Chàng Rể Nhặt Được

Chương 7: Xin lỗi



"Đám người đó đúng là được nước lấn tới. Ông ngu ngốc vô dụng như thế lại còn cảm thấy ông chắn đường bọn họ hay sao mà nhất mực phải nhằm vào Tứ Phòng chúng ta?"

"Ông vô dụng cũng thôi đi... đằng này. Nếu như con rể chúng ta là một người đứng trên vạn người thì bọn họ có bắt nạt Nguyên Huyền như thế không?"

"Không biết kiếp trước là tôi mắc phải nợ gì với ông mà đến kiếp này phải chịu đựng như vậy? Nếu như Nguyên Huyền không đi hôn thì tôi với ông nhất định phải ly hôn. Không thể sống như thế này tiếp nữa."

"..."

Lam Thành về đến nhà cũng không còn sớm, nhưng vẫn như mọi hôm tiếng bà Huệ Diệu đón người từ đầu ngõ.

Hắn quen rồi. Bản thân lại thầm cười chính mình không biết là kiếp trước hắn tạo nghiệp tới mức nào để sang kiếp này cho dù hình hài mỹ nam cũng không thể nào khiến cho người ta nhìn mặt mà bớt mắng được một câu.

Tinh... tinh... tinh....

Tiếng đồng hồ điểm báo 7:00 đã tới, trong căn nhà bên tả Định Tự vẫn không ngớt đi những câu nói của bà Huệ Diệu.

Lam Thành im lặng nhanh chóng leo lên chiếc mô tô lao nhanh về phía ngoài đường lớn đang rực đèn.

Bóng lưng cao lớn chững chạc khuất vào màn sương lạnh, dừng lại bên quán tạp hoá ven đường.

Người đàn ông bước xuống mô tô hất cằm vào bên trong:

"Ông chủ! Như cũ!"

Khách quen!

Ông chủ nhìn thấy người đàn ông này cũng chẳng buồn nói lời nào, cứ thế mang ra cho hắn một cốc nước cùng bao thuốc như thông lệ đặt trên bàn.

Lam Thành cũng theo thói quen cầm lấy bao thuốc, tay thò vào túi áo bất chợt cười khẩy:

"Quên mất! Tôi đang cai thuốc!"

Một con nghiện nói hai từ cai thuốc thật giống như chỉ cần gật đầu mọi thứ sẽ thuận theo.

Ông chủ nhìn hắn một lúc lâu mới xác định người đàn ông này là khách quen bao ngày, không phải kẻ giả dạng:

"Cai thuốc cũng tốt! Nhưng cai thuốc rồi vẫn đến đón vợ chứ?"

Lam Thành vốn dĩ vẫn đặt nguyên nụ cười trên môi, bây giờ nghe thấy câu này trong ánh mắt có phần sửng sốt.

"Sao trông cậu có phần ngạc nhiên như thế? Lẽ nào cô gái bên kia đường không phải vợ cậu sao?"

Theo hướng tay chỉ, vừa đúng lúc chuyến xe buýt cuối cùng cũng dừng lại. Trên xe bước xuống chỉ có duy nhất một người. Dáng hình cân đối, mái tóc thả dài vươn nhẹ theo làn gió thổi qua, cô gái mang chiếc váy màu xanh lam, dáng vẻ uể oải nhấc từng bước chân khó nhọc tiến về phía trước.

Lam Thành không nhìn theo hướng tay chỉ cũng chẳng buồn đảo mắt xung quanh. Hắn vốn dĩ đã biết cho dù có nhìn hay không thì mọi thứ vẫn không thay đổi.

Bên đường đó ngoại trừ Nguyên Huyền cũng không có ai xuất hiện vào tầm này. Cũng không có ai đơn côi chống lại tất cả như cô ấy.

Lam Thành uống hết cốc nước, cũng vừa lúc tính toán đủ để Nguyên Huyền đi được phần già quãng đường mới đứng dậy quay về.

"Nếu sau này tôi không xuất hiện ở đây nữa, làm phiền ông chủ để mắt tới cô ấy giúp tôi một chút."

Ông chủ vừa thu bàn vừa nghe câu này liền cười lớn:

"Quán nhỏ này còn phải nhờ cô ấy thì cậu mới hào phóng. Tất nhiên phải để mắt chứ!"

