Chàng Rể Phế Vật

Chương 679: Dịu dàng với tôn giai giai



“Ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ đi ngang qua đây, tình cờ nhìn thấy những người này quấy rối… tiện tay dạy cho họ một bài học thôi.” Trần Xuân Độ lấy lại vẻ thờ ơ, lạnh lùng giải thích.

“Ồ, vậy đúng là trùng hợp.” Hạ Kiến Quốc gật đầu đầy ẩn ý, nhưng với một ánh mắt không thể giải thích được…

“Những người dưới đất này, hay là ông tự mình giải quyết?” Trần Xuân Độ lãnh đạm nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên cười cứng nhắc.

Hạ Kiến Quốc gật đầu, Trần Xuân Độ nhìn trước ngó sau, thấy không còn chuyện gì nữa, liền xoay người rời đi.

Khi đi ngang qua Tiêu Khắc Sanh, Trần Xuân Độ dừng lại và liếc nhìn Tiêu Khắc Sanh.

"Khoan đã," Tiêu Khắc Sanh ngọ nguậy muốn bò đứng dậy, nhìn Trần Xuân Độ: "Rốt cuộc mày là ai?"

Nhưng trước khi Tiêu Khắc Sanh nói xong, Trần Xuân Độ đã đá tới khiến anh ta bất tỉnh nhân sự.

Nhìn thấy Trần Xuân Độ rời đi, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Đình Đình hiện ra vẻ hơi mất mác, dường như muốn gọi anh lại... nhưng do dự hồi lâu... vẫn là cúi đầu... Có lẽ, anh cũng có nỗi niềm khó nói.

Ngay sau đó, chiếc Maybach màu đen phóng đi... chỉ để lại hiện trường tanh mùi máu.

Hạ Kiến Quốc thản nhiên đảo mắt nhìn lướt qua tình hình ở đây và lắc đầu không biết nói gì... Kể từ khi ông ta trở thành cái gọi là chủ tịch danh dự chó má của Hiệp hội võ đạo... thì ngày nào cũng không ngừng gặp phiền phức…

Hạ Kiến Quốc chậm rãi đi đến trước mặt đám thuộc hạ của nhà họ Tiêu đang nằm kêu rên dưới đất, và liếc nhìn họ với vẻ khinh bỉ.

"Nhà họ Tiêu chúng tao... nhất định... sẽ không... bỏ qua cho bọn mày… sẽ không tha cho võ đạo ở thành phố T..." Một tên thuộc hạ nhà họ Tiêu nói với vẻ đau đớn, nhăn nhó và run rẩy.

Hạ Kiến Quốc chẳng nói chẳng rằng, hung hăng giẫm lên ngực của anh ta: “Còn dám cứng miệng…!” Nói xong, bỗng “rắc rắc”, xương lồng ngực của người nọ đều bị giẫm nát…

Đám thuộc hạ của nhà họ Tiêu ở đó lập tức ngậm miệng lại... Một đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất, đều sợ hãi không dám nói gì... giống như những cái xác chết...



Lái xe trở lại công ty, Trần Xuân Độ quay trở lại văn phòng với điếu thuốc trên miệng.

Vừa bật máy tính và đăng nhập vào giao diện game PUBG thì… cửa văn phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.

“Vào đi.” Trần Xuân Độ thắc mắc lên tiếng.

Đẩy cửa bước vào là một bóng dáng xinh đẽ thuần khiết và hoàn mỹ.

“Có việc gì sao?” Trần Xuân Độ hơi sững sờ, nhìn người phụ nữ đẹp trước mặt nói.

Tôn Giai Giai, thư ký mới của nữ thần tổng giám đốc, bước trên đôi giày cao gót, nhẹ nhàng bước vào với túi quần áo màu đen trên tay.

“Có làm phiền đến anh không?” Thư ký Tôn Giai Giai nhỏ giọng hỏi.

“Không, tôi đang chán và đang chơi game.” Trần Xuân Độ giải thích.

Tôn Giai Giai đứng đó, hai tay nhẹ nhàng đan vào nhau, dường như có chút do dự, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.

“Sao vậy? Giai Giai.” Trần Xuân Độ thắc mắc hỏi.

Tôn Giai Giai khẽ cắn răng, do dự hồi lâu mới nhẹ giọng mở lời: "Sếp Trần... mấy ngày nữa là sinh nhật một người bạn thân của tôi... Bạn ấy nói, muốn tôi dẫn bạn trai đến cùng... Tôi mới đi làm, không có bạn bè gì... Vì vậy… "

Tôn Giai Giai có vẻ hơi lúng túng và không biết phải nói như thế nào. Cô mới đi làm không được bao lâu, vẫn là một người mới, cũng không thân với Trần Xuân Độ, cô nghĩ đi nghĩ lại, trong tập đoàn to lớn như vậy cũng chỉ có Trần Xuân Độ tầm thường mới có thể nhờ để đóng giả làm bạn trai. Điều này khiến cô ấy hơi do dự và ngượng ngập.

Trần Xuân Độ nghe vậy thì khẽ mỉm cười: "Được thôi, tôi còn tưởng là chuyện lớn gì... Giả làm bạn trai cô đúng không, không thành vấn đề."

Tôn Giai Giai nghe vậy, khóe miệng thuần khiết hơi nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn."

Tôn Giai Giai nhẹ nhàng xách cái túi trong tay đến trước mặt Trần Xuân Độ, từ tốn nói: "Đây là một vài bộ quần áo mới... tất cả đều được may theo kích thước thân người anh..."

