Chàng Rể Phế Vật

Chương 689: Làm khách nhà họ diệp



Châp tối, sau khi tan sở, Trần Xuân Độ tiễn nữ thần tổng giám đốc về nhà... Sau đó anh không trở về cùng với Lê Kim Huyên mà mua một số quà tặng rồi lái xe đến một khu chung cư thành phố T nào đó...

Maybach chậm rãi dừng lại trước một biệt thự, Trần Xuân Độ mang theo quà, đi tới cửa nhà đó rồi gõ cửa.

Sau đó không lâu, cửa được mở ra: “Ai vậy?” Một giọng nói từ tính, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng ló ra.

Khi Diệp Thái Linh nhìn thấy Trần Xuân Độ, khuôn mặt tươi cười như ngẩn ngơ.

Trần Xuân Độ đứng ở cửa cũng đang tươi cười với cô.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh hơi đỏ lên, bởi vì lúc này cô vẫn đang mặc đồ ngủ!

“Rầm!” Cô lập tức đóng cửa lại...

Trần Xuân Độ sửng sốt... Bị nhốt ở bên ngoài?

Nhưng giây tiếp theo, cánh cửa lại được mở ra.

Ba của Diệp Thái Linh ngồi trên xe lăn lại mở cửa ra.

“Chú, chào chú.” Trần Xuân Độ khom người gật đầu với ba Diệp Thái Linh.

Ba của Diệp Thái Linh khi nhìn thấy Trần Xuân Độ cũng hơi sửng sốt, nhưng ông vẫn mời anh vào nhà.

“Diệp Thái Linh đâu ạ?” Trần Xuân Độ nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Diệp Thái Linh đâu.

"Ở trong phòng ấy, cũng không biết đang làm cái gì nữa." Ba Diệp chậm rãi cười nói.

Một lúc sau, cửa phòng tắm của Diệp Thái Linh mở ra, Diệp Thái Linh đã thay bộ quần áo bình thường... Bộ đồ ngủ ban nãy... Đã được cô ấy thay mất rồi.

“Anh, vào cho tôi.” Diệp Thái Linh chỉ vào Trần Xuân Độ, quát lên.

Ba Diệp nhìn thấy bộ dạng này của cô con gái, không khỏi nói: "Linh à, sao con có thể vô lễ với khách như vậy được chứ?"

"Anh ta vốn là một tên tù nhân! Là kẻ tình nghi!" Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh ngưng tụ, trực tiếp kéo Trần Xuân Độ vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại.

Diệp Thái Linh kéo Trần Xuân Độ đến vách phòng, mang theo ý dò xét, ngón tay ngọc ngà chọc thẳng vào người anh.

"Anh tới đây làm gì vậy?" Diệp Thái Linh mắng hỏi.

“Tôi đến đây để thăm cô..." Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên cười nói.

Nghe được lời nói của Trần Xuân Độ, trái tim đang cố gắng lạnh lẽo của Diệp Thái Linh khẽ động, đôi mắt đẹp có chút bối rối.

Trần Xuân Độ chậm rãi giơ tay lên, sau đó... Thuận thế nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, lòng bàn tay hai người nhẹ nhàng đan chặt vào nhau.

Lúc này tâm trạng Diệp Thái Linh càng thêm rối bời... Cô giãy dụa nhẹ, muốn thoát khỏi tay Trần Xuân Độ... Nhưng Trần Xuân Độ lại càng đi quá đà, thuận thế ôm lấy cô!

“Anh… buông tôi ra!” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lập tức lạnh đi, cô tức giận hét lên, đồng thời thân thể mềm mại vùng vẫy kịch liệt.

“Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lúc, được không?” Trần Xuân Độ nhìn cô đầy ẩn ý, chậm rãi nói.

Lúc này tâm trạng Diệp Thái Linh vô cùng rối rắm... Cô thật sự đã ngừng giãy giụa... Chỉ yên lặng như vậy, để Trần Xuân Độ ôm cô thật chặt.

Một lúc lâu sau, Diệp Thái Linh dùng sức thoát khỏi anh.

“Anh đến nhà tôi, có chuyện gì vậy?” Cô bối rối hỏi.

Trần Xuân Độ cười tủm tỉm nói, mang theo vẻ trêu chọc nói: "Tôi nhớ cô nên đến gặp cô thôi."

Huh! Nghe thấy những lời này có chút buồn cười, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lập tức thay đổi, trở nên có chút lộn xộn rồi đỏ bừng!

Cô đẩy Trần Xuân Độ ra, đuổi anh ra khỏi phòng.

Diệp Thái Linh rất tức giận, cô muốn đuổi Trần Xuân Độ ra khỏi nhà... Nhưng cuối cùng cô đã bị ba mình ngăn lại.

Ba Diệp mời Trần Xuân Độ tối nay ở lại cùng nhau ăn tối.

Đang ăn cơm thì có một con chó con béo tốt sạch sẽ chạy đến, nhẹ nhàng ngồi xổm bên bàn, vẫy vẫy đuôi chó, như đang đợi thức ăn.

Trần Xuân Độ nhìn thấy chú chó này thì không khỏi sửng sốt.

"Cô cũng nuôi chó à?"

Diệp Thái Linh nhìn anh một cái: "Đúng vậy, có chuyện gì không."

Trần Xuân Độ vứt một cái xương chó sang, ẩn ý nói: "Con chó này được cô cho ăn trở nên béo ú như vậy, Diệp Thái Linh, cô cũng khá lắm chứ."

