Chàng Rể Phế Vật

Chương 693: Tiệc sinh nhật



Tôn Giai Giai đang ngồi trước bàn làm việc, khuôn mặt kinh ngạc, là thư kí của Lê Kim Huyên, cô ta đối với mối quan hệ của Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ cực kỳ rõ ràng...Nhưng cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, nữ thần tổng giám đốc lại giữa ban ngày ban mặt, ở chốn đông người...làm ra loại chuyện này!

Trần Xuân Độ bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại.

“Giai Giai, vừa nãy...” Trần Xuân Độ có chút chần chừ, không biết phải giải thích thế nào.

Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Giai Giai chớp nhẹ: “Vừa nãy em không nhìn thấy gì hết.” Lời nói của cô ta rõ ràng có chút tức giận và hờn ghen.

Trần Xuân Độ nhẹ nhành lại gần trước mắt cô ta, nhẹ nhàng an ủi: “Giai Giai...chuyện không như em nghĩ đâu....anh và Lê tổng vừa nãy đang thảo luận chuyện làm ăn...”

Trần Xuân Độ từ từ giải thích...anh và Lê Kim Huyên quả thực chỉ đang thảo luận chuyện làm ăn mà thôi, có điều là chuyện trăm tỷ... vừa nãy chỉ là máu não không thông, muốn dạy dỗ cô một trận mà thôi....kết quả lại bị Tôn Giai Giai bắt gặp.

“Không có gì...hai người lại hôn nhau sao?” Tôn Giai Giai rõ ràng không tin, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trần Xuân Độ, cô ta giờ phút này...rõ ràng tủi thân đến thế, khuôn mặt có chút phũng phịu, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

Trần Xuân Độ có chút đau đầu, không biết nên an ủi giải thích thế nào...một màn vừa nãy...hình như đúng là có chút khó giải thích...

Anh trực tiếp rứt khoát tiến đến trước mắt Tôn Giai Giai, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, sau đó thuận thế ngồi xuống ghế văn phòng...

Cả người Tôn Giai Giai bị Trần Xuân Độ ôm lấy, bị Trần Xuân Độ nhẹ nhàng ôm lấy đặt lên đùi...mới đầu cô ta có chút chống cự.

Nhưng Trần Xuân Độ không có ý định buông ra, ngược lại ôm cô ta chặt hơn... cảm nhận hương thơm trên người cô ta, Trầ Xuân Độ chỉ cảm thấy thật mềm mại.

“Giai Giai, đừng giận nữa...” Trần Xuân Độ ôm chặt lấy cô ta mà dỗ dành, giống như đang dỗ cô gái mà mình yêu vậy.

Nghe được những lời này, cơ thể Tôn Giai Giai thả lỏng hơn...để cho Trần Xuân Độ ôm cô ta vào lòng.

Khuôn mặt Tôn Giai Giai nũng nịu, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe: “Anh và Lê Kim Huyên rốt cuộc có quan hệ gì...” giọng nói của cô ta rất nhẹ, dường như mang một chút dụt dè. Đến cả bản thân cô ta cũng cảm thấy không thể giải thích được, bản thân tại sao lại để ý đến Trần Xuân Độ đến vậy...để ý đến chuyện của anh và những cô gái khác?

Thực tế thì, Tôn Giai Giai sao có thể không biết mối quan hệ giữa Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ được chứ, nhưng cô ta cố chấp muốn hỏi, dường như đang tự đánh lừa bản thân vậy...

Trần Xuân Độ thuận thế sáp lại gần: “Giai Giai, đừng tức giận...để anh hôn một cái nào.”

Tôn Giai Giai cong môi lầm bầm: “Không muốn...buổi tối em còn phải tham gia buổi tiệc của bạn thân...anh hôn sạch lớp trang điểm của em rồi...” Cả người Tôn Giai Giai nhẹ nhàng run lên, bàn tay nhỏ đẩy lồng ngực của Trần Xuân Độ ra....muốn đẩy anh ra.

Trần Xuân Độ thấy bộ dạng nũng nịu này của cô ta, chỉ cảm thấy cơn đói tăng lên, đó là kiểu dục vọng thèm ăn...

“Không sao đâu...trang điểm thì để sau...” Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nói, âm thanh mang chút nhẹ nhàng mà vô lại.

“Này...anh đừng như vậy...” Tôn Giai Giai nhất thời hoảng loạn, đôi bàn tay ngọc ngà nắm lấy đôi bàn tay biến thái của Trần Xuân Độ, muốn ngăn anh lại.

Trần Xuân Độ lại không nghe theo, đã cởi ra hai cúc áo của cô ta...

Trần Xuân Độ cảm thấy máu mũi sắp chảy ra rồi...

Tôn Giai Giai gần như sắp khóc đến nơi, đôi mắt xinh đẹp có chút đỏ lên.

Nhìn thấy Tôn Giai Giai như vậy, Trần Xuân Độ đột nhiên có chút không nhẫn tâm, thế là...lại nhẹ nhàng giúp cô ta cài lại cúc áo.

Khuôn mặt Tôn Giai Giai hết sức rối bời, hai vành mắt đã đỏ lên, khuôn mặt đỏ bừng, khiến cho người ta hận không thể cắn một miếng.

Trần Xuân Độ cài lại cúc áo thay cô ta, thế nhưng lại không tha cho khuôn mặt của cô ta...

