Chàng Rể Phế Vật

Chương 468: Ông là người thế chỗ!



Trương Bảo Thành không khác gì như không khí vô hình, hoàn toàn bị người khác xem như không tồn tại!

Trương Bảo Thành nghiến răng, ông trừng mắt nhìn vị hội trưởng đó, trong lòng thầm lẩm bẩm rằng mấy ngày sau cắt chức hội trưởng của ông ta, rồi thay bằng một người khác đáng tin hơn lên đảm nhiệm.

Trần Xuân Độ nhìn thoáng vị hội trưởng đó, sau đó lại quay đầu nhìn Trương Bảo Thành, anh cười cười và nói với vị hội trưởng đó: “Ông nghe tôi làm gì, ông nên nghe lời của hội trưởng Trương chứ.”

“Dạ đúng đúng đúng, hội trưởng Trương có dặn dò gì không ạ?” Vị hội trưởng đó đi tới trước mặt Trương Bảo Thành và cười ngượng ngùng.

Sắc mặt Trương Bảo Thành dịu đi chút, ông vừa định lên tiếng, bất ngờ, một bóng dáng xuất hiện và lên tiếng trước: “Không cần đến phòng làm việc của ông, chúng tôi trở lại khán đài là được, lát nữa đến phần phát biểu cảm nghĩ, ông cứ để Trương Bảo Thành xử lý là được, tôi không muốn đi trao giải nữa.”

Thần sắc Trương Bảo Thành bất chợt thay đổi, trong tích tắc ông đơ người với vẻ mặt khó coi!

Ông liền quay qua nhìn Trần Xuân Độ, rõ ràng Trần Xuân Độ làm như vậy là cố ý! Người này rõ ràng là đang trêu chọc mình! Bản thân ông đường đường là hội trưởng hiệp hội đổ thạch nước C, vậy mà quyền lợi lại không lớn bằng anh ta!

“Vậy ai đi trao giải…” Vị hội trưởng lộ vẻ khó xử, trông ông có phần do dự.

“Tùy tiện chọn đại vị giám khảo nào đó thay là được, nếu Chu Cảnh tỉnh thì kêu ông ta đi, hội đổ thạch tiêu tốn tiền cũng không thể để phí phạm được.” Trần Xuân Độ bình thản buông lời, rồi rời đi để lại hội trưởng với vẻ mặt đầy ngại ngùng.

Vị hội trưởng kia có phần lo sợ, ý trong lời nói của Trần Xuân Độ đã quá rõ ràng, rõ ràng là anh đang trả thù!

Để cho Chu Cảnh trao giải cho Trương Bảo Thành? Điều này khác chi là muốn Chu Cảnh ngất xỉu lần nữa!

Trương Bảo Thành khẽ rùng mình trong lòng, ánh mắt ông nhìn Trần Xuân Độ có chút thay đổi, nghe được lời nói của Trần Xuân Độ, trán ông cũng toát mồ hôi hột, Trần Xuân Độ quả thực có thể nói là lòng dạ nham hiểm thủ đoạn độc ác, đây cơ bản không phải chuyện mà con người có thể làm được!

Quá độc ác, ánh mắt Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ có thêm vài phần cảnh giác, ông không ngờ rằng lòng dạ Trần Xuân Độ lại có thể độc ác đến như vậy! Đây là việc mà con người có thể làm được sao!

Rất nhanh sau đó, Trương Bảo Thành theo bước Trần Xuân Độ rời khỏi sàn đấu, còn Lê Thần Vũ đang ở khu VIP, anh ta vẫn đứng trước lan can, thần sắc âm trầm không chút động tĩnh.

Cậu chủ nhà họ Lê tuấn tú đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm chặt nắm đấm, ánh mắt anh lộ rõ vẽ lạnh lùng vô tận, toàn thân anh khẽ rùng mình, cả thần sắc đều bộc lộ rõ anh đang trong trạng thái cố gắng kìm nén tức giận!

“Trần Xuân Độ…” Qua lúc lâu, Lê Thần Vũ lạnh lùng buông ra ba chữ, ánh mắt lạnh lẽo! Làm thế nào anh cũng không thể ngờ được, Trần Xuân Độ, lại là anh ta! Phá hỏng chuyện tốt của mình!

