Chàng Rể Nhặt Được

Chương 22: Bao trọn nhà hàng



Trong công ty Định Giao, Nguyên Huyền ngoại trừ là nhân viên kế hoạch liên hệ trực tiếp với Nhược Thuỷ còn là tay trợ lý đắc lực của Từ Minh Hà. Từ Minh Hà thuộc tuýp người khá thoải mái nhưng trong công việc lại yêu cầu khắt khe đến phần nhỏ nhất. Vì vậy, khoảng thời gian rảnh của Nguyên Huyền hầu như đều ở bên cạnh Định Ái Diệu để học hỏi thêm.

“Chị Diệu! Bên ISC đã đưa mẫu nguyên vật liệu mới đến. Đây là danh sách em đã liệt kê cụ thể những công ty có thể đáp ứng yêu cầu.”

Định Ái Diệu nhận lấy bản kế hoạch. Cẩn thận quan sát từng phần được đánh dấu khác nhau biểu hiện những mục quan trọng.

“Chị nhận danh sách của em rồi. Sau khi đề kế hoạch chi tiết, chị sẽ liên lạc lại với phòng quan hệ đối tác. Đến lúc đó, cần nhập vào, xuất ra bao nhiêu trong quý này sẽ báo em sau.”

“Vậy bản danh sách này của em…”

Định Ái Diệu ngước lên với đôi mắt cười cùng giọng điệu nhẹ nhàng tựa làn gió thu man mác lướt qua mặt hồ êm ả:

“Không cần lo đâu. Thời gian qua em vất vả nhiều như vậy, bản danh sách này sao có thể có vấn đề gì chứ?”

Sợ rằng Nguyên Huyền không tin, Ái Diệu lại càng thêm chắc chắn trong giọng nói:

“Không cần lo! Em làm rất tốt.”

Nhưng không để Nguyên Huyền rời khỏi nhanh chóng, Ái Diệu nhớ ra chuyện gấp lại lớn giọng:

“À phải rồi!”

“Mợ Tứ nói với chị, hai hôm nữa là kỷ niệm hai năm ngày cưới của hai đứa. Mợ nhờ chị chọn cho cô nhà hàng tốt. Chiều nay tan làm chị dẫn cô đi xem qua có được không?”

Nhà hàng Vạn Miêu Kỷ nằm chính giữa trong trung tâm thành phố Cảnh. Đây chính là một trong những địa điểm ăn chơi xa hoa bậc nhất của đám thượng lưu. Muốn bước chân vào nơi này, không chỉ cần có tiền mà cần hơn cả chính là quyền lực thống trị.

Nguyên Huyền cho dù tích góp cả đời cũng không dám nghĩ tới chuyện sẽ đứng tại đây chứ đừng nhắc đến ăn một bữa tối.

“Ở đây…đắt…rất…”

Lời còn không ghép được hoàn chỉnh với nhau đã bị Ái Diệu cắt ngang:

“Không tính là đắt! Bên này có 3 khu, nếu chỉ thuê một bàn trong khu hạng thấp thì vẫn coi như thoải mái.”

Vạn Miêu Kỷ là nơi không dành cho kẻ thiếu tiền. Cũng tức là cho dù là khu hạng thấp cũng phải chi rất nhiều tiền mới có chỗ đứng.

Nguyên Huyền còn chưa kịp định thần suy tính nên trả lời như thế nào, nhân viên đã đứng ngay trước mặt:

“Cô Định?”

Ái Diệu hơi cúi xuống như đang gật đầu nhưng không hề quá cẩn trọng, dáng vẻ vô cùng tự nhiên.

Nhân viên đều mặc đồng phục màu xanh than, thắt nơ trước cổ, tươi cười hoà nhã tiếp tục hạ giọng:

“Mời hai vị đi theo hướng này.”

Trước mặt Nguyên Huyền là ba ngã rẽ. Rõ ràng biểu hiện 3 cấp bậc khác nhau trong giới thượng lưu. Cả đời cô chỉ có thể bước theo hướng mà nhân viên phục vụ này đi trước. Cả đời cũng đừng nghĩ đến có thể tới hai nơi còn lại.

Từng bước trong Tam Vạn Miêu Kỷ giống như bước sang một không gian khác, một không gian dịu dàng với ánh đèn sáng trắng. Một không gian cao thượng cùng vòm nhà thắp nên ánh sáng. Từng bàn ăn lướt qua đều phảng phất theo khoé mũi một mùi hương gỗ nâu trầm ấm, mùi hoa hồng nhẹ nhàng trong không gian và cả mùi tiền đốt cháy rực từng phút.

Nhân viên phục vụ dừng lại trước một bàn ăn nhỏ dành cho hai người, nở nụ cười công nghiệp tiêu biểu:

“Đây là chỗ quý khách đã đặt trước.”

Đợi tới khi ổn định, hắn lấy từ bên trong áo ngực một quyển menu nhỏ, cẩn trọng:

“Đây là thực đơn trong hôm nay.”

Ái Diệu khá quen thuộc với những chỗ như thế này. Hơn nữa hôm nay đến chủ yếu tham khảo hiện trường ngày quan trọng nên luôn cẩn thận tỉ mỉ:

“Thực đơn luôn được thay đổi hay sao?”

Nhân viên nở nụ cười:

“Đúng vậy ạ! Thực đơn của Vạn Miêu Kỷ là thay đổi theo ngày cũng như thay đôi theo từng thói quen của thực khách. Trong một tháng sẽ không có quá hai hôm thực đơn trùng lặp. Cũng như trong một ngày không xuất hiện một món hai lần.”

“Vậy nếu chúng tôi đặt theo yêu cầu thì sao?”

“Đương nhiên là được ạ! Tuy nhiên phải báo trước với đầu bếp ít nhất 1 ngày.”

Nguyên Huyền bấu tay vào nhau vẫn chưa thôi lo lắng.

Vạn Miêu Kỷ tuy rằng nhận, nhưng không chắc cô có thể trả được.

Nguyên Huyền kéo ghế lạ gần bàn, do dự cúi thật thấp:

“Nhưng em không có nhiều tiền.”

Ái Diệu suýt nữa không nhịn được mà phun ra chỗ nước đã uống. Không phải nói là ngày lễ kỉ niệm sao? Ngày quan trọng như vậy, tốn chút tiền cũng có sao đâu.

Nguyên Huyền lại cúi thêm:

“Đợt trước anh Thành đã mua xe cho em với bố. Lần này em muốn mời anh ây một bữa đàng hoàng. Nhưng ở nơi này…có hơi…chưa…”

“Chị có thể cho mượn! Khi nào có tiền trả lại cũng được.”

Nguyên Huyền không tin vào tai, suýt chút muốn đứng bật dậy chạy lại nghe cho rõ:

“Thật sao?”

Hai người nói qua nhiều chuyện, cũng gần như thao thao bất tuyệt suốt cả bữa tối.

Đợi tới khi nhân viên phục vụ đến lần nữa bên cạnh cũng không thiếu những người ăn xong mau chóng rời đi.

Ái Diệu để lại sân khấu cho đứa em gái thoải mái nói chuyện.

“Vậy hai ngày nữa tôi đặt một bàn dành cho hai người. Không gian…”

“Hai ngày nữa?”

Nguyên Huyền thấy nhân viên phục vụ có vẻ ngạc nhiên mà gật đầu:

“Đúng vậy! Ngày 22-7, buổi tối, tôi muốn đặt một bàn.”

“Đặt bàn sao? Tứ phòng dạo này cũng nhiều tiền như vậy rồi sao? Còn đặt bàn trước ở Vạn Miêu Kỷ?”

Nguyên Huyền còn giữ trên môi nụ cười. Nhưng giờ phút nghe được giọng điệu quen thuộc, rất nhanh thu lại tất cả quay đầu.

Phó Minh Nguyệt đứng ở đó, khoảng cách không xa. Bên cạnh còn có Phó Minh Khúc cùng hai người đại phòng.

Ái Diệu có phần ngạc nhiên cứng ngắc lên tiếng:

“Anh chị đi ăn mà không nói với chúng em một tiếng? Như vậy làm em buồn đấy.”

Định Đàm Công ngồi yên không thèm ngước mặt, coi như không thấy. Phó Minh Khúc không có sự cho phép cao cấp cũng tiếp tục ăn.

Chỉ có Minh Nguyệt cùng Ái Thanh lại nhìn sang bàn bên mà nghiến răng thành tiếng:

“Nguyên Huyền à! Em không biết chuyện gì sao? Vạn Kỷ Miêu ngày 22 đón tiếp một vị khách quý nên từ chối tất cả đơn đặt trước. Nhưng em có thể dời sang ngày 23, hoặc sớm hơn thì sao?”

Định Ái Thanh phụ hoạ:

“Chị không biết gì sao?”

“Biết gì?’

Định Ái Thanh che miệng, không rõ là vô tình nhưng thực chất cố ý:

“22 là kỷ niệm ngày cưới của chị Nguyên Huyền. Sao có thể tổ chức kỷ niệm vào ngày khác được?”

Nguyên Huyền hiểu ý cuộc đối thoại nhưng vẫn chỉ cười ngượng cho qua.

Định Ái Thanh tiếp tục châm chọc:

“Mà nói đi cũng phải nói lại. Chị Nguyên Huyền xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, sao ông trời lại bất công kết duyên cho chị ấy với anh rể…?”

“Nếu như anh rể có thể như người ta…bao trọn cả Vạn Kỷ Miêu thì hay rồi! Chỉ tiếc…”

Ái Diệu nắm lấy tay Nguyên Huyền, cũng không muốn nghe đám người kia nhạo báng, quay sang nhân viên:

“Ngày 22 ở nơi này có thật đã có người bao trọn?”

“Đúng vậy! Nghe nói là kỷ niệm ngày thành hôn ở Nhất Vạn Miêu Kỷ. Nhưng không muốn có người làm phiền, vị khách đó đã bao trọn ba toà.”

Nguyên Huyền ngây người trong chốc lát.

Suy nghĩ bình thường ngưỡng mộ hiện trong đầu. Tuy nhiên ánh mắt kiên định cũng hiện ánh cười:

“Chị Ái Diệu! Nếu đã như vậy thì không cần tìm thêm đâu. Bọn em tổ chức ở nhà cũng được. Như vậy vừa đỡ tốn kém lại còn thoải mái.”