Diệp Thái Linh dùng đôi mắt xinh đẹp trừng anh, có vẻ mang theo sự chán ghét bất mãn. Đối với một người từng là nghi phạm này đột nhiên lại xuất hiện trong nhà ăn của cô rồi cùng cô ăn cơm... Cảnh tượng kịch tính này khiến Diệp Thái Linh cảm thấy rất khó xử.

Cho tới bây giờ, Diệp Thái Linh vẫn cảm thấy tên này phạm phải rất nhiều chuyện, bản thân cô cũng chưa đem anh ra trước công lý, đáng tiếc thật.

Ba Diệp khi ăn cơm thì luôn thích mở TV để xem tin tức, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng vào lúc này, trên tin tức đột nhiên đề cập tới manh mối nghiêm trọng được cung cấp!

"Các bạn thân mến, tôi đã nhận được manh mối từ phía cảnh sát thành phố T! Trong trận cuồng phong đêm qua, một vụ giết người xuyên quốc gia cực lớn đã xảy ra ở trên đường Vô Danh khu phố số ba... Thủ đoạn của kẻ sát nhân vô cùng tàn nhẫn...! Nguy hại vô cùng nghiêm trọng! Cảnh sát đã nhắc lại để cảnh báo tất cả công dân chúng ta, những kẻ tình nghi là tội phạm hiện đang ẩn nấp ở nơi nào đó của thành phố T, cảnh sát đã phong tỏa tất cả các tuyến giao thông quan trọng. Chúng tôi mong rằng mọi người sẽ cung cấp manh mối. Nếu manh mối được cung cấp, cảnh sát sẽ thưởng cho bạn ba tỷ tiền thưởng!! "

Khi bọn họ nhìn thấy tin tức về việc thông báo phần thưởng đặc biệt được viết tiêu chuẩn bằng dòng chữ đỏ tươi, những người trong bàn ăn đều lặng đi một lúc.

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn chăm chú vào màn hình TV, chỉ cảm thấy ngưng trọng hơn bao giờ hết.

Đôi mắt Ba Diệp khẽ nheo lại, nếp nhăn thoáng hiện rồi lại biến mất...

Trần Xuân Độ nhìn tin tức với vẻ mặt thất thần, ngoài mặt có vẻ đờ đẫn... Nhưng trong lòng lại có một nổi nỗi lòng khác... Cuối cùng thì tin tức cũng được phát sóng... Vụ án này, Trần Xuân Độ đã sớm biết được... Ảnh hưởng của vụ tấn công đêm qua rất nghiêm trọng... Lực lượng cảnh sát ở thành phố T không thể nào phá giải được. Đội Cảnh sát Hình sự buộc phải sử dụng thủ đoạn truy nã toàn thành phố! Cảnh báo cho công chúng, đồng thời thu thập bất kỳ manh mối nào! Bước quan trọng nhất... Là dẫn rắn ra khỏi hang! Nếu nghi phạm hình sự nhìn thấy thông báo truy nã này trên bản tin, gã ta nhất định sẽ hoảng sợ lo lắng, sẽ tìm mọi cách trốn khỏi thành phố T!

Tuy nhiên, nhóm cảnh sát này có lẽ không thể ngờ... Tất cả các thủ đoạn điều tra mà cảnh sát hình sự truy nã... Tất cả các chiến thuật tinh thần của họ... Hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của Trần Xuân Độ... Tất cả những điều này Trần Xuân Độ cũng đã đoán trước được! Bọn họ thậm chí không thể nghĩ ra được, loại tội phạm mà họ đang phải đối mặt...! Trần Xuân Độ của lúc này đang yên lặng ngồi ở nhà một nữ cảnh sát của bọn họ, xem tin truy nã trên màn hình TV... Không hề có chút hoảng sợ và lo lắng nào... Bình tĩnh như người ngoài cuộc!

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Diệp Thái Linh đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ đang ngồi bên cạnh.

“Anh có biết… Kẻ sát nhân kia là ai không?” Diệp Thái Linh đột ngột hỏi, âm thanh mang theo ý tứ không hiểu.

Trái tim của Trần Xuân Độ có hơi khẽ rung, vẻ mặt không rõ nói: "Kẻ sát nhân là ai? Làm sao mà tôi biết được..." Trần Xuân Độ nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.

Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh vô cùng sâu thẳm, từ trong đáy mắt hiện lên một tia sắc bén. Cô cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, như muốn nhìn thấu hết tất cả của anh.

Lúc này, ba Diệp cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên eo mình... Trên eo của ông lúc này, ở nơi bị quần áo che khuất, ẩn chứa một vật... Là vũ khí!

Không khí có vẻ im lặng một chút!

“Sao lại nhìn tôi với vẻ mặt như vậy chứ?” Trần Xuân Độ càng không rõ, Diệp Thái Linh nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc.

Thật lâu sau, Diệp Thái Linh thu hồi ánh mắt. Thị giác của cảnh sát vô cùng nhạy bén, có thể xuyên thấu đáy lòng của một người. Khoảnh khắc đó, cô như nhìn thấu nội tâm của Trần Xuân Độ, dò xét tâm trí của anh... Đôi mắt anh trong veo, sạch sẽ trong suốt, không có một chút gợn sóng... Như thể bản thân là một người không có bí mật gì.

Lúc này, trái tim của Diệp Thái Linh chấn động... Chẳng lẽ... Là cô đã nghĩ quá nhiều rồi sao? Cô khẽ lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của mình.

Bầu không khí kìm nén và im lặng bị phá vỡ, cơn khủng hoảng băng giá dường như lặng lẽ qua đi.

Ba Diệp nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay bên eo của ông, vẻ mặt thản nhiên, lãnh đạm như người tàn tật không biết đánh trả… Nhưng không ai biết…Bên eo của ông đang treo một món vũ khí.