Chàng Rể Nhặt Được

Chương 41: Quá khứ



Giả Thập Linh nhận được cuộc gọi từ bên kia, mặt mày nhanh chóng tối sầm lại. Màn hình điện thoại không được bật sáng, tâm trạng cũng vì thế không tự chủ bấn loạn bám chặt chiếc ghế bên cạnh.

“Không khoẻ sao? Có chuyện gì vậy?”

Lam Thành chẳng cần nhìn kỹ cũng hiểu chuyện đang xảy ra. Giả Thập Linh là bạn của hắn, cũng là người thân cận duy nhất trong công ty, người duy nhất có thể tin tưởng. Điều đó có nghĩa nếu muốn gây sức ép cho kẻ không biết trời cao đất dày này chỉ có thể nhắm đến cô thư ký vô hại kia.

“Sao rồi? Bà ta lại gây sức ép lên dự án lần này?”

“Đúng vậy! Mẹ cậu bám dai thật đấy. Tôi đã nói không biết bao lần cũng không buông tha. Xem ra lựa chọn ban đầu không về làm dâu nhà cậu là đúng.”

“Ha? Tôi cũng không thích bà chị dâu suốt ngày mơ tưởng đến chiếm luôn em chồng.”

Giả Thập Linh phá lên tiếng cười lớn nhìn hắn. Đúng là bao năm qua trêu đùa hai anh em nhà này cũng có chút thú vị, nếu không cuộc đời bây giờ quả là buồn chán.

“Tôi đã điều tra theo yêu cầu của cậu về Bất động sản Chí Thành đó. Người tên Bạch Ưng Khanh là Tổng giám đốc, chuyện này không hề sai. Mọi thông tin cậu biết trong bữa tiệc đều chuẩn xác. Chỉ có điều, Chí Thành không chỉ là một bất động sản cỡ lớn, nó còn là nhà cung cấp nguyên liệu cho Đức Nhân.”

“Đức Nhân? Thành phố Vân Biên thiếu gì những thứ thực tế này mà phải lặn lội sang tận đây?”

Không tính có thể chênh lệch giá cả đến mức thu lãi lớn, chỉ cần tính đoạn đường hai thành phố cách nhau cả chặng bay cũng đủ hiểu phí vận chuyển quá mức thế nào.

Lam Thành mới bước chân vào thương trường, nhưng hiện thực nghiên cứu quá lâu, chờ đợi cũng đủ khiến bản thân hiểu biết vô số chuyện. Kiến thức hắn tiếp thu không có cái nào nhắc đến chuyện đi một vòng đường lớn có đủ bù đắp chỗ thiếu sót trong lời lãi.

“Bạch…Ưng…Khanh? Cái tên này?”

“Đúng vậy! Là con trai của Phó chủ tịch Nhược Thuỷ: Bạch Ưng Phúc.”

Lâm Lam Thành đỡ trán mệt mỏi. Hắn từ khi nào lại bất cẩn như vậy? Họ Bạch không phải cái tên quá rõ ràng thể hiện quan hệ hay sao? Một Bạch Ưng Phúc giờ lại thêm một Bạch Ưng Khanh?

“Bọn họ thực sự muốn đối đầu với tôi đến như vậy sao? Không thể chung sống hoà bình sao?”

“Thương trường là chiến trường. Từ bao giờ có thể chung sống hòa bình?”

Lâm Lam Thành gật đầu xoa hai lòng bàn tay vào nhau, trên gương mặt hiện lên từng đường vân máu nhạt ý cười lạnh. Hắn bây giờ chính là biểu hiện xù lông muốn bảo vệ lãnh thổ của loài cáo tinh ranh, cũng mang đầy huyết hải nhiệt thù trong tâm của loài chúa sơn lâm bị kìm kẹp:

“Giả Thập Linh! Chúng ta có cuộc gặp lúc chiều. Chuẩn bị cẩn thận chút!”

