Chàng Rể Phi Thường Của Tôi

Chương 12: Cô là vợ tôi



Tiệc đón gió chưa tiếp tục được bao lâu thì Harris có việc đột xuất nên rời đi trước, sau khi ông đi thì buổi tiệc cũng kết thúc.

Lâm Diệu Nhan như cái xác không hồn, bị cha mẹ mình vừa lôi vừa kéo vào trong xe.

Tô Lạc định đi theo Lâm Diệu Nhan rời đi lại nhìn thấy cảnh này, hắn hơi nhíu mày, trực tiếp bảo tài xế do Harris sắp xếp đuổi theo.

Lâm Võ Trung lái xe đi thẳng một mạch đến khách sạn Bán Đảo mà Hauge ngủ lại.

Harris đã tặng biệt thự Vân Thâm Xử cho Tô Lạc, tất nhiên không có khả năng ở nơi đó.

"Diệu Nhan, con nhớ kỹ, lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại, tối hôm nay cha mặc kệ con dùng cách gì cũng phải ở lại chỗ Hauge, tốt nhất là xảy ra cái gì đó với cậu †a, hiểu không?" Lâm Võ Trung xuống xe, trịnh trọng nói với Lâm Diệu Nhan.

"Con gái, nghe lời cha con, đây là cơ hội ngàn năm có một, dù thế nào cũng không được bỏ lỡ, nếu kết hôn với Hauge thì con chính là nữ chủ nhân tương lai của Hồng San Hô, bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, con không được làm mẹ thất vọng, gia đình chúng ta dựa hết vào con."

Đại Thư Văn lộ ra vẻ mặt nôn nóng, nếu Lâm Diệu Nhan gả cho Hauge thì dù kêu bà ta làm tiểu nhân cũng không sao cả, đến lúc đó bà và Harris là xui gia, về sau ai trong Lâm gia dám mở miệng trào phúng, ngược lại còn phải nhỏ giọng đến nịnh bợ bà.

Chỉ cần nghĩ đến những người đã từng trào phúng mình phải ăn nói khép nép đến nịnh bợ, bà ta lập tức cảm thấy lâng lâng.

Giờ phút này, Đại Thư Văn và Lâm Võ Trung đang hưng phấn hoàn toàn không chú ý tới cách đó không xa có một bóng người đứng ở đó, nghe họ nói vậy thì trên mặt lóe lên một tia lạnh lẽo không che giấu được.

Lâm Diệu Nhan đi vào khách sạn Bán Đảo, ngồi thang máy đi đến một gian phòng tổng thống tầng cao nhất.

Đứng trước cửa, Lâm Diệu Nhan cần cän môi, cố hít sâu một hơi rồi đưa tay gõ cửa một cái.

Cô đã hạ quyết tâm, nếu Hauge thật sự muốn làm gì thì cô sẽ tự sát, dù cô không thích Tô Lạc, nhưng chỉ cần chưa ly hôn thì cô chính là vợ hẳn, cô tuyệt đối không cho phép kẻ nào làm bẩn mình.

Cửa mở ra, khi thấy Lâm Diệu Nhan đứng ở đó thì Hauge lập tức sửng sốt, mồ hôi lạnh không khống chế được mà ứa ra, hai chân cũng run lên, như gặp phải quỷ: "Lâm... Lâm tiểu thư, cô... Cô tới đây làm gì?”

Ngay khi nhìn thấy Lâm Diệu Nhan, Hauge đã sinh ra cảm giác trời đất sụp đổ, hai chân mềm nhữn như muốn quỳ xuống trước mặt Lâm Diệu Nhan.

Anh không phải hoa sen trắng ngây thơ gì, làm sao không biết hơn nửa đêm Lâm Diệu Nhan xuất hiện ở cửa là có ý gì.

Đổi lại là người phụ nữ khác, có lẽ anh không ngại xảy ra chút gì đó với đối phương, nhưng Lâm Diệu Nhan thì anh không dám, bởi vì sau lưng cô còn có một con quái vật khổng lồ.

Nếu anh dám làm gì thì không chỉ anh chết rất thê thảm mà cả tập đoàn Hồng San Hô, thậm chí gia tộc sau lưng anh cũng bị người ta xóa sổ khỏi thế giới này.

