Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1760



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vô dụng!”

“Vô dụng!" “Tất cả đều là đồ vô dụng!”

Nhìn bóng người của Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan biển mất, giờ phút này Kim Tuyết Ngọc nhảy dựng lên, cực kỳ phẫn nộ.

Cô ta đá đám vệ sĩ kia ngã lăn ra đất, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Mười mấy người! Cả đám đều tự xưng là cao thủ, bình thường đều nói mình có thể một người đánh mười người!”

“Kết quả thì sao? Ngay cả một tên bịp bợm cũng không đánh lại được!”

“Đánh không lại còn chưa tính, còn bị người ta đánh cho thành chó, ngay cả tôi cũng suýt nữa bị giết chết!”

“Tôi nuôi dưỡng đám vô dụng như mãy người có làm được cái gì chứ?”

“Nếu như tôi chết rồi, mấy người đều phải chôn cùng?”

Vào lúc này, Kim Tuyết Ngọc tức giận như một bà cô chanh chua chửi đổng.

Cô ta đến từ nhà họ Kim ở Kim Lăng, từ nhỏ đã được sống an nhàn sung sướng, đã bao giờ phải gặp loại chuyện như vậy? Một tên nhóc con còn chưa mọc lông lại dám cho cô ta một cái tát, hơn nữa còn trực tiếp uy hiếp cô ta, suýt nữa đã dùng súng xử lý cô ta rồi! Đây là một chuyện cực kì mất mặt.

Mà điều quan trọng nhất là, một đám bạn thân của cô ta đều ở đây, lần này mất mặt như thế, cô ta mà không đòi lại, sau này còn ở trong vòng thượng lưu thủ đô như thế nào? Một đám vệ sĩ nhà họ Uông đều bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, thế nhưng giờ phút này cũng không dám phản bác nửa câu, mà loạng choạng chạy trối chết, sợ Kim Tuyết Ngọc sẽ bắn chết mình dưới cơn phẫn nộ.

“Khốn nạn! Khốn nạn!”

Kim Tuyết Ngọc đập hết đồ trong phòng khách một lần, sau đó mới trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Uông Vĩ Thành: “Ông Uông! Con gái cục cưng của ông dẫn người đến đánh tôi!”

“Chẳng những cậu ta đánh mười tên vệ sĩ, còn cho tôi một cái bạt tai, mà quan trọng nhất là còn suýt nữa lấy súng giết chết tôi nữa đấy!”

“Ông Uông, đứa con gái này của ông đúng là coi trời bằng vung!”

“Cô ta đang muốn tạo phản!”

“Tôi chỉ khuyên cô ta gả cho Chân Vũ Long mà thôi, cô ta lại dám đối xử với tôi như vậy?”

“Ông phải lấy lại công bằng cho tôi!”

“Đúng rồi, tên nhóc mà cô ta dẫn tới còn nói hôm qua đã cho ông một cái tát!”

“Ông Uông, bọn họ sỉ nhục chúng ta như thế, chuyện này không thể cứ tính như vậy được!”

Vào lúc này Kim Tuyết Ngọc đã không còn vẻ mạnh mẽ và bá đạo như vừa rồi, lúc mở miệng còn mang theo vài phần oan ức, mang theo vài phần khóc nức nở.

Ở đầu bên kia điện thoại, Uông Vĩ Thành trầm

- -----------------