Lê Thần Vũ nghiến răng, anh thù hận Trần Xuân Độ đến mức độ thấu xương! Trần Xuân Độ hết lần này đến lần khác phá hỏng kế hoạch của anh, và lần này, lại là anh ta!

Trần Xuân Độ, anh ta không khác gì là trái cực, là khắc tinh của anh, khiến cho anh hết lần này đến lần khác thất bại vì Trần Xuân Độ! Cứ như thế thì hỏi sao mà anh không tức giận cho được!

“Trần Xuân Độ, hãy đợi đấy!” Hai nắm tay Lê Thần Vũ khẽ run, một dòng máu chậm rãi chảy xuống, đó là vì Lê Thần Vũ dùng hết sức của mình nắm chặt nắm tay, móng tay anh ghim sâu vào thịt lòng bàn tay và cắt thành vết thương chảy máu!

Ánh mắt lạnh lẻo của Lê Thần Vũ ánh lên vẻ căm hận, anh nhớ rất rõ ánh mắt khiêu khích của Trần Xuân Độ trong lần sau cùng anh ta nhìn anh!

Đúng lúc này, một người nhân viên đi đến bên cạnh Lê Thần Vũ, cung kính lên tiếng nói: “Cậu chủ, Song Tử Thần đã về rồi, có cần đưa họ về khách sạn không?”

Lê Thần Vũ hừ lạnh: “Nhiệm vụ của ông chủ giao họ mà họ không những không hoàn thành, còn nội ứng ngoại hợp, còn dám đi giúp Trần Xuân Độ đó nói… loại người như vậy, giữ lại chỉ phá hỏng chuyện của tôi…”

“Người như vậy, tôi giữ lại để làm gì? Trên đường đi có thể xử lý luôn được rồi.”

Giọng điệu của Lê Thần Vũ cực kỳ lạnh lùng, đồng thời để lộ ra anh đang tự cố gắng kìm nén, khiến cho những người nhân viên bên cạnh đều cảm thấy được không rét mà run!

Những nhân viên đứng bên cạnh rùng mình, cậu chủ lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết, vô cảm và quyết đoán, anh đang trong cơn giận tột độ, vì vậy không còn giữ được lý trí và bình tĩnh ngày thường!

“Dạ, em lập tức cho người đi bố trí và xử lý.” Người nhân viên liền nhỏ giọng nói.

Lê Thần Vũ gật gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Tìm người chuyên nghiệp chút, nhất định phải làm cho giống như tai nạn ngoài ý muốn, nếu bị ông chủ điều tra ra, tất cả các anh đều đừng hòng thoát thân.” Lê Thần Vũ lạnh lùng quay đầu, anh nhìn lướt qua người nhân viên đó, khiến cho anh ta chợt rùng mình trong lòng, nỗi hoảng sợ mãnh liệt dâng lên trong lòng.

“Dạ.” Người nhân viên đó đáp lại rồi vội vàng lui ra.

“Trần Xuân Độ, Yên Kinh là địa bàn của tôi… Tôi đã có gia tộc hỗ trợ, anh và người phụ nữ xấu xa Lê Kim Huyên đó, sẽ không ai thoát được tôi đâu…” Lê Thần Vũ nhìn về hướng sàn đấu ở nơi xa, ánh mắt sâu thẳm, anh khoanh tay đứng đó, thần thái vô cùng lạnh lùng.

Không chỉ có như vậy, lúc này tại một góc khu VIP, một bóng dáng xuất hiện, người đó sau khi chứng kiến theo dõi suốt những gì diễn ra, thần sắc cực kỳ nghiêm túc và lạnh lùng.

Người đó đứng dậy, nhanh chóng đi đến góc còn lại của khu VIP, nhỏ tiếng nói với một người đang được mấy người vệ sỹ áo đen bảo vệ nghiêm ngặt: “Vẫn chưa hành động sao, tôi và anh đều đã xác nhận rồi, người đó chính là Long Vương!”

Bóng dáng đó không ai khác, chính là Hộ, chủ nhân thủ đô kinh tế của nước C!

Còn người vẫn đang lặng lẻ ngồi quan sát tại khán phòng lúc này chậm rãi đứng dậy, khi anh ta ngẩng đầu lên, một gương mặt không thua kém gương mặt anh tuấn của Hộ, đủ để đốn ngã tim hàng nghìn hàng vạn cô gái, anh ta cũng sở hữu khí chất tương tự như Hộ, còn địa vị của anh ta, ở thành phố này, càng vượt quá sức tưởng tượng.

