Chàng Rể Phế Vật

Chương 691: Ra mặt



Sau núi nhà họ Tiêu, lúc này màn đêm đã trở nên sâu thẳm, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, bao phủ toàn bộ núi rừng bằng một màu xám nhàn nhạt.

Thác nước sau núi đang không ngừng trút xuống, mang theo sức lực kinh khủng của vạn quân! Tại con suối trong thác nước chảy xiết... Một ông già tóc trắng đang ngồi nhắm mắt, cả người yên vị trong dòng suối của thác nước... Mặc kệ dòng nước chảy dữ dội với lực mạnh của vạn quân trên đỉnh đầu... Ông ta vẫn bất động!

Nhưng vào lúc này, lão già tóc trắng đột nhiên mở mắt ra! Ánh mắt của ông ta vẫn bình tĩnh, tản ra vẻ uy nghiêm đáng sợ trong đêm tối!

Cơ thể ông ta bỗng nhiên bay lên không trung... Ông ta nhón chân một cái! Tảng đá dưới chân trực tiếp bị giẫm đến rạn nứt!

Ông ta cứ lao lên ngược chiều với dòng nước dữ dội! bổ ra vô số bọt nước trên đỉnh đầu giống như một lưỡi kiếm sắc bén, cuối cùng... Ông ta xoay người trên không, cơ thể giống như một com báo đi săn nhanh nhẹn, vững vàng giẫm trên cây trúc!

Cây trúc bị sức lực trên người ông ta áp chế, từ từ hạ thấp xuống giống như lò xo...

Lão già tóc trắng cứ như thế đứng trên thân trúc, nửa người lơ lửng, giống như một cao nhân võ đạo bất phàm.

"Hừ... Có chuyện gì mà đến đây làm phiền ta bế quan?" giọng nói thâm thúy của lão già kéo dài, sau khi ông ta nói ra, một sức mạnh hùng hậu dường như vang khắp núi rừng...

Bóng người tam trưởng lão Tiêu Thừa Vọng vụt lên trong giây lát, đi tới trước mặt lão già tóc trắng, sau đó cung kính cúi đầu.

"Anh cả, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của Thừa Vọng tối nay..." Tiêu Thừa Vọng cung kính khom người hành lễ rồi nói với anh cả.

Ngoài Tiêu Thừa Vọng, các thành viên nhà họ Tiêu cũng theo tới, tất cả đều cung kính chờ đợi ở một bên và cúi người chào lão già tóc trắng, thái độ cực kì cung kính!

"Có chuyện gì...?" Lão già tóc trắng đặt hai tay ở sau lưng, đứng lơ lửng trên thanh trúc, cả người toát lên khí chất bình dị lâu đời…

Tiêu Thừa Vọng chắp tay cúi đầu, chần chờ một lúc lâu mới nghiêm trọng nói: “Anh cả... Nhà họ Tiêu của chúng ta đang phải chịu cảnh nhục nhã... Thành phố T có một thanh niên... Liên tục làm nhục nhà họ Tiêu... Bây giờ cậu ta còn đánh một đám thanh niên thiên nhà họ Tiêu đến nỗi trọng thương... Mấy tháng trước cậu ta làm cho Tiêu Triển bị thương... Bây giờ... Khắc Sanh cũng bị cậu ta đánh cho trọng thương... Xương sọ bị tổn hại..."

"Vút ——" Cành trúc dưới chân lão già tóc trắng bỗng nhiên trầm xuống, giống như bị vật nặng ngàn cân đè ép… Một khí chất uy nghiêm đáng sợ đang vô hình phóng thích Trong không khí!

"Nếu vậy thì sao cậu không đi giết cậu ta đi?" Giọng nói của lão già tóc trắng kéo dài vô tận... Mang theo một lực kinh khủng, dường như trong đêm tối đột nhiên lạnh hơn mấy phần.

Đám người nhà họ Tiêu đều run rẩy trong lòng, cảm thấy mình đang bị bao trùm bởi một áp lực đáng sợ.

Gương mặt già nua của Tiêu Thừa Vọng hiện lên một tia đắng chát, thẹn nói: “Em... em từng suy diễn qua video chiến đấu... Không phải đối thủ... Thân pháp của cậu ta... Em không thể phá giải..."

"Răng rắc!" Cành trúc dưới chân lão già tóc trắng lập tức bị bẻ gãy!

Cả người lão già tóc trắng rơi mạnh xuống mặt đất giống như một tượng điêu khắc! Trong khoảnh khắc ông ta đặt hai chân lên mặt đất... Cả một mảnh đất sụp đổ rạn nứt trong nháy mắt!

Tiêu Thừa Vọng cung kính cúi đầu, trịnh trọng nói: "Xin anh cả hãy ra mặt, tiêu diệt kẻ địch cho gia tộc, đề cao uy danh của gia tộc!"

