Chàng Rể Phế Vật

Chương 711: Chạy trời không khỏi nắng



Cuối cùng bọn họ cũng biết mình đang đối mặt với sự tồn tại thế nào? Đây thực sự là sát thần địa ngục khủng khiếp mà!

Vào lúc này, chỉ có trốn!

Trong bóng đêm, trên nóc các toà nhà, mấy tay súng bắn tỉa nhanh chóng rời đi, thậm chí còn không kịp thu dọn vũ khí đạn dược… Lúc này rút lui, trốn thoát mới là quan trọng nhất.

Một tay súng bắn tỉa nấp trên nóc sân thượng, định rút lui trong màn đêm hỗn loạn…

“Phụt!” Đột nhiên một viên đạn xuyên qua bức tường, mượn chút uy lực còn lại ghim thẳng vào đầu hắn ta.

Khoảnh khắc ngã xuống hắn vẫn khiếp sợ, run rẩy. Sao… Sao đối phương có thể nhắm chuẩn vào hắn xuyên qua bức tường chứ? Nhưng hắn đã không còn cơ hội để nghĩ nữa rồi…

Trên nóc tòa nhà đối diện, một tay súng bắn tỉa đang ngồi núp trong bức tường trên mái nhà thận trọng di chuyển.

“Phụt!” Đột nhiên bức tường trước mặt nứt ra, một viên đạn xuyên tới, bắn thẳng vào thái dương của hắn.

Màn đêm kéo dài vô tận, Long Vương như sát thần địa ngục, khống chế toàn cục! Nhóm bắn tỉa hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát.

Bắn tỉa hạng nặng Barrett cực kỳ kinh khủng, dưới sự điều khiển đáng sợ của Long Vương, nó giống như tầm ngắm hồng ngoại, giết hết những tay súng bắn tỉa có mặt ở đây.

Trên một sân thượng khác, một tay bắn tỉa bò trên sân thượng sợ hãi không dám di chuyển, mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi cực độ, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, có thể tưởng tượng được lúc này anh ta đang sợ hãi thế nào! Anh ta chỉ có thể nằm im trên đất, không dám nhúc nhích, chỉ như vậy mới có thể tránh được khu vực ngắm bắn của đối phương, bảo toàn mạng sống.

“Vút!” Một viên đạn đột nhiên lao nhanh tới, ghim vào cột thu lôi trên sân thượng.

Cột thu lôi bị viên đạn bắn vào, lung lay một thoáng rồi đổ ập xuống chỗ hắn ta.

“Phụp!” Cột thu lôi sắc bén, nhọn hoắt đổ ập từ trên xuống, đâm xuyên qua đầu tên bắn tia đang bò trên mặt đất.

Dù hắn đã bò xuống để né tránh cũng không thoát khỏi đòn tấn công của Long Vương.

Vài giây sau, trên bầu trời hàng trăm mét im lặng đáng sợ, máu tươi nhuốm đỏ cả bầu trời.

Mười lăm tay súng bắn tỉa, không một ai sống sót.

Chỉ còn lại người chỉ huy, anh ta đang bò trên nóc nhà, mặt tái xanh, xám xịt, toàn quân đã bị tiêu diệt, tiểu đội bắn tỉa của anh ta đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Người anh ta run rẩy kịch liệt, đồng tử đỏ như máu, lúc này anh ta đã kinh hãi và khiếp sợ tột độ.

Người chỉ huy thận trọng quan sát quanh sân thượng, lúc này anh ta nhất định phải trốn đi, cố gắng bằng mọi cách để thoát ra.

Ánh mắt anh ta cuối cùng cũng dừng lại tại lối vào cầu thang thoát hiểm…

“Phập!” Một viên đạn chợt găm vào cánh cửa thoát hiểm.

Tim người chỉ huy đập loạn lên, đây là… đối phương đang cảnh cáo mình sao?

Mặt người chỉ huy tái đi, đối phương không định để anh ta đi, đối phương định bắt sống anh ta!

Người chỉ huy nhanh chóng lấy trong túi ra một cuộn dây thừng, lặng lẽ đi vòng ra khu vực khuất trên tầng cao nhất của toà nhà rồi bất chợt ném dây thừng xuống, anh ta định bám vào dây thừng rồi bò xuống, trốn thoát.

“Vút!” Một viên đạn bay vút qua trong màn đêm đen.

Sợ dây thừng thoáng chốc đã bị đứt, chỉ còn lại cán dây…

Con ngươi của người chỉ huy đột nhiên co lại, ngay cả dây thừng cũng đã đứt, mọi đường thoát thân của anh ta đã bị chặn sạch.

