Chàng Rể Phế Vật

Chương 657: Người phụ nữ xa lạ



Nơi vụ việc xảy ra tràn ngập máu tươi.

Một chiếc xe tải to lớn có thùng hàng cấp tốc lái tới, đột ngột dừng ở hiện trường.

Một đám “cảnh sát” thân mặc đồng phục cấp tốc kéo dây ngăn cách, nhanh chóng thanh lý tất cả những chứng cứ phạm tội ở hiện trường!

Vương Văn Hạo ngồi trước phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào video quay lại hiện trường trên màn hình điện thoại... Khi nhìn thấy những thi thể không đầu bị kim loại cắt qua ở bên trong chiếc xe... sắc mặt Vương Văn Hạo kinh hãi run rẩy... Anh ta chưa từng nhìn thấy thủ đoạn sát phạt đáng sợ kinh khủng như thế này... Đây... quả thực là máu tanh trước nay chưa từng có!

Tên thiên kiêu trẻ tuổi không nhịn được buồn nôn một trận... Dạ dày cuộn lên, anh ta nôn ra một ngụm!

...

Một đêm này, Lê Kim Huyên vẫn mất ngủ như trước... Trằn trọc đến nửa đêm, chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu cô lại hiện ra thân ảnh của Trần Xuân Độ... Không biết anh ở trong đó... có ổn không? Liệu anh có lạnh không... có đói không? Suy nghĩ một hồi, lần thứ hai viền mắt của Lê Kim Huyên lại ươn ướt...

Có một số người, ngày nào cũng nhìn thấy thì bạn sẽ rất chán ghét... Nhưng đến một ngày bạn không được gặp lại nữa, lúc đó bạn mới phát hiện... hoá ra sự chán ghét đó cũng chỉ là lớp ngụy trang của bạn mà thôi...

Đêm nay cũng có một người không thể ngủ.

Thanh niên nhìn hình ảnh theo dõi trong laptop, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Anh ta cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại.

"Ai vậy?" Trong điện thoại, một giọng nói già nua truyền ra.

"Trần Xuân Độ đã xảy ra chuyện." Thanh niên thở dài một hơi.

Nghe những lời này của thanh niên, khí tức của ông già ở đầu bên kia lập tức ngưng đọng, ông ta ép hỏi: “Có phải Trần Xuân Độ đã bị các người bắt đi?"

"Hiện tại cậu ta đang ở phòng giam tại thành phố T, tôi là bạn của cậu ta." Thanh niên nói.

"Cậu xác định cậu không gạt tôi?" Ông già chất vấn lần thứ hai.

Đầu bên kia điện thoại, trong một thoáng thanh niên cũng có chút bối rối, anh ta nghiêm túc nói: “Tôi lừa ông làm gì? Chuyện của ông và Trần Xuân Độ... tôi đều biết cả."

"Trần Xuân Độ làm sao?" Ông già cảm thấy không thích hợp, mở miệng hỏi.

Tuy rằng thanh niên "bị xem là người đáng nghi nhất" này ngoài miệng tỏ ra thản nhiên, nhưng trong giọng điệu cũng lo lắng không gì sánh được.

Ở bên kia điện thoại, ông già chần chừ một lát rồi nói: “Yên tâm đi... với thân thủ của cậu ấy... Ở thành phố T này không ai có thể làm gì được cậu ấy...".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hồng Lục
2. Khách Qua Đường
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Tâm Niệm Em Đã Lâu
=====================================

"Ừm, tôi cúp đây." Thanh niên cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi để điện thoại xuống, anh ta thở ra một hơi thật dài. Như vậy thì Trần Xuân Độ mới có thể bình an vô sự...

Hôm sau, trời còn chưa sáng Lê Kim Huyên đã thức dậy. Cô đờ đẫn đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, trang điểm nhã nhặn một chút. Ngay cả bữa sáng cũng không ăn cô đã vội vã chạy tới công ty... Mấy ngày nay ngày nào cô cũng mất ngủ, căn bản cũng không có tâm tình đi làm những chuyện khác.

Tô Loan Loan lái Maybach một đường chạy đến dưới lầu tòa nhà.

Lê Kim Huyên sải bước xuống xe, xoay người đi vào trong tòa nhà.

"Ơ, chờ một chút... người đẹp tổng giám đốc." Một tiếng gọi từ tính đột nhiên vang lên từ phía sau.

Lê Kim Huyên kinh ngạc dừng bước, quay đầu nhìn lại...

Chỉ thấy trên một chiếc việt dã Maserati từ phía xa, một cô gái trẻ tuổi tuyệt mỹ nhảy xuống xe, nhẹ nhàng chạy tới.

Cô gái kia nhanh chân đuổi theo, gật đầu chào Lê Kim Huyên từ tốn hỏi: “Xin chào người đẹp tổng giám đốc... tôi muốn hỏi về Trần Xuân Độ một chút... Anh ấy đi đâu rồi? Gần đây tôi không thể liên lạc với anh ấy."

Đôi mắt đẹp của cô gái chớp động, ánh mắt mang theo sự lo âu dò hỏi.

Lê Kim Huyên nghe vậy thì hơi ngẩn ngơ, thân thể mềm mại cũng khẽ run lên một cái... cô im lặng không nói. Lúc này cô cũng không biết mình nên trả lời thế nào...

