Chàng Rể Phế Vật

Chương 753: Tự cứu



Trần Xuân Độ âm thầm nôn mửa, sau đó lái chiếc Maybach đi theo sát suốt chặng đường. Chưa đủ chín chắn vẫn là chưa đủ chín chắn, anh vẫn phải bảo vệ sự an toàn cho cô nàng này.

Xe dịch vụ lặng lẽ chạy trên đường, Lê Kim Huyên ngồi trong xe, đôi mắt đẹp vô tình liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy chiếc Maybach đó đang theo sát đằng sau.

Lê Kim Huyên không vững tâm có hơi rối rắm, hốt hoảng thu tầm mắt về, cả người cô lúc này lộ ra vẻ kỳ lạ khó hiểu. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, ổn định lại bản thân. Trong lòng lẩm bẩm: Anh ta chỉ là một tài xế vệ sĩ và làm chồng giả thôi. Mình và anh ta chỉ là quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới, không hơn không kém, Lê Kim Huyên, mày nhất định phải tỉnh táo, không được lẫn lộn.

Để che giấu nội tâm và ngăn bản thân lún sâu hơn, Vì vậy, Lê Kim Huyên đã đặc biệt thuê một đội vệ sĩ, hy vọng có thể tách mình khỏi Trần Xuân Độ, hy vọng có thể thoát khỏi người đàn ông giống ma quỷ này. Chỉ có không gặp người đàn ông này, cảm xúc của cô mới có thể ổn định lại!

Đồn cảnh sát thành phố T, văn phòng đội cảnh sát hình sự.

Diệp Thái Linh đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt cô là một đống lớn tài liệu phân tích, tất cả đều là báo cáo điều tra về Trần Xuân Độ.

Trong những ngày qua, cô đã thu thập rất nhiều phân tích điều tra, tập trung điều tra Trần Xuân Độ, cô muốn tìm ra thân phận giết người thực sự của Trần Xuân Độ.

Khi tiếp xúc với người đàn ông này càng sâu, cô càng cảm thấy người đàn ông này thần bí, quỷ quyệt và khó đoán. Điều này khiến Diệp Thái Linh thầm lo lắng. Nếu như, anh ta thực sự là chủ mưu của những vụ án giết người lớn đó. Vậy thì, chuyện này khiến tâm trạng của Diệp Thái Linh càng thêm rối bời, cho nên cô nhất định phải điều tra rõ chuyện này.

Vào lúc này, Diệp Thái Linh đột nhiên nhận được một tin nhắn văn bản bí ẩn!

Nội dung tin nhắn: Ra ngoài một lát, có manh mối về Trần Xuân Độ cho cô!

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh đông cứng! Cả người bỗng chốc cứng đờ, ngạc nhiên nghi ngờ! Đây, là tin nhắn ai gửi đến?!

Cô đảo mắt nhìn đồng nghiệp xung quanh, để đảm bảo rằng không ai đang chơi khăm mình. Đây, rốt cuộc là ai? Vào thời điểm then chốt này?! Đột nhiên gửi tin nhắn này cho mình?!

Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh nghiêm nghị và sâu thẳm, sau vài giây do dự, cô lặng lẽ lắp súng cảnh sát, giấu súng cảnh sát dưới bộ đồng phục, sau đó cầm điện thoại, mông lung bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Diệp Thái Linh thận trọng bước ra khỏi đồn cảnh sát, đôi mắt đẹp liếc nhìn xung quanh, không có ai cả.

Đúng lúc này, tin nhắn lại đến: quẹo trái, đợi cô ở góc hẻm, có thứ cô muốn có.

Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, chần chừ nhắn lại một tin: Anh là ai?!

Bên kia không trả lời.

Điều này làm cho Diệp Thái Linh càng thêm nghi ngờ!

Cô rón rén đi về phía con hẻm bên trái.

Khi đến gần con hẻm, cả con hẻm vắng tanh không một bóng người.

Diệp Thái Linh càng thêm kinh ngạc, cô chậm rãi đưa tay đặt ở khẩu bên hông, dự cảm xấu dâng lên!

Không khí trong con hẻm thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, dường như, giống như là mùi thơm của một loài hoa nào đó, rất nhẹ và nhạt, nhưng càng lúc càng đậm.

Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh hiện vẻ ngờ vực, đột nhiên, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó! Khuôn mặt xinh đẹp cứng đờ! Rút súng ra!

Tuy nhiên, đã quá muộn! Cô chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.



Diệp Thái Linh mơ màng mở mắt ra, không biết đã hôn mê bao lâu, Cô phát hiện mình bị trói vào cột đá, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ tái nhợt!

