Chàng Rể Phế Vật

Chương 701: Ngày càng mập mờ



"Trần Xuân Độ..." Tôn Giai Giai đột nhiên gọi dựt anh lại.

Trần Xuân Độ hơi khựng lại... quay đầu đầy nghi ngờ.

Tôn Giai Giai vừa xỏ dép xong, đột ngột chạy đến, rồi nhẹ nhàng ôm chầm lấy Trần Xuân Độ...

Lúc này, Trần Xuân Độ hoàn toàn ngây người...

Tôn Giai Giai dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng rộng của Trần Xuân Độ, tựa đầu nhỏ vào ngực anh, mái tóc dài nhẹ nhàng xõa tung, mang theo hương thơm dễ chịu, gợi cảm, mê hoặc lòng người.

"Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì, cũng cảm ơn anh đã làm bạn trai của em một ngày..." Giọng nói của Tôn Giai Giai rất nhẹ, mang theo một chút tình cảm khó giải thích được.

Lúc này, không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường... Nhịp tim của Trần Xuân Độ tăng nhanh... cảm giác này khiến anh bất giác đưa tay lên ôm lấy vòng eo của Tôn Giai Giai~

"Vậy tôi... có thể làm chút chuyện mà bạn trai có thể làm không?" Trần Xuân Độ mang theo tia chờ mong hỏi.

Tôn Giai Giai không trả lời, không biết nên từ chối hay ngầm đồng ý... cứ như thế nhào vào trong ngực anh... an tĩnh giống như một con mèo nhỏ.

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ấn cái đầu nhỏ của cô ta ra, sau đó nghiên đầu, hai người nhẹ nhàng dán vào nhau...

"Ưm..." Tôn Giai Giai mất đi sức phản kháng, ngã vào vòng tay của Trần Xuân Độ...

Hai người nhẹ nhàng tựa sát vào nhau, đôi mắt đẹp của Tôn Giai Giai khẽ nhắm lại, hai hàng mi dài khép lại giống như một con búp bê xinh đẹp, dễ thương.

Trần Xuân Độ và Tôn Giai Giai ôm lấy nhau, sau hơn nửa giờ, hai người mới miễn cưỡng tách nhau ra...

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng ôm lấy Tôn Giai Giai, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách...

Đầu óc Giai Giai hoàn toàn rối bời, đêm nay... vào giờ phút này, cô ta dường như đã đánh mất nguyên tắc của mình...

Trần Xuân Độ chính là một con sói lớn xấu xa, hoàn toàn lộ nguyên hình... khoảng cách giữa hai người cứ nhỏ dần nhỏ dần~

Giày cao gót của Giai Giai đã bị cởi xuống...

Trong căn hộ đơn, bầu không khí trở nên dịu dàng, triền miên không dứt ~ rốt cuộc con cừu nhỏ là cô đã bị con sói lớn xấu xa ăn thịt...

"Giai Giai, hôm nay anh không về được không?" Trần Xuân Độ ghé sát vào dái tai gần như trong suốt của Tôn Giai Giai, dịu dàng nói.

Đôi mắt đẹp của Tôn Giai Giai mông lung, lúc này mi mắt hơi híp lại... giọng nói cũng đã hơi lộn xộn: "Không hay lắm... anh... hay là anh về đi thôi..."

Trần Xuân Độ không thuận theo: "Giai Giai, hôm nay anh sẽ không đi... nếu em không đồng ý, anh sẽ ngủ ngoài cửa nhà em... em nhẫn tâm sao?"

Đôi mi dài của Tôn Giai Giai khẽ run lên, vẻ mặt bối rối, lúc này cô ta đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng rúc vào người cô... Giai Giai giống như một kiệt tác hoàn mỹ nhất trên thế gian, đẹp đến từng chi tiết.

Tôn Giai Giai rốt cuộc cũng không nhịn được, mạnh mẽ kháng cự... dường như đang muốn ngăn cản Trần Xuân Độ...

"Đừng..." Tôn Giai Giai mang theo ý chí chiến đấu cuối cùng lên tiếng, giọng nói thì đã run rẩy...

Nhưng Trần Xuân Độ không hề dừng lại... Lúc này anh chính là một con sói lớn xấu xa... Một khi con sói ấy đã được nếm thử mùi vị của con mồi ngon, con mồi nhỏ làm sao có thể ngăn cản được nó?

"Đừng..." Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai lập tức đỏ bừng... cái đầu nhỏ đã hoàn toàn rối tung lên... Lúc này con cừu nhỏ là cô ta đã trở thành miếng mồi ngon, sắp bị con sói xám nuốt vào bụng.

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cảm nhận vẻ đẹp của cô... bầu không khí ấm áp, tràn ngập hương vị của tình yêu.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ. Một vầng trăng tròn treo cao, còn có cả những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đêm... vô cùng lãng mạn.

Trong căn hộ đơn, Tôn Giai Giai đang nằm xốc xếch trên ghế sô pha, cô ta đã trở thành miếng mồi ngon trong miệng con sói xám xấu xa, trở thành một chú cừu nhỏ bị ăn thịt... lúc này cô ta đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng... cừu đã vào miệng sói...

Cuối cùng, hai người hoàn toàn triền miên, cuốn lấy nhau... Không khí trở nên dịu dàng, ái muội, như thể để làm chứng cho tình yêu của họ.

Trần Xuân Độ chưa bao giờ nghĩ đến... Tôn Giai Giai hóa ra lại là một chú cừu non. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng bệch, cả người dường như rất khó chịu, trên mặt cũng rịn mồ hôi...