Lê Kim Huyên định bịa ra một lời nói dối... nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô gái... Lê Kim Huyên giống như thấy được cái bóng của chính mình... Cô gái này cũng rất lo lắng cho Trần Xuân Độ sao?

Giờ phút này trong lòng nữ thần tổng giám đốc hết sức rối loạn... cô trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra tình hình thực tế.

"Trần Xuân Độ... anh ấy bị bắt..." Giọng nói yếu ớt mệt mỏi của Lê Kim Huyên vang lên, vì Trần Xuân Độ mà hiện giờ cô đã hao hết tâm thần.

Lê Kim Huyên nói ra chuyện Trần Xuân Độ bị bắt cho cô gái kia... Bởi vì cô có thể cảm giác được... cô gái trước mắt cũng đang hết sức lo lắng... Loại cảm giác này giống hệt tâm tình của cô... Sự đồng cảm trong lòng khiến cô không thể nhẫn tâm giấu giếm sự thật.

"Người đẹp tổng giám đốc, cảm ơn cô." Cô gái kia không nói hai lời, không đợi Lê Kim Huyên mở miệng đã trực tiếp xoay người rời đi.

Xe việt dã Maserati nổ vang khởi động, lập tức lao đi...

Nhìn chiếc xe vội vàng phóng về phía trước… trong mắt Lê Kim Huyên hiện vẻ phức tạp không rõ... Cô gái đó... rốt cuộc là ai?

Maserati chạy như bay, dưới chân cô gái đạp mạnh chân ga, cấp phóng đến phương hướng đồn cảnh sát của thành phố T...

...

Maserati màu trắng thắng gấp dừng trước cổng chính của cục cảnh sát Thành phố T, cô gái sốt ruột vội vàng xuống xe, trực tiếp chạy vào cục cảnh sát.

"Cô này, có chuyện gì không?" Nhân viên trong cục cảnh sát nhìn thấy người đẹp lỗ mãng xông tới, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Gương mặt cô ta ngưng trọng, mở miệng quát mắng: “Gọi cục trưởng của các người ra đây!"

Nhân viên công tác sửng sốt, chậm rãi giải thích: “Cô này, thật ngại quá... cục trưởng của chúng tôi bận rộn công vụ, cô có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi... Nếu như muốn báo án, mời cô đến bàn phía trước đăng ký."

Khuôn mặt cô gái lạnh như băng, thở phì phò nói: “Được, các người nghe cho kỹ đây. Hiện tại tôi nói cho các người biết, lập tức thả Trần Xuân Độ ra ngay!"

Một đám nhân viên đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn cô ta. Trong loại ánh mắt này dường như mang theo nét cười chế giễu và nghiền ngẫm... thả Trần Xuân Độ? Hiện nay tội danh của anh ta đã được xác định! Loại trọng phạm số một này có thể thả sao? Huống chi, cô gái này ngay cả một văn kiện theo thủ tục chính quy cũng không có, trực tiếp tiến đến quăng ra một câu... đòi thả người? Thật sự coi đồn cảnh sát là công viên trò chơi chắc?

"Cô này, nơi này của chúng tôi là đồn cảnh sát chứ không phải công viên trò chơi, mời cô nghiêm túc một chút." Một nữ nhân viên trung niên hơi lớn tuổi nhắc nhở.

Nghe được câu này, gương mặt cô gái lập tức ngưng trọng: “Nhìn tôi giống đến đây chơi lắm sao?"

Một đám cảnh sát đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, giống như đang nói... cô như vậy chính là đang chơi đùa!

"Gọi cục trưởng của các người ra đây, tôi muốn nói chuyện với cục trưởng của các người!" Cô gái hai tay chống nạnh, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ tràn ngập băng lãnh.

Một đám cảnh sát vốn không để ý đến cô ta, hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Cục trưởng là nhân viên nhà nước quan trọng, là một nhân vật nòng cốt ở khu vực này... Há lại để một cô gái nhỏ tùy tiện nói gặp là gặp?

Tầng ba của cục cảnh sát, trong phòng làm việc của BOSS.

Lạc Quán Trung ngồi trên ghế, bình thản hút xì gà... Trong đầu tràn đầy ý nghĩ về con đường sự nghiệp rộng mở trong thời gian tới...

Đột nhiên ông ta loáng tháng nghe thấy ở đại sảnh dưới lầu truyền tới âm thanh mơ hồ của một cô gái?

Lạc Quán Trung gọi thư ký vào trong, nghi hoặc hỏi: “Dưới lầu xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào thế kia?"

Thư ký khom người thận trọng nói: “Bên dưới có một cô gái xa lạ đang làm ầm ĩ... la hét đòi gặp ngài..."

Lạc Quán Trung chậm rãi nhả ra một vòng khói, mang theo vẻ lạnh lùng khinh thường hỏi: “Cô ta đòi gặp tôi có chuyện gì?"

"Cô ta nói... muốn ngài thả tên trọng phạm Trần Xuân Độ kia ra..." Thư ký nhẹ giọng nói.

Lạc Quán Trung híp mắt một cái, đầu tiên là khựng lại, sau đó vẻ trào phúng khinh thường trên mặt càng đậm...

"Cục trưởng, chắc cô gái này là một tình nhân của Trần Xuân Độ... Thấy người đàn ông của mình bị bắt cho nên tới làm ầm lên..." Thư ký phỏng đoán.