Trước tiên cô nhìn khắp bốn phía, đây là một nhà máy bỏ hoang. Xung quanh không có người, chỉ có xăng vương vãi đầy đất, cùng với mạng nhện bám đầy bụi.

Nhà máy rất tối, bốc lên một mùi ẩm mốc. Diệp Thái Linh liếc nhìn qua một khe hở trên đỉnh nhà máy, mặt trời trên đỉnh đầu dường như ở hướng ba giờ, bây giờ là buổi chiều.

Lúc cô rời đồn cảnh sát là mười giờ sáng. Và bây giờ, đã ba giờ chiều! Cô đã hôn mê suốt mấy tiếng đồng hồ!

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh tái mét. Cô nhớ lại tin nhắn bí ẩn, nhớ lại cảnh tượng trong con hẻm, thuốc mê trong không khí, tất cả chuyện này dường như đã được sắp xếp cẩn thận!

Cô đã bị bắt cóc!

Diệp Thái Linh ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sợi dây trói trên người, nhưng sợi dây đó trói rất chặt, vốn không thể thoát ra được.

Sự nghi ngờ và sợ hãi dần hiện lên trong mắt cô. Tại sao mình lại bị người ta bắt cóc?! Rốt cuộc là ai?! Cô chỉ là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, không có bất kỳ quyền hạn nào, cũng không nắm giữ bất cứ thông tin cơ mật nào… Tại sao đối phương lại bắt cóc mình? Mục đích là gì?!

Diệp Thái Linh hít sâu một hơi, lúc này cô nhất định phải bình tĩnh!

Cô muốn tự cứu mình!

Ánh mắt Diệp Thái Linh đảo qua mọi ngóc ngách ở đây, cố gắng tìm cách tháo sợi dây ra, nhưng không cách nào tháo được tại chỗ.

Đột nhiên, Diệp Thái Linh phát hiện một vật màu đen trong góc của một cây cột khác bên cạnh, Đó là! Điện thoại của cô?!

Sao điện thoại của cô lại ở đó?! Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh nheo lại! Nhìn vị trí này, có vẻ như là lúc đối phương bắt cóc cô, cô đã không cẩn thận làm rơi và không bị phát hiện?!

Đây là sự trùng hợp? Hay là?

Diệp Thái Linh lúc này không quan tâm nhiều đến vậy, cô phải nghĩ mọi cách lấy được điện thoại, sau đó gọi điện kêu cứu!

Lúc này, điện thoại cách Diệp Thái Linh gần một mét, thân người Diệp Thái Linh bị trói chặt, hoàn toàn không thể cử động. Cô cố gắng duỗi chân ra, lúc này hai chân cô cũng trói vào nhau, nhưng không chặt lắm, vừa hay có thể khẽ nhúc nhích.

Diệp Thái Linh gắng sức dùng đôi chân dài với tới điện thoại, nhưng vẫn cách một chút.

Khuôn mặt xinh xắn của Diệp Thái Linh tái mét, cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ cách khác.

Đúng rồi, giày!

Diệp Thái Linh đi đôi giày da chuyên dùng cho cảnh sát, dường như, vừa hay có thể bù vào khoảng cách đó!

Diệp Thái Linh cố gắng đá giày dưới chân ra, sau đó dùng mũi chân kẹp chặt giày, rồi lại dùng giày khều điện thoại.

Thực sự là vừa khớp?!

Diệp Thái Linh cẩn thận khều điện thoại đến bên người từng chút một. Cơ thể cô bị trói vào cột, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Cô dùng ngón chân trắng nõn mở khóa điện thoại, sau đó vội vàng bấm gọi cho đồng nghiệp cảnh sát!

Nhưng giây tiếp theo, trái tim Diệp Thái Linh như chết đi. Điện thoại hiển thị rằng không thể thực hiện cuộc gọi?!

Lẽ nào tín hiệu đã bị chặn?!

Diệp Thái Linh không cam lòng, lại bấm gọi một dãy số đặc biệt, cố gắng gọi cho đồn cảnh sát, nhưng vẫn không thể kết nối!

Có vẻ như nguồn tín hiệu ở nhà máy rất không ổn định.

Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh căng thẳng, gọi thêm một cuộc nữa.

Đột nhiên, điện thoại đã được kết nối!

Ánh mắt Diệp Thái Linh chăm chú và nghi hoặc, nhìn dãy số được gọi đi, là số của Trần Xuân Độ!

Tại sao, vừa rồi còn không gọi được, bây giờ lại đột nhiên gọi được?! Trong lòng Diệp Thái Linh mơ hồ có một dự cảm kỳ lạ không thể giải thích được. Sao có thể trùng hợp như vậy?