“Kinh, người của anh, đã bố trí xong chưa?” Hộ lạnh lùng lên tiếng.

“Đương nhiên, đại quân đã tập kết ở ngoại thành từ sớm, chỉ cần tôi ra lệnh, lập tức có thể hành động truy giết từ ngoài vào, giết chết anh ta.” Kinh thản nhiên lên tiếng.

“Vậy sao còn không nhanh chóng hành động?” Hộ lạnh lùng lên tiếng.

Kinh liếc nhìn thoáng qua Hộ, rồi lên tiếng nói với giọng không nhanh không chậm: “Chỗ này người nhiều mắt tạp, không bằng chờ chim về tổ rồi giết sau.”

Kinh dùng tay bóp tắt đầu điếu xì gà đang cháy, ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm.

Không trung bỗng nhiên tối sầm lại, không gian xung quanh không biết từ lúc nào bất chợt xuất hiện cảm giác bức bí, khiến cho cả hội trường hiệp hội đổ thạch như bị bào trùm lấy, linh cảm điều xấu nhẹ nhàng bao phủ lấy mỗi người trong hội trường.

“Đi thôi.” Kinh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua không trung, cúi đầu nhanh chân bước về phía trước, rồi sau đó rất nhanh biến mất ở khu khán đài.

***

Mà lúc này, Trần Xuân Độ cùng với Trương Bảo Thành, đã về tới khán đài, vừa bước vào khán đài, Trần Xuân Độ đã nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ đứng ở bên cạnh lan can, trên gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp đó lộ rõ vẻ mâu thuẫn phức tạp, gương mặt đó đang nhìn về hướng Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ mỉm cười, rồi cùng Trương Bảo Thành bước về phía đó, anh bình thản đi đến trước mặt Lê Kim Huyên.

Ánh mắt phức tạp của Lê Kim Huyên dừng lại trên người Trần Xuân Độ, cô nhìn anh lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc thì anh còn giấu tôi điều gì nữa?”

Trần Xuân Độ sửng sốt, anh lên tiếng hỏi: “Kim Huyên, anh đã lúc nào giấu em điều gì đâu, em nói giống như là anh đang lừa dối em vậy…”

“Anh đổ thạch giỏi như vậy, sao không nói cho tôi biết, còn giả vờ như cái gì cũng không biết… Tôi còn tưởng anh không biết thật, sớm biết anh giỏi như vậy, thì tôi đã để anh đi…” Câu trả lời của Trần Xuân Độ như lập tức châm ngòi vào cơn lửa giận của Lê Kim Huyên, cô nữ thần tổng giám đốc nhất thời như nổ tung, cô tức giận lên tiếng nói, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Gương mặt của Lê Kim Huyên như bị đắp lên lớp sương lạnh, đến cả giọng nói cũng mang đầy sát khí, giống như tức giận đến mức muốn xé xác anh ra thành trăm mảnh!

Lúc này khóe môi Trần Xuân Độ khẽ nhếch, anh khẽ cười và giải thích: “Kim Huyên, anh chưa bao giờ nói là anh không biết mà, là do tự mình em cảm thấy mà thôi, và còn hội trưởng Trương từ đầu cũng nghĩ rằng là anh không biết chơi.”

“Anh!” Nhất thời Lê Kim Huyên nghẹn lời, cô bị một câu nói của Trần Xuân Độ khiến cho cô không phản biện được gì nữa, còn Trương Bảo Thành ở phía sau lưng Trần Xuân Độ, ông nghe được lời anh nói, cũng sửng sốt bất ngờ.

Trong lòng ông thầm chửi Trần Xuân Độ, trời đất ơi, thằng nhóc này còn dám giá họa cho mình!

Nhưng cơ bản là Trương Bảo Thành không cách nào biện giải được, những gì Trần Xuân Độ nói đều là thật, trong trận đấu sinh tử trước đó, lẽ ra Trương Bảo Thành nên phát hiện ra, nhưng sâu trong thâm tâm ông lại không muốn tin đó là sự thật.

Những gì Trần Xuân Độ nói không hề có vấn đề, trong lòng ông câm lặng, khó có thể biện giải được!