Chàng Rể Quyền Thế

Chương 54



“Thì ra là ở rể, thật mất mặt đàn ông.”

“Này, nghe anh chàng đẹp trai này có ý gì, cái anh ở rể kia hình như là bartender trong buổi họp lớp, không thành công hãm hại bạn bè lại còn giả vờ đấy là miễn phí đi.”

“Làm sao có thể có loại người như vậy? Thật mất mặt đấng mày râu.”

“Loại người này phải bỏ đi, đáng bị ô tô đâm chết mới phải.”

Từng lời bàn tán nổi lên, Nguyên Minh như muốn phát hỏa.

Hôm nay tâm trạng tốt như vậy, vừa ra quán mua trà sữa cho vợ, sao lại gặp phải tên đần như này. Tại sao trước đến nay không nhìn ra, cái tên Tôn Hạo Dương này bị mất não.

Giờ phút này bên cạnh Tôn Hạo Dương còn có người phụ nữ kia, vẻ mặt vênh váo đắc ý.

Ngay khi Tôn Hạo Dương định nói tiếp, Nguyên Minh cần thận đặt cốc trà sữa xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: “Tôn Hạo Dương, tôi nể tình cậu là bạn học cũ nên còn nhân nhượng, cậu tốt hơn hết đừng có quá đáng quá”

“Làm sao? Cậu có thể làm gì tôi? Tên khốn này, làm được mà không chịu nhận sao?” Nhìn thấy Nguyên Minh tức giận, Tôn Hạo Dương lại chẳng chú ý giữ mồm miệng, anh ta hơn Nguyên Minh cũng chỉ ở lời nói.

“Bốp.”

Vừa dứt lời, Nguyên Minh không báo trước tát cho anh ta một cái.

Tôn Hạo Dương sững sờ một lúc mới hoàn hồn lại được, hét lớn: “Bùi Nguyên Minh, cậu có biết tôi là ai không? Đừng cho là tôi không biết gần đây công ty nhà vợ cậu đang muốn công ty chúng tôi đầu tư vào. Tôi nói cho cậu biết, dù có nghĩ cũng đừng nghĩ tới hạng mục đầu tư ấy, trừ khi cậu cúi xuống liếm giày tôi, bằng không thì tìm ai cũng vô dụng.”

Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Tôi đánh cậu thì làm sao, cậu có bản lĩnh nói thêm câu nói nhảm nữa thì hôm nay tôi sẽ đập nát chiếc Audi hỏng này của cậu, tin không?”

Khóe mắt Tôn Hạo Dương giật giật, anh ta thực sự sợ Nguyên Minh sẽ làm ra loại chuyện này, chiếc Audi này là anh ta mua trả góp, vẫn còn đang nợ hơn bảy trăm triệu, nếu bị Nguyên Minh đập nát thì anh ta sẽ đau lòng mà chết mất.

Tất cả mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, không ngờ cái người rể này có thể trấn áp được người tài giỏi như vậy.

“Tôi đoán là ở nhà bị ngược đãi nhiều nên ra ngoài phát tiết đây mà.” “Nhưng anh chàng này cũng thật là, loại người này để ý tới hắn làm gì.

Ngộ nhỡ anh ta đập xe thật thì phiền phức lắm đây.”

“Những loại người thấp kém này này không ưa nhất chính là những người lái xe sang như vậy, họ…”

Mọi người chưa kịp nói hết câu thì thấy Nguyên Minh bước đến chỗ Palamela mới tinh, mở cửa xe ngồi vào.

Lúc này, tất cả những người này đều trợn mắt ngoác mồm, nếu Audi A4 là xe sang, thì Porsche là gì?

Mẹ nó! Không phải nói tên này đi ở rể sao? Vậy mà lại lái Porsche Palamela Executive Extended Edition? Họ chưa từng nghe nói có ai ở rể lại có cái đãi ngộ này!

“Porsche?” Người phụ nữ trang điểm đậm mặt dần tái nhợt, trong mơ cô ta cũng muốn ngồi trong chiếc xe này, nhưng với thân phận như cô ta thì có thể ngồi trong chiếc Audi A4 đã là có phước lắm rồi.

Cái người ở rể mà cô ta xem thường lại có thể đi xe Porsche, sắc mặt cô biểu cảm đến linh hoạt.

Sắc mặt Tôn Hạo Dương cũng rất khó coi, mang theo một tia hâm mộ cùng ghen ghét, mắng: “Cái này có là gì? Chẳng qua chỉ là xe của vợ cậu ta mà thôi, ăn bám như vậy có thể nói là trước nay chưa ai bằng.”

Nhưng lần này lại khác, lời Tôn Hạo Dương nói chẳng có ai phụ họa thêm, mà là nhìn Tôn Hạo Dương bằng ánh mắt như nhìn người thần kinh. Người ta có thể Porsche mà anh ta lại nói là giao đồ ăn, là tên ở rể, đầu óc không có vấn đề đấy chứ?

Nhìn thấy cảnh này, Tôn Hạo Dương càng thêm hận, anh ta đã hạ quyết tâm rồi, khi chính thức vào Công ty Đầu tư Bùi thị, nhất định phải dùng uy quyền của mình để chơi xỏ nhà họ Trịnh, có lẽ còn có thể dùng quyền lực trong tay đối với vợ Nguyên Minh…

Vừa nghĩ đến đây thôi, vẻ mặt Tôn Hạo Dương tràn đầy ngoan độc…

Trong xe, Diệp Hạo tiện tay bấm gọi điện thoại cho Hạ Vân nói: “Nghe nói gần đây công ty tuyển một nhóm người?”

Hạ Vân nói nhanh: “Đúng vậy, đã tuyển được vài người