Chàng Rể Quyền Thế

Chương 135



Tên giám đốc ngân hàng nghe vậy vội vã lên tiếng: “Thưa tổng giám đốc, tôi không cố ý. Tôi làm vậy cũng là vì bảo vệ an toàn cho tài sản của khách hàng mà thôi. Tôi nào có biết một vị khách siêu VIP lại tự đến làm mấy cải thủ tục vặt vãnh này như thế chứ? Vậy nên tôi mới tưởng có người trộm thẻ vàng đen của khách đấy!” Sắc mặt La Văn Thăng sa sầm xuống, ông ta đi lên phía trước đá mạnh vào ngực tên giám đốc ngân hàng một cái, sau đó mới xoay người, cười nói:

“Cậu Minh, cậu xem, mấy người này đều có lòng tốt bụng thế nhưng tốt quá

hóa dở. Cậu là người khoan dung độ lượng, có thể bỏ qua không tính toán với họ được không?”

“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.” Bùi Nguyên Minh nhún vai một cái: “Công ti, quán xá lớn bắt nạt khách hàng vốn không phải chuyện lạ, chẳng lẽ tôi còn mong có thể đòi lại được công bằng cho bản thân sao? Chẳng hay tổng giám đốc ngân hàng có thể giúp tôi chút chuyện nhỏ được không?”

“Cậu cứ nói đi, chỉ cần việc đó nằm trong khả năng của tôi, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức!” Sắc mặt La Văn Thăng lập tức trở nên nghiêm nghị, khách hàng lớn như vậy chịu nói yêu cầu là chuyện tốt, điều đó chứng tỏ vị khách VIP này sẽ bỏ qua chuyện kia, không tính toán nữa.

Nếu như lúc này Bùi Nguyên Minh không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, trong lòng ông ta mới cảm thấy bất an. “Thật ra cũng chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là tôi cảm thấy nếu tôi đã là khách hàng thì phải tìm một nơi có thái độ phục vụ tốt mới phải. Lát nữa thư ký của tôi sẽ đến làm thủ tục di dời tài khoản cá nhân của tôi và tài khoản của. công ty, cảm phiền tổng giám đốc ngân hàng đây giơ cao đánh khẽ, giúp chúng tôi hoàn tất cái việc nhỏ này. Như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ ký tên một cái tên thôi mà.” Bùi Nguyên Minh mim cười, khuôn mặt vô cùng xán lạn.

Nhưng La Văn Thăng chỉ có cảm giác trước mắt mình tối sầm lại, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Văn phòng của tay giám đốc ngân hàng tạm thời bị lôi ra trưng dụng.

Bùi Nguyên Minh được người ta kính cẩn mời vào phòng, anh đang thoải mái ngồi trên ghế salông. Hạ Vân mang tới cho anh một chén trà, để anh từ từ thưởng thức.

Phía đối diện, khuôn mặt La Văn Thăng vô cùng lúng túng, tựa như có chút không biết nên mở miệng nói thế nào cho phải.

“Cậu Minh này, không biết cậu có thể xem xét đến chuyện mấy năm qua ngân hàng của chúng tôi đã dốc sức quản lý tài khoản ngân hàng nước ngoài của cậu mà cho tôi chút mặt mũi được không? Không có công lao cũng có khổ lao mà…” La Văn Thăng gian nan mở miệng nói.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh có chút kinh ngạc: “Tổng giám đốc này, mấy lời ấy của ông khiến tôi khó hiểu đấy, tôi nói vậy còn chưa đủ nể mặt ông sao? Tôi bị người ta vô duyên vô cớ dùng súng chỉ vào đầu, sau đó tôi và thư ký của mình còn bị người ta dùng hình phạt riêng giam trong phòng bảo vệ. Nếu như mấy năm qua tôi không học chút đánh đấm thì có lẽ bây giờ đã bị người ta đánh cho tan xác rồi. Rơi vào tình huống này, tôi đã không tính toán với ông, thế mà ông còn cảm thấy tôi chưa đủ nể mặt ông sao? Hay là theo ý ông là tôi còn phải quỳ xuống xin lỗi ông thì mới đủ?”

“Cậu cứ nói đùa!” Mồ hôi lạnh trên trán La Văn Thăng không ngừng chảy xuống: “Tổng giám đốc Minh, tạm thời chúng ta cứ bỏ qua chuyện công việc, dành thời gian tâm sự trước một chút nhé. Chẳng qua là cái thằng con vô dụng kia của tôi muốn nói mấy lời xin lỗi với cậu. Cậu thấy sao?”

Bùi Nguyên Minh yên lặng nở nụ cười, nói: “Để có được một đứa con cao lớn như thế, ông cũng không dễ dàng gì nhỉ?”

“Vậy tôi cho người gọi nó vào nhé?” La Văn Thăng không dám nói tiếp, lập tức lấy di động ra gọi một cú điện thoại. Rất nhanh sau đó, tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau đó tên đội trưởng đội bảo vệ ban nãy còn hung hăng hống hách kia khập khiễng đi vào.

Lúc này vẻ mặt anh ta như đưa đám, không để ý đến chuyện trên người có vết thương mà dập đầu với La Văn Thăng, nói: “Ba nuôi, con biết con sai rồi, sau này sẽ không dám nữa! Anh Minh, tổng giám đốc Minh, là tôi có mắt không tròng. Bây giờ tôi tới đây muốn nhận sai, mong anh bỏ qua mọi chuyện, tha thứ cho lỗi lầm của tôi!”

Lúc nói lời này, tận sâu trong đôi mắt của anh ta thoáng qua một tia oán độc. Anh ta vốn là xã hội đen, bây giờ bị người ta đánh thành như vậy nhưng lại không thể báo thù, sao anh ta có thể để yên được? Bùi Nguyên Minh có thể cảm nhận được nỗi uất hận của đối phương. Anh cũng không để trong lòng, lập tức phất phất tay, ra hiệu đối phương có thể đi rồi.

Sau đó, tay giám đốc ngân hàng và Ngụy Thừa An cũng đi vào.

Lúc này có lẽ hai người bọn họ cũng đã lấy lại tinh thần. Hằn là tay giám đốc ngân hàng kia đã biết tình huống thế nào nên ông ta cũng kính cần lên tiếng: “Tổng giám đốc Minh, thật sự xin lỗi. Tôi có mắt không tròng, không chỉ dạy nhân viên đúng kỉ luật nên đã xúc phạm đến anh. Hôm nay, ngay tại chỗ này tôi thành thật xin lỗi anh. Tôi bảo đảm sẽ không có lần sau đâu ạ.”

Sau khi nói xong, ông ta giơ tay tự tát bản thân mình hai cái bạt tai thật mạnh.

Bùi Nguyên Minh như cười như không mà nhìn La Văn Thăng. Chỉ trong vòng mười mấy phút đã có thể khiến những người này ngoan ngoãn, hơn nữa còn có thể nói mấy lời khách sáo đến vậy, không hổ danh là một người đứng trên cương vị giám đốc ngân hàng. Người bình thường khó mà có bàn lĩnh ấy.

Ngụy Thừa An cũng lập tức cười làm lành nói: “Tổng giám đốc Minh, mong anh rộng lượng bỏ qua cho tôi. Ban nãy là tôi hồ đồ, xin lỗi, rất xin lỗi anh.”

Ngụy Thừa An không hề giống những người khác. Lúc này ngay cả một chút oán hận cũng không tồn tại trên gương mặt cô ta, thay vào đó là nụ cười lấy lòng. Cô ta thầm nghĩ có nói thế nào đi nữa thì đây cũng một khách hàng lớn, tuy rằng trước đó có xảy ra chút tranh cãi nhưng đâu thể vì chuyện tranh cãi ấy mà bỏ qua một khách hàng như vậy được? Không biết thì thôi, một khi đã biết cô ta sẽ tìm mọi cách biến nó thành cơ hội cho bản thân.

Bùi Nguyên Minh không lên tiếng, hai người kia không tư cách khiến anh phải mở miệng.

Đúng lúc này, Hạ Vân đứng bên cạnh anh nãy giờ lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài cả đi, tổng giám đốc tôi nể mặt tổng giám đốc ngân hàng nên tạm tha cho mấy người. Thế nhưng mấy người phải nhớ cho kỹ, hi vọng sẽ không có lần sau nữa.”

Giám đốc ngân hàng và Ngụy Thừa An nghe vậy nào dám nói gì thêm, lúc này cả hai ảo não ra ngoài.

Lần sau? Lấy đâu ra lần sau nữa? Lần sau có khách hàng lớn như vậy đến, e rằng bọn họ còn phải khua chiêng gõ trống, xếp thành hàng mà hoan nghênh mới đúng.