Người chỉ huy đột ngột giơ vũ khí lên, cố gắng thoát ra lối thoát hiểm bằng cách tự yểm hộ cho mình.

Nhưng anh ta vừa giơ vũ khí lên, một viên đạn đã bắn ngay vào nòng vũ khí của anh ta… Anh ta giật mình, đột ngột ném vũ khí xuống, vũ khí lập tức nổ tung trong màn đêm đen.

Trên một tòa nhà chọc trời, Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc trong miệng, tay cầm Barrett, đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm bóng dáng người chỉ huy ở nơi cách xa hàng trăm mét.

“Chạy không thoát đâu.” Giọng Trần Xuân Độ vang lên trong đêm khuya, mang theo sự chấn động kinh người.

Con ngươi người chỉ huy chợt lạnh, đỏ ngầu như máu, anh ta hét lên: “Khốn kiếp! Có gan thì mày ra đây, không thì giết tao luôn đi!”

Toà nhà của người chỉ huy và Trần Xuân Độ cách nhau hàng trăm mét, ở khoảng cách xa như vậy, nếu Trần Xuân Độ chạy tới toà nhà đối diện cũng mất ít nhất năm phút. Năm phút này đủ để tên chỉ huy trốn thoát, rút lui.

“Ha ha ha! Mày không qua đây được. Có bản lĩnh thì giết tao đi!” Tên chỉ huy tức giận bật cười điên cuồng, vẻ mặt gớm ghiếc, dữ tợn. Đối phương muốn bắt sống mình? Không có chuyện đó đâu! Một là sống, hai là chết!

Trần Xuân Độ từ từ nhả ra một làn khói, khoé miệng anh nở nụ cười bỡn cợt, hai mắt nhìn thẳng vào toà nhà chọc trời cách hàng trăm mét phía đối diện.

Đột nhiên anh nâng tay phải lên, dao găm Long Nha chợt bay ra.

Trong thoáng chốc, Trần Xuân Độ đột nhiên nhảy ra, người anh hoá thành một tia chớp, giẫm lên thân dao găm Long Nha. Người dao hợp nhất, tựa như tia chớp lao nhanh về phía toà nhà chọc trời cách hàng trăm mét kia.

Ầm! Lúc này, con ngươi của người chỉ huy đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm cảnh tượng cực kỳ khó tin này! Không ngờ người đó lại có thể đi trên hư không tới đây. Cảnh tượng này thật sự quá mức kinh hãi, nằm ngoài khả năng của con người, sao anh có thể làm được?

Khi tốc độ của một người nhanh tới cực hạn, chỉ cần giẫm nhẹ chân xuống là có thể phá vỡ lực hấp dẫn của cơ thể, thoáng chốc đi được hàng trăm mét.

Dao găm Long Nha như tia chớp, lúc này nó đã vượt qua tốc độ âm thanh cả mấy lần. Trần Xuân Độ đứng trên nó, nhún chân một cái, toàn thân bị một lực quán tính cực lớn tập kích, vọt qua hàng trăm mét trên cao như bay trên không trung, cực kỳ chấn động.

Dưới chân anh là khoảng không, chỉ còn lại con đường dài nhỏ và xe cộ… Gió rít gào, Trần Xuân Độ bay nhanh như một viên đạn.

Trong tích tắc, Trần Xuân Độ đã bay qua khoảng cách hàng trăm mét trên cao, nhảy xuống sân thượng của toà nhà chọc trời kia!

Tên chỉ huy kinh hãi, cả người như hoá đá tại chỗ, đời này anh ta chưa thấy người nào đáng sợ như vậy, nhảy vọt khoảng cách hàng trăm mét trên không? Điều này hoàn toàn vượt quá khả năng chịu đựng của anh ta. Mấy trăm mét là khoảng cách ngắm bắn của một khẩu súng lục, nhưng người đàn ông này lại có thể phá được lực hấp dẫn, nhảy được khoảng cách dài như vậy. Anh thực sự là một con ác quỷ!

Trần Xuân Độ cất dao găm Long Nha đi, ánh mắt vô cùng thâm thuý, anh bước từng bước về phía người chỉ huy.

“Ai phái chúng mày tới?” Giọng Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh.

Mặt tên chỉ huy tái nhợt như tờ giấy, sống chết không chịu mở miệng.

“Xem ra tao phải sử dụng một vài biện pháp rồi…” Trần Xuân Độ nheo mắt, chậm rãi nói mang theo sát ý đẫm máu.

Đột nhiên đồng tử Trần Xuân Độ co lại, anh xoay người rồi chợt loé lên.