Lâm Diệu Nhan bị thái độ của Hauge làm ngơ ra, sao cô cảm thấy Hauge có vẻ rất sợ mình, không hi vọng mình xuất hiện ở đây, chuyện gì vậy?

"Hauge, anh thật to gan." Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp tới cực điểm truyền tới từ bên cạnh.

Một giây sau, Tô Lạc hầm hầm sát ý đi tới. Hauge nhìn thấy người tới thì cả người run lên như co giật, hai chân khế cong như muốn quỳ xuống đất, miệng phát ra tiếng kêu sợ hãi: "Chủ..."

"Ầm!" Không chờ Hauge nói miệng, Tô Lạc đã xuất hiện ngay trước mặt anh, đá mạnh một chân vào người anh.

"Âm!" Hauge bay thẳng vào phòng, đập mạnh lên cái bàn kính, làm nát cả bàn trà.

"Âm"

Ánh mắt của Tô Lạc rất lạnh lẽo, không để ý tiếng kêu thảm của Hauge mà đi vào phòng, giơ chân lên lại đá vào ngực Hauge.

Hauge như trái bóng bị đá bay ra ngoài lần nữa, trượt dài mấy mét trên mặt đất rồi phun một ngụm máu ra khỏi miệng.

Lâm Diệu Nhan đứng ngoài cửa hoàn toàn ngơ ra, không thể tin nổi, cô không ngờ Tô Lạc lại xuất hiện ở đây.

"Hauge, ai cho anh lá gan dám đụng vào người phụ nữ của tôi?" Sắc mặt Tô Lạc lạnh lẽo, lại đi đến trước mặt Hauge, giãm một chân lên tay Hauge.

"Răng rắc!" Tiếng xương vỡ vụn vang lên, cánh tay anh bị đạp gấy.

Nhưng Hauge lại không dám phát ra tiếng hét thảm nào. cả, anh biết người đàn ông trước mắt đang phẫn nộ đến cỡ nào, nếu không làm hản bớt giận thì tập đoàn Hồng San Hô sẽ biến mất khỏi thế giới này.

"Hauge, cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không sang năm là ngày giỗ của anh." Vẻ mặt Tô Lạc lạnh lếo, giọng nói hờ hững mang theo sát ý rét lạnh.

"Cái này... Cái này không liên quan đến tôi, tôi không biết, là Lâm Thái Hoành nói muốn bàn chuyện với tôi... Hauge cố gắng giải thích, trong lòng thật muốn khóc, anh hoàn toàn bị tai bay vạ gió.

Nếu biết người gõ cửa là Lâm Diệu Nhan thì cho anh lá gan lớn như trời cũng không dám mở, thậm chí trốn xa được chừng nào tốt chừng đó.

"Lâm Thái Hoành? Lâm gia! Tôi hiểu rồi, cút."

Tô Lạc lặng lẽ đảo mắt qua Hauge, Hauge lăn lộn chạy ra ngoài như gặp quỷ.

Làm xong tất cả, Tô Lạc đi đến bên cạnh Lâm Diệu Nhan, không nói lời nào đã lôi kéo cô đang trong trạng thái khiếp sợ đi xuống lầu.

Lúc này dù là Tô Lạc hay Lâm Diệu Nhan đều không chú ý tới có một bóng người ở lối rẽ đã nhìn thấy mọi chuyện, sau khi họ rời đi thì người đó lập tức lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại: "Lâm tiên sinh, việc lớn không tốt, thằng vô tích sự Tô Lạc kia cũng tới khách sạn Bán Đảo, còn đánh và phế bỏ một cánh tay của Hauge..."

"Anh nói cái gì? Thăng vô tích sự đó, bưồn cười..." Trong điện thoại truyền đến tiếng gầm gừ nổi giận của Lâm Thái Hoành.

Bên ngoài khách sạn Bán Đảo, lúc này Lâm Diệu Nhan cũng tỉnh táo lại, vội ném bàn tay của Tô Lạc ra, tức giận la lớn: "Tô Lạc, anh điên rồi sao? Anh có biết mình đang làm gì không? Anh phá hư chuyện lớn của tôi, anh là tên vô dụng, thành công thì ít thất bại thì thừa."

"Anh có biết người đó là ai không? Là con trai của ngài Harris, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hồng San Hô, tại sao anh lại đánh anh ta? Anh có biết hậu quả khi làm như vậy là gì không?"

"Tô Lạc, tôi bị anh hại chết rồi, Lâm gia cũng bị anh hại chết rồi anh biết không?”

Lâm Diệu Nhan cuồng loạn gầm lên từng câu với Tô Lạc, hốc mắt cũng đỏ ửng, nước mắt lăn từng giọt xuống bên má.

"Tôi biết." Tô Lạc nhìn Lâm Diệu Nhan, bình tĩnh nói: "Nhưng cô là vợ tôi, tôi không cho phép thì dù là con ông trời ức hiếp cô, tôi cũng phải làm hắn chết không có chỗ chôn."

Lời nói bình tĩnh lại ẩn chứa bá đạo khó có thể tưởng tượng.

Lâm Diệu Nhan như bị sét đánh, run lên bần bật, cô không ngờ Tô Lạc lại nói như thế.

Trong lòng cô rất khó chịu, cô không tốt với Tô Lạc, luôn cảm thấy hắn không xứng với mình. Nhưng những lời nói bây giờ của Tô Lạc lại làm lòng cô đột nhiên run rẩy.

Cô không ngờ khi mọi người trong Lâm gia vứt bỏ mình, coi mình như con cờ để đổi lấy lợi ích, cuối cùng người đứng ra bảo vệ cô lại là Tô Lạc.

Một Tô Lạc ba năm qua luôn bị người ta xem như rác rưởi.

Lần đầu tiên Lâm Diệu Nhan thật sự nhìn thẳng vào Tô Lạc, cảm thấy hẳn cũng không phải quá tệ. Dù hắn hèn nhát đến mấy, vô dụng đến mấy, nhưng khi cô gặp nguy hiểm thì người đàn ông này nhất định sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ cô.

Lâm Diệu Nhan thở dài một hơi, giọng nói có chút sa sút: "Tô Lạc, anh đi đi! Nhân lúc Lâm gia và Harris chưa kịp phản ứng, anh lái xe của tôi rời khỏi Trung Hải, đi càng xa càng tốt, đừng quay đầu lại."

Lần này không giống với lần trước, hắn đánh Hauge, Lâm gia muốn Harris nguôi giận thì nhất định sẽ ép một mình Tô Lạc gánh chịu chuyện này.

"Đi? Tại sao tôi phải đi?" Tô Lạc bình tĩnh nói: "Tôi không giết anh ta đã coi như khai ân, anh ta không có lá gan đến gây chuyện."

Lâm Diệu Nhan sững sờ, nghi ngờ nhìn Tô Lạc, cô rất muốn biết Tô Lạc lấy dũng khí từ đâu ra mà dám nói những lời này.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Lạc, cô lại cảm thấy Tô Lạc đang nói thật, cảm giác này thật khó hiểu.

Ngay lúc này, điện thoại của Lâm Diệu Nhan đột nhiên vang lên.

Cô bắt máy, giọng nói tràn ngập lửa giận của cụ bà Lâm gia truyền tới: "Lâm Diệu Nhan, bây giờ cô ở đâu, lập tức đến từ đường, mang cả thăng ăn hại Tô Lạc kia đi cùng, đừng mơ: chạy trốn, nếu không em gái và cha mẹ cô đều phải chết."

Tiếng nói vừa dứt, cụ bà Lâm gia không cho Lâm Diệu Nhan cơ hội mở miệng đã trực tiếp cúp máy.

Lâm Diệu Nhan cầm điện thoại, cô biết Lâm gia sẽ nhận được tin, nhưng không ngờ lại nhanh như cô mới ra khỏi khách sạn chưa được vài phút thì họ đã biết chuyện này.

"Tô Lạc..." Lâm Diệu Nhan nhìn về phía Tô Lạc.

"Tôi đi chung với cô." Tô Lạc nói, hẳn cũng muốn xem Lâm gia có thể vô sỉ đến mức nào.