Cơ thể của Tôn Giai Giai mềm oặt, cả người mềm mại trong vòng tay của Trần Xuân Độ...

“Giai Giai, còn giận anh không” Trần Xuân Độ dịu dàng hỏi.

Tôn Giai Giai chần chừ một lát, lắc lắc đầu, nhưng lại đột nhiên gật đầu.

“Giận...vừa nãy, cà phê lúc nãy em mua cho anh bị đổ hết rồi, đó là phần tâm ý của em....” Tôn Giai Giai từ tính nhẹ nhàng, khiến cho Trần Xuân Độ yêu thương.

Trần Xuân Độ ôm chặt lấy cô ta, hít mạnh cổ của cô ta: “Giai Giai, anh không muốn uống cà phê...anh chỉ muốn ăn em....”

Khuôn mặt Tôn Giai Giai đỏ lên, cô ta hốt hoảng đứng dậy từ trên người Trần Xuân Độ: “Tên xấu xa...anh đừng làm loạn nữa, mau ra ngoài...một lát nữa còn phải tham gia sinh nhật của bạn thân nữa...em muốn trang điểm lại...”

Khóe miệng Trần Xuân Độ mang theo ý cười, sau khi dỗ dành cô bé này, mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng làm việc của Tôn Giai Giai.

.....

Buổi tối sau khi tan làm, Trần Xuân độ trực tiếp giao xe cho Tô Loan Loan, để cô ta đưa Lê Kim Huyên về nhà.

Sau đó chính anh lại trực tiếp ngồi vào chiếc xe mini của Tôn Giai Giai, cùng Tôn Giai Giai tham dự buổi tiệc sinh nhật....

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại một khách sạn câu lạc bộ lớn tại Thành phố T. Chiếc xe BMW mini từ từ lái đến lối vào của khách sạn, đỗ các loại xe sang, chiếc xe mini của Tôn Giai Giai đỗ ở đây có chút không thuận mắt.

Hai người xuống xe, Trần Xuân Độ tự nhiên mà kéo tay Tôn Giai Giai, cùng nhau bước vào trong.

Dưới sự hướng dẫn của hai nhân viên phục vụ, đi về phía phòng tổng thống của khách sạn.

Trần Xuân Độ không nhịn nổi hỏi: “ Giai Giai, người bạn thân này của em quả là lắm tiền, khách sạn tổ chức sinh nhật cũng hào hoa như vậy.”

Tôn Giai Giai cười ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Đúng vậy, cô ấy có gia tộc xí nghiệp, cho nên điều kiện rất tốt...hay là giới thiệu cho anh nhé?”

Trần Xuân Độ kéo tay Tôn Giai Giai, hôn lên đôi tay ngọc ngà của cô ta: “Giai Giai, anh có em là đủ rồi.”

Khuôn mặt Tôn Giai Giai đỏ lên, tràn ngập cảm xúc không nói nên lười, rung động...hỗn loạn...còn có ngọt ngào không tả nổi.

Khi hai người bước vào phòng tổng thống, đám bạn trong phòng đang ồn ào hoan hô.

“Giai Giai, cuối cùng cũng mang bạn trai tới rồi..”

“Wa, không tồi nha, nhìn trông rất năng động ~ Chúc mừng cậu nha Giai Giai~”

Đám bạn thân vui vẻ chêu đùa, hi hi ha ha cười đùa.

Khuôn mặt Tôn Giai Giai đỏ bừng, kéo tay Trần Xuân Độ, hai người ngồi vào bàn ăn.

Nhân vật chính bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài xõa qua vai, như một viên chân châu quý.

Tôn Giai Giai chỉ chỉ nhân vật chính bữa tiệc, thay mặt Trần Xuân Độ giớ thiệu: “Đây là bạn thân của em, cũng là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, Hoa Nhã Nhụy”

Trần Xuân Độ gật gật đầu, ra hiệu với Hoa Nhã Nhụy.

Hoa Nhã Nhụy cũng không nói gì, khuôn mặt cười cười đáp lễ Tôn Giai Giai.

“Nhã Nhụy, bạn bè đã đến hết chưa? Còn thiếu Tử Lan nữa” một người bạn khác nói.

Hoa Nhã Nhụy nhìn điện thoại: “ Tử Lan vừa gửi tin nhắn cho tớ, nói cô ấy đến rồi”

Trần Xuân Độ ngồi trước bàn ăn, cảm giác nghe thấy cái tên này...có chút quen quen... cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi?

Không đến một lúc, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng giày cao gót.

Sau đó cửa phòng mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm đứng trước cửa, bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp, còn khoác tay một người đàn ông với bộ vest sang trọng.

“Đại mỹ nữ Tử Lan...cuối cùng đã đến!”

“Wa, trang phục hôm nay của Tử Lan là phiên bản giới hạn thế giới ~ mấy tỷ lận ~~”

“Tử Lan, mỗi lần đứng cạnh ông xã, luôn khiến chúng ta ngưỡng mộ đến chết ~”

Đám bạn ngưỡng mộ khoa trương, âm thanh ríu ra ríu rít.

Nghe thấy những lời khoa trương của hội chị em, khuôn mặt của Trương Tử Lan kiêu ngạo thêm vài phần. Cô ta Trương Tử Lan là rồng phượng trong đám người... đây chính là vẻ đẹp trời sinh~ là địa vị khác biệt.