Nguyên Huyền có về nhà hay không thì nơi này cũng không có thay đổi gì lớn. Bà Diệu thấy con gái về, vừa đề cập đến hai từ ly hôn trên môi đã lập tức bị gạt phăng.

"Mẹ! Mẹ có thấy quá đáng hay không? Hôn nhân này là của con, con chưa có ý kiến gì sao mẹ cứ một mực muốn bọn con ly hôn như vậy?"

Ông Định nghe con gái, lại sợ bị hỏng tai, đứng ở giữa không biết bênh ai.

"Bác cả kia của con nói rằng chỉ cần con hợp tác được với Bất động sản Nhược Thủy thì có thể tùy ý muốn làm gì thì làm, muốn lên chức thì nên đúng không? Con nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Nghĩ rằng đây là miếng bánh ngọt bọn họ dâng tặng miệng?"

Hít một hơi sâu lấy đà:

"Cắm mặt vào làm việc như vậy để làm gì? Để ngu như cha con? Hay để vô tích sự như ông ta? Ly hôn! Ly hôn xong tìm một gia đình đàng hoàng gả vào. Chỉ cần đứng ngang với nhà họ Định này. Thua kém hơn một bậc còn hơn là lấy cái tên vô dụng ăn chơi lêu lổng ôm cái xe rách cả ngày như kia."

Lâm Lam Thành ngồi một bên cạnh giường, bàn tay nghịch ngợm chiếc bật lửa mới, thi thoảng ngờ vực lén nhìn sang Nguyên Huyền.

Bây giờ là 11 giờ hơn. Hắn cũng không biết là hơn bao nhiêu, chỉ nghĩ rằng khi bản thân lau chùi xong xe quay về phòng ngủ đã là 11 giờ. Đồng hồ sinh học thông báo đến giờ đi ngủ nhưng nhìn sang cô vợ hờ bé nhỏ kia lại không giống là chú ý tới đồng hồ của mình. Từ ngày có cuộc họp ở trong Định tự kia thì ngày nào Nguyên Huyền cũng thức tới gần sáng mới chợp mắt.

E chừng hôm nay cũng không khác.

"Nghe nói Định Giao muốn hợp tác với Bất động sản Nhược Thủy. Không có ai lên tiếng nên đẩy chuyện này cho cô?"

Nguyên Huyền không nghĩ Lam Thành sẽ hỏi mình chuyện công ty. Bản thân có hơi ngờ vực nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:

"Một dự án lớn! Nếu hoàn thành có thể đưa bố lên vị trí Phó giám đốc!"

"Nếu không hoàn thành?"

"E chừng đến cái chức nhân viên cũng không giữ nổi!"

Ngẫm nghĩ một lát Nguyên Huyền cảm thấy bản thân đã dọa sợ Lam Thành:

"Huyền là người nhà họ Đinh. Cho dù quy định có cứng nhắc như thế nào nhưng ít nhất không công cũng có sức, cũng không tới mức bị đuổi khỏi công ty đâu. Hơn nữa chị Ái Diệu cũng đã nói sẽ giúp đỡ một tay... cho dù bị trả lại... chắc hẳn không tệ lắm."

Lam Thành ném chiếc bật lửa qua một bên, tiến lại bên cạnh Nguyên Huyền vờ như vô tình lướt qua tập giấy xếp chồng trên bàn, đáy mắt thu lãnh không hiện ý:

"Nếu cô bị gạch tên trong gia phả, tôi có thể cho cô tuỳ ý chọn một cái trong kia. Nhà bằng gỗ sẽ đượm đấy!"

Nguyên Huyền nheo mắt cười không thành tiếng.

Lam Thành vùi đầu trong chăn ngủ sớm.

Nguyên Huyền đến khi toàn thân mệt rã rời không còn cố sức được nữa mới đành lòng nên giường.

Trong mơ màng cảm thấy gối ngăn cách giữa hai người bị ai đó nhấc lên, bên tai truyền lại tiếng thì thầm dịu dàng:

"Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là do ông nội cố tình sắp xếp, tưởng rằng cô phải oán hận nhiều lắm. Thực nghĩ không ra sao đến bây giờ một chữ ly hôn cô cũng không để người khác nhắc tới?"

"Khiến cô phải chịu nhiều ấm ức như vậy, thật xin lỗi!"