Trong quán cà phê sang trọng bên dinh thự lớn, một người đàn ông trung niên bên cạnh cửa sổ khẽ nhắm hờ đôi mắt phóng tầm tâm ra bên ngoài bầu trời rộng lớn. Nơi cánh chim di cư không nhìn thấy được, nơi mặt trời chưa bao giờ xuất hiện những tia sáng bình minh, nơi chân trời hoàng hôn không thể thông báo, nơi nhộn nhịp tấp nập của dòng người thoáng chốc yên tĩnh đến lạ.

“Cậu Lam Thành! Sao cậu lại hỏi tôi chuyện này?”

Quản gia Hoài không tiếp tục im lặng, chậm rãi thở dài một hơi nhưng chưa quay đầu nhìn lại. Trong lòng ông thực sự có quá nhiều phức tạp trộn lẫn. Cuộc gặp gỡ vốn dĩ chỉ để chào hỏi như ngày qua nhưng bây giờ chính ông lại là người phải đưa ra lựa chọn.

Lâm Lam Thành đặt lên bàn cuộn băng bị cháy:

“Lâm lão phu nhân không quan tâm chuyện xảy ra bên trong đó. Lâm phu nhân cũng không thể tùy ý cứu người. Nhưng ông, tuy rằng mang danh quản gia nhà họ Lâm, nhưng thực chất chuyện trong công ty đều một lượt đến tay ông mới có thể lọt tai Lâm lão phu nhân, chắc hẳn ông cũng rõ hơn tôi Lâm Lam Danh làm sao lại ngồi tù.”

“Cậu nói như vậy là ý gì?”

Lâm Lam Thành lắc đầu lại đẩy tiếp cuốn băng lên một đoạn:

“Vậy tôi nói thẳng! Tôi đã mua lại biệt thự Vân Đỉnh cũng muốn đem Lâm gia về đấy. Từ ngày ông nội tôi mất, Lâm lão phu nhân đã quản lý quá nhiều, cũng buông lỏng cho đám người họ Bạch đấy quá mức. Dung túng đến cả việc đám người đó tống Lâm Lam Danh vào tù cũng chỉ đẩy Bạch Ưng Phúc rời công ty chính, không chút sứt xát.”

“Vậy ý cậu là cậu muốn phản kháng?”

“Không! Là đòi lại! Lấy lại tất cả những gì bị cướp mất.”

Hoài quản gia cười lên một tiếng không rõ ý tứ bên trong, từng ngón tay gầy guộc nâng lên ly trà cuối ngày:

“Tôi sẽ giúp cậu khôi phục lại đoạn video bị lỗi. Đổi lại Lâm lão phu nhân…”

“Oán hận như thế nào, tôi cũng gọi người đó là bà nội. Bà ấy có làm bao nhiêu việc, tiếp tay bao nhiêu chuyện, cùng lắm sau này chúng tôi sẽ chu cấp tiền dưỡng lão để bà ấy không cần suy nghĩ.”

Người như vậy, Lam Thành chưa từng nghĩ một ngày sẽ tha thứ. Chăm sóc bà ấy phần đời còn lại cũng là chuyện cuối cùng hắn có thể nghĩ đến, cũng là chuyện duy nhất bản thân tự tin nói rằng nếu là Lâm Lam Danh cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Lam Thành quay trở về thành phố Cảnh vào chiều tối, đúng giờ tan tầm đông nghịt người. Hắn không muốn Giả Thập Linh đón tại sân bay, cũng không ý định bắt taxi đi thẳng về nhà mà lòng vòng mấy lượt trong trung tâm thành phố.

Dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình theo thói quen:

“Đừng về trễ. Công ty cách nhà cậu 2 giờ đi đường đấy. Đừng khiến cô vợ bé bỏng phải lo lắng.”