Trần Xuân Độ sững sờ: "Đây là quần áo lao động mới nhất sao?"

“Không phải…” Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai hơi ửng hồng, cô nhẹ giọng giải thích: “Tôi nghe nói… những người đã từng ngồi tù… đều phải thay quần áo mới… như vậy mới có thể thoát khỏi vận rủi...Anh đừng tức giận... tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là... " Tôn Giai Giai không biết mình nên giải thích thế nào.

Ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn thẳng vào cô, có vẻ vừa cảm động vừa phức tạp.

"Tôi nghĩ... chắc là đã có người tặng anh quần áo mới... những bộ quần áo này của tôi cũng rẻ... chỉ là một điềm tốt..." Giọng nói của Tôn Giai Giai rất nhỏ nhẹ, nhưng lại có chút dịu dàng và rụt rè.

Vào lúc này, Trần Xuân Độ cảm thấy xúc động, anh đột nhiên bước tới ôm lấy Tôn Giai Giai và ôm thân hình mềm mại của cô vào lòng!

"A…" Tôn Giai Giai có chút lúng túng, hoàn toàn không kịp phản ứng...

Trần Xuân Độ ôm chặt lấy cô, tựa như chưa từng muốn buông ra!

Trần Xuân Độ ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Tôn Giai Giai, cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng và ngọt ngào của cô. Đây là người phụ nữ khiến người ta thương yêu tha thiết từ tận xương tủy. Giây phút này, Trần Xuân Độ đã rung động.

Anh nhẹ nhàng nghiêng người đến trước mặt Tôn Giai Giai, làn da của cô mịn, trắng nõn và trơn bóng giống như làn da của một đứa trẻ sơ sinh. Lúc này, khuôn mặt xinh xắn của cô có ngây dại, trông rất đáng yêu và dễ thương.

Trần Xuân Độ vén nhẹ mái tóc dài lên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô. Tôn Giai Giai hơi bối rối, dường như muốn né tránh.

Trần Xuân Độ đột nhiên khẽ nghiêng người xuống trước mặt Tôn Giai Giai, cảm nhận mùi thơm dịu nhẹ từ hơi thở tựa hoa lan của cô và cô mềm mại tựa một đóa hoa hồng.

"Giai Giai, cảm ơn cô, quan tâm tôi như vậy..." Trần Xuân Độ điềm đạm nói.

Giây phút này, Tôn Giai Giai có hơi rối rắm, đôi mắt xinh đẹp luống cuống không biết đặt vào đâu, cũng không biết tiêu điểm của ánh mắt nằm ở nơi nào...

"Giai Giai, tôi có thể... tôi có thể nếm thử..." Trần Xuân Độ khẽ áp sát đến môi Tôn Giai Giai, dịu dàng hỏi.

Khuôn mặt xinh xắn của Tôn Giai Giai càng thêm ngây dại… hàm răng khẽ cắn vào bờ môi, do dự hồi lâu… cô đỏ mặt gật đầu… nhưng lập tức khẽ lắc đầu… Đây rốt cuộc là đồng ý hay từ chối? Ngay cả bản thân cô cũng không biết... Trái tim cô đang đấu tranh liên tục...

Trần Xuân Độ cười nhợt nhạt... Cần gì phải do dự như vậy? Anh nhẹ nhàng áp sát tới... sau đó, bịt chặt môi của Giai Giai…

Lúc này, thân thể Tôn Giai Giai hoàn toàn mất trật tự, cả người cô gần như mềm nhũn trong vòng tay của Trần Xuân Độ.

Trong phòng làm việc trống trải, không khí dần dần nóng lên, có chút ấm áp dịu dàng. Ngay cả ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ sát sàn cũng đỏ rực lạ thường, giống như một buổi hoàng hôn hoa hồng.

Hai người hoàn toàn không chán cảnh ở bên nhau, Trần Xuân Độ từng chút từng chút nếm thử hương vị ngọt ngào của Giai Giai… Cô ấy thật sự rất ngọt ngào, giống như kẹo bông vậy, khiến người ta ăn vào là ghiền, không muốn rời đi.

Đột nhiên, từ bên ngoài văn phòng vang lên một loạt tiếng bước giày cao gót... mà còn càng lúc càng gần.

Trần Xuân Độ và Tôn Giai Giai giống như đôi nam nữ yêu đương lén lút bị hoảng sợ... lập tức tách ra ngay... Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đỏ bừng, đôi môi ướt át, như thể bị uất ức.

Sau một vài giây, cửa văn phòng được mở ra.

Lê Kim Huyên đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc, có chút hoài nghi... Sao Tôn Giai Giai lại ở đây? Nhưng cô cũng không hỏi lời dư thừa.

Cô đi giày cao gót bước thẳng vào, đặt một xấp tài liệu lên bàn làm việc của Trần Xuân Độ: "Tôi đã điều tra thông tin khi anh bị bắt vào hai ngày trước, tôi phát hiện dường như có một thế lực nào đó đang cố tình nhắm vào."

Ánh mắt Trần Xuân Độ hơi nheo lại: “Một thế lực?” Anh cầm tập tài liệu lên lật xem... Quả nhiên, đầu mối của những tài liệu này vô cùng rõ ràng, và đúng như những gì Trần Xuân Độ đã suy đoán...

Thấy vậy, Tôn Giai Giai khẽ cúi đầu muốn rời đi: "Tổng giám đốc Lê, tôi ra ngoài trước."