Điều này khiến cho Trần Xuân Độ thấy hơi áy náy... anh nhẹ nhàng chăm sóc cô ta, thuận theo ý cô ta, con sói lớn xấu xa đã trở thành một chú sói hiền lành, chăm sóc cho chú cừu nhỏ Giai Giai ~ Ánh mắt hai người nhẹ nhàng đan vào nhau... cùng nhau trải nghiệm cảm giác yêu đương tuyệt vời nhất thế gian.

Cuối cùng, khuôn mặt tái nhợt của Tôn Giai Giai dần dần được thay thế bằng sắc ửng đỏ... Khi con cừu nhỏ bị ăn thịt, cô ta không có cơ hội phản kháng... chỉ có thể để mặc cho người ta định đoạt...

Bóng đêm ma mị, đầy quyến rũ.

Trong căn hộ, một cảnh tượng yêu đương dịu dàng lãng mạn đan xen ~ màn đêm như đang nuốt chửng những vì sao và ánh trăng. Thứ ánh sáng bạc dịu dàng chiếu sáng cửa sổ sát đất của căn hộ, mang đến một bầu không khí lãng mạn, tuyệt đẹp.

...

Một tia ánh nắng nhẹ chiếu qua các khe hở trên tấm rèm của cửa sổ bằng kính trong suốt sát đất.

Trên chiếc giường màu hồng, Trần Xuân Độ nhẹ vươn người một cái, sau đó chậm rãi thức dậy.

Tôn Giai Giai vẫn đang nằm trong chăn, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, an tĩnh giống như một chú mèo ngoan hiền~

Trần Xuân Độ ngắm nhìn người đẹp ngủ say bên cạnh... Có vẻ động tác của Trần Xuân Độ đã đánh thức Tôn Giai Giai. Đôi mi dài của cô ta khẽ run lên, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt~

"Ưm ~" Tôn Giai Giai vừa mở mắt ra... Trần Xuân Độ liền nhẹ nhàng cúi người xuống, dán môi mình lên đôi môi nhỏ của cô ta. truyện đam mỹ

Mặt Tôn Giai Giai ửng hồng, bị Trần Xuân Độ hôn lên môi, cô ta lập tức nói năng hàm hồ: "Em... em còn chưa đánh răng... ưm..."

Trần Xuân Độ không quan tâm đến việc cô ta chưa đánh răng... Giai Giai rất ngọt, ngọt giống như một viên kẹo ngào đường vậy, viên kẹo bông mềm mại kia khiến Trần Xuân Độ lưu luyến không thôi ~

Vào một buổi sáng đẹp trời như này, những suy nghĩ quanh co của con sói lớn xấu xa lại nổi lên... Con sói ấy đang đói bụng, nó muốn nuốt chửng con mồi ngay lập tức ~

"Đừng làm nháo... Giờ là buổi sáng đấy..." Tôn Giai Giai nhẹ giọng kháng cự mang theo chút bối rối cùng mê loạn.

Trần Xuân Độ mặc kệ cô ta kháng cự thế nào... sự thèm ăn của con sói lớn đã lấn áp con cừu nhỏ trước mặt...

"A..." Đôi mi dài của Tôn Giai Giai hơi nhăn lại, cô ta kháng cự: "Bại hoại... đừng mà..."

Tôn Giai Giai vốn chẳng thể ngăn cản được Trần Xuân Độ... Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất, rồi trải dài trên chiếc giường màu hồng...

Cuối cùng, Tôn Giai Giai cũng không kháng cự nổi... đành nộp vũ khí đầu hàng... mềm nhũn ở trên giường... mồ hôi đầm đìa...

Hai người quấn lấy nhau một lúc lâu, Trần Xuân Độ cũng ướt đẫm mồ hôi, nhìn có chút chật vật...

Tôn Giai Giai nhìn người đàn ông có nước da ngăm đen mang dáng vẻ chật vật... đột nhiên nhẹ giọng bật cười... có chút vui sướng.

Tôn Giai Giai đẩy anh ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ trách móc, làm ra vẻ chê bai.

Trần Xuân Độ không nhịn được nói: "Giai Giai, anh nói em nghe, vừa rồi anh chăm sóc em như vậy ~ mà giờ em đã chán ghét anh rồi sao..."

"Hứ ~" Tôn Giai Giai chu môi tỏ ý tức giận nhưng khóe miệng lại cong lên đầy ngọt ngào.

"Được rồi, không làm khó anh nữa, em muốn đi tắm ~" Tôn Giai Giai nói xong, nhẹ nhàng kéo váy ngủ lên che người, sau đó chạy vào phòng tắm... Trải qua cuộc yêu đêm qua cùng trận triền miên sáng nay, cả người cô ta dính đầy mồ hôi, còn có cả mùi của Trần Xuân Độ, cô ta phải tắm ngay mới được.

Khóe miệng Trần Xuân Độ khẽ nhếch lên, anh lột áo sơ mi ra, để lộ thân hình vạm vỡ cùng nước da ngăm đen, cũng đẩy cửa đi vào phòng tắm.

"Ơ... sao anh lại đi vào..." Tôn Giai Giai đang nằm trong bồn tắm, thấy Trần Xuân Độ đột nhiên đi vào, cô ta nhất thời la lên.

"Giai Giai, anh tắm chung với em." Trần Xuân Độ cười xấu xa, mặc cho Tôn Giai Giai phản đối thế nào, vẫn cương quyết nằm vào trong bồn tắm...

Lúc này Trần Xuân Độ hoàn toàn trần truồng, Tôn Giai Giai nhìn lướt qua thân hình ngăm đen của anh... nhất thời ngây người... làn da ngăm đen chi chít những vết sẹo khủng khiếp... khiến cho người khác phải chấn động... nhìn thấy mà giật mình thảng thốt!

"Anh... trên người anh... là sao vậy..." Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đột nhiên trắng bệch, đôi mắt đẹp cũng đẩy vẻ hoảng sợ...