"Xin gia chủ ra mặt! Đề cao uy danh của nhà họ Tiêu!" Đám con cháu nhà họ Tiêu ở đằng sau đều vô cùng cung kính hô lên! Âm thanh rung động cả khu rừng trong đêm tối yên tĩnh!

Lão già tóc trắng hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia xâu xa. Ông ta đã sống gần trăm năm, lẽ ra không nên lại tham dự vào chuyện tranh đấu võ đạo phàm tục trên thế giới... Chỉ một lòng theo đuổi cực hạn võ đạo, theo đuổi cảnh giới võ đạo... Nhưng, thế tục phàm nát... Tộc nhân bị trọng thương nhục nhã như thế... Sao ông ta có thể không đứng ra?

"Thôi thì cũng được... Tôi đã bế quan ba năm có thừa, cứ coi như dùng cậu ta để nghiệm chứng đỉnh cao võ thuật của tôi đời này..." Lão già tóc trắng chậm rãi nói.

Nghe anh cả nói vậy, đôi mắt già nua của Tiêu Thừa Vọng bỗng nhiên hiện lên tia sáng! Anh cả... Đang định rời núi!

"Vút ——" Một bóng người vút lên không trung... Cả người lão già tóc trắng hóa thành một tàn ảnh... Chớp mắt biến mất khỏi núi rừng trong màn đêm yên tĩnh...

...

Thành phố T, mặt trời đỏ rực đang dần nhô lên từ chân trời phía đông.

Trần Xuân Độ vươn vai, sau khi rời giường lập tức ra ngoài luyện công buổi sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Trần Xuân Độ đưa Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đến công ty, rồi trực tiếp lách mình trốn vào trong phòng làm việc của mình.

Trần Xuân Độ ở trong văn phòng hút thuốc, rảnh rỗi đến nhàm chán... Anh lén xem bộ phim cấp ba nhật bản mới nhất... Anh đã đến nước C lâu như vậy, mà lâu rồi chưa chạm vào người phụ nữ nào... Chuyện này đối với Long Vương đã từng lỗi lạc mà nói, thì còn khó chịu hơn giết anh... Thế là anh chỉ có thể xem phim cấp ba để giải buồn...

Màn hình máy tính của Trần Xuân Độ có kích thước 27 inch cực lớn, còn được trang bị loa Manhattan hiện đại, hiệu quả 3D tổng thể là quá tốt.

Trần Xuân Độ chỉnh loa lên mức âm lượng phù hợp, sau đó hút thuốc, mở to hai mắt thưởng thức bộ phim "hành động tình cảm" siêu cấp...

Cùng lúc đó, ở ngoài phòng làm việc. Đúng lúc Lê Kim Huyên mặc một bộ quần áo xinh đẹp đi ngang qua văn phòng của Trần Xuân Độ.

Ngay sau đó, bước chân của cô dừng lại. Đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại, cảm thấy dường như mình đã nghe được một tiếng động kì lạ?

Cô nhẹ nhàng xích lại gần trước phòng làm việc của Trần Xuân Độ... Nghe xong... Cô kinh ngạc sững người! Tên đàn ông vô liêm sỉ... Dám xem... Anh dám xem loại phim đó trong công ty sao?

"Rầm!" Lê Kim Huyên trực tiếp dùng sức đẩy cửa phòng làm việc của Trần Xuân Độ ra!

Trần Xuân Độ giật cả mình! Ngơ ngác nhìn bóng hình xinh đẹp tuyệt vời ở trước cửa... cọp... Cọp cái?

Lúc này, trong phòng làm việc vẫn tràn ngập tiếng khóc của nhân vật nữ trong bộ phim bom tấn hành động… Làm cho cảnh tượng rất lúng túng...

Cả người Lê Kim Huyên hoàn toàn lạnh lẽo, đôi mắt đẹp hung hăng liếc Trần Xuân Độ! Giờ phút này, cuối cùng người đàn ông này đã bị cô bắt được đằng chuôi! Tên đàn ông đáng chết này! Cô muốn trả thù! Trả thù Trần Xuân Độ!

"Trần Xuân Độ! Anh là đồ vô liêm sỉ biến thái! Trong thời gian làm việc, trong công ty mà dám xem loại phim bẩn thỉu này!" Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên vô cùng băng lạnh, quát lên mang theo ý trả thù.

Trần Xuân Độ sững sờ, không kịp phản ứng... Mẹ nó... Tình huống gì đây?

Anh hoàn toàn không ngờ Lê Kim Huyên sẽ xuất hiện vào lúc này!

Lê Kim Huyên lạnh lùng định quay người rời đi... Trần Xuân Độ không kiêng kỵ chút nào, dám xem loại phim này ở công ty, cô tuyệt đối sẽ không để tên khốn này ở trong công ty nữa, làm bại hoại tác phong của công ty!

Trần Xuân Độ lập tức phản ứng lại, quyết định thật nhanh... Thân thể bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh... Xông lên, vọt thẳng đến trước mặt Lê Kim Huyên, dùng một tay khóa trái cửa phòng làm việc lại!