Hắn nhấc máy gọi cho Nguyên Huyền. Đầu dây bên kia chuyền lại thanh âm trong trẻo của bản nhạc chờ cùng tiếng giọng ngọt ngào không lẫn vào đâu được:

“Em vừa về đến nhà! Hôm nay anh cũng về muộn sao?”

Câu nói khiến bản thân mệt mỏi phấn chấn, đôi mắt mỏi rã rời muốn phát sáng, toàn thân tiếp lại trăm phần sức mạnh:

“Khoảng 8 giờ anh về đến nhà. Tiện đường, em có muốn ăn chút bánh ngọt không? Hay cái gì đó ngon ngon?”

“Em không kén ăn, thứ gì trông đặc sắc chút là được.”

Điện thoại cúp máy.

Hắn không còn lang thang bên ngoài mà bắt taxi đi thẳng.

Gần công ty Định Giao có một cửa hàng mới mở. Là một cửa hàng được mở theo phong cách truyền thống của nhật. Bên trong là menu đầy đủ những món sashimi, ramen,…thậm chí có rất nhiều loại rượu mơ được đóng trong ly thuỷ tinh bắt mắt. Lam Thành đi vòng một hồi cuối cùng nhận về hai bát ramen cùng ly rượu mơ nóng hổi.

“Ái Diệu! Cô đang nói cái gì vậy?”

Kế tiếp là tiếng đập bàn vang lại trong góc. Vì quán khá yên tĩnh nên tiếng động cho dù nhỏ nhất cũng khiến người nghe chú ý.

Lâm Lam Thành cũng trong đám người dừng chân. Hắn liếc qua tấm vải che mong manh không rõ ràng người bên trong là ai nhưng tiếng giọng cùng cái tên khó có thể nhầm lẫn.

“Chuyện công ty không thể để mình Nguyên Huyền gánh vác! Cô là chị con bé, cũng là người bạn duy nhất con bé có trong cả gia tộc, con bé tin cô vậy mà…”

“Anh muốn giúp cứ giúp. Dù sao Vũ Thiệu Hoàng cũng ra tay một lần, nếu như tính thêm anh tôi cũng không thấy có gì ngạc nhiên.”

“Cô lại không phân biệt đâu là công đâu là tư rồi!”

Lam Thành không muốn bên ngoài nghe lén, nhưng quả thực cuộc nói chuyện giữa hai người này không tính coi bên ngoài là bí mật.

Người con trai mang thanh giọng trầm thở dài:

“Tôi hy vọng cô giúp con bé. Tôi là người đại phòng nhưng chỉ là một chân không nhiều thực quyền. Nếu như vấn đề với Nhược Thuỷ tiếp tục như vậy, Định Giao sẽ gặp nguy hiểm, đến khi tra xét chú Định Ngũ là người đứng mũi chịu sào khi không làm gì cả, cũng không biết nguyên nhân. Người thực sự…”

“Đủ rồi!”

“Quên chuyện ở khu mua sắm Diêu A đi, đó là em gái cô đấy.”

Lâm Lam Thành vén lên bức rèm mỏng, chậm rãi bước vào:

“Anh chị họ! Tình cờ quá!”

Hắn cao giọng vốn thể không may gặp gỡ tại đây. Nhưng lại nhanh chóng chùng xuống ánh mắt:

“Tôi không cố tình nghe hai người nói chuyện! Nhưng tôi vào đây để nhắc nhở một chuyện: Nguyên Huyền sẽ tự làm được những thứ phi thường, tôi tin cô ấy. Và tôi cũng sẽ giúp cô ấy, không cần mấy người.”

Lam Thành dứt lời liền xoay người rời đi.

Tâm tư hiện lên quá khứ lướt qua về một đôi mắt hiện lại trong đầu. Một đôi mắt trong sáng nhưng rụt rè. Một đôi mắt nhìn theo hắn ngang ngược tung hoành từng bước ngang dọc. Một đôi mắt từng dõi theo nhưng không quá nhiều ấn tượng.

Một quá khứ lướt qua trước mặt.