuyện phù phiếm. Kể cả đống sính lễ đấy có thực sự tồn tại cho co thì tôi cũng nhất định bóp nát trong trứng nước."

Phó Minh Nguyệt trước giờ đều được lão phu nhân cưng chiều, không ai dám động tới. Nhưng đối diện với Định Thanh Tuyết không chút liên quan tới công ty Định Giao cũng chẳng cần nể mặt,cứ như thế khiến cho bữa tiệc vui trở thành bữa tiệc trông Phó Minh Nguyệt thê thảm.

Đợi tới khi tiệc tan, lão phu nhân đã suy nghĩ hết một lượt cuối cùng vẫn gọi đám hậu bối vào trong sảnh chính:

"Là do ta sơ suất chưa từng nghĩ tới chuyện lễ vật lại ảnh hưởng lớn tới đám con cháu như này!"

Định Đàm Công nhìn Ái Thanh có vẻ hốt hoảng, không rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra liền lập tức chỉ thẳng Định Thanh Tuyết:

"Em họ vừa về đã gây ra chuyện? Chẳng lẽ giới giải trí không đủ để em vui?"

Định Thanh Tuyết hừ lạnh, không trả lời.

"Trong nhà họ định này ngoại trừ Nguyên Huyền có cô gia ra thì cũng chỉ còn lại mấy chị em. Minh Nguyệt cho dù có suy nghĩ gì cũng đâu khiến em làm nó mất mặt như thế?"

Lâm Lam Thành vốn dĩ đang tàng hình, lại đau tai:

"Chuyện của nữ nhân anh cũng xen vào để làm gì? Không tự thấy mình mất mặt sao?"

Lão phu nhân phẩy tay cản lại:

“Dừng được rồi!”

Lại nói:

“Số lễ vật đó là sính lễ hay chỉ là lễ vật thông thường thì ta cũng không thể kiểm chứng được. Người tặng đồ đã đi quá xa không để lại danh tính. Nhưng chuyện hôn sự đó mấy đứa tốt nhất là đừng mơ tưởng hão huyền."

"Nếu có thời gian mơ mộng sao không suy nghĩ xem rốt cuộc là biệt thự Vân Đỉnh kia là người như thế nào thu mua?"

Cả căn phòng ồn ào bỗng chốc im lặng nghe được cả tiếng thở.

Biệt thự đó danh tính của chủ nhân là điều bí ẩn. Nhưng không thể không nhắc tới sự uy nghiêm cũng như nền kinh tế của chính biệt thự mang lại.

Phải là người có tiền, có quyền tới mức như thế nào mới có thể một lời nói thu mua là có thể thu mua được?

Định Đàm Công nhíu mày:

"Không phải nói rằng biệt thự Vân Đỉnh sẽ nằm trong buổi đấu giá sang năm sao? Tại sao bây giờ lại..."

Lão phu nhân nhìn sang đại phòng, nhạt ý:

"Giám đốc bộ phận kế hoạch, trưởng phòng bộ phận kế hoạch! Hai người là đang hỏi một bà già như ta đây về những kế hoạch trong tương lai không thể thực hiện sao?"

Thứ Định gia nhắm tới, lý do gì chỉ qua một đêm lại nhanh chóng tan thành hư không?

Rốt cuộc là người nào đã thu mua?