Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1642



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhìn thẳng Trầm Minh Nguyệt, nói: “Cô là em họ của Hạ Vân? Cô Trầm?”

“Không sai, tôi là Trâm Minh Nguyệt.”

Trâm Minh Nguyệt nhíu mày: “Anh là Bùi Nguyên Minh?”

Trái lại cô ta hi vọng, người trước mắt không phải là Bùi Nguyên Minh. Dù sao ngồi cùng người đàn ông nghèo như vậy, cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt. Không biết có phải đầu óc chị họ bị nước vào hay không, vậy mà chạy tới làm thư ký cho người đàn ông như vậy, đúng là làm mất mặt nhà họ Trâm! “Không sai, tôi là Bùi Nguyên Minh”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên ngồi xuống, không có chút nào bị ảnh hưởng bởi khí thế lạnh lùng kiêu ngạo của hai người phụ nữ, giống như bọn họ là người qua đường. “Không biết Hạ Vân đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy không tự mình ra ngoài gặp tôi?”

“Anh nghĩ anh là ai chứ?”

Tưởng Băng Tâm ở bên cạnh cười mỉa: “Chị Hạ Vân là công chúa trong đám chúng tôi, là loại người hai lúa như anh muốn gặp là gặp được à?”

“Chúng tôi nể mặt tới đây gặp anh một lần, đã là phúc ba đời nhà anh rồi!”

“Có thể đừng không biết xấu hổ như vậy không?”

“Quan trọng nhât chính là, cũng không ai bảo anh tới, một tên hai lúa như anh chạy tới thủ đô làm gì?”

“Nơi này là một thành phố lớn, khác với nơi nông thôn các anh”

“Tôi thật sự không rõ lắm, rốt cuộc là vì sao chị Hạ Vân lại chạy tới làm thư ký của anh”

“Chẳng lẽ anh tới thể nghiệm cuộc sống?”

Lúc này nhân viên phục vụ đi tới đưa đồ ăn sáng cho hai người, cái gì mà thịt tôm hùm, trứng cá muối, gan ngỗng nước Pháp, vân vân...

Đều là những món ăn tinh xảo. Phân ăn như vậy ở đây yết giá là ba mươi tư triệu ba trăm nghìn. Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ngồi, nhân viên phục vụ vô cùng khách sáo hỏi một câu có muốn một phần không. Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không cần”

“Sao thế? Ngay cả một bữa cơm cũng không ăn nổi sao?”

Tưởng Băng Tâm nhìn thấy cảnh này, đối với Bùi Nguyên Minh càng thêm khinh bỉ: “Vậy mà anh còn nói mình là tổng giám đốc của công ty đưa ra thị trường?”

Trâm Minh Nguyệt khẽ cười nói: “Băng Tâm, có lẽ cậu không biết, tên này là một tên ở rể, tập đoàn đưa ra thị trường hẳn là của vợ anh ta, anh ta chỉ treo danh xưng, không có thực quyên.. “Làm ở rể người ta, còn tìm thư ký nữ, còn dám chơi trò theo đuổi mỹ nhân cách ngàn dặm..." Nói tới đây, vẻ mặt Trầm Minh Nguyệt châm chọc và khinh thường. Nghe thấy lời Trầm Minh Nguyệt nói, châm chọc trong mắt Tưởng Băng Tâm càng nông đậm hơn: “Thì ra là thế, chẳng trách không ăn nổi bữa sáng, người như anh cho dù có tiên, cũng không dám tiêu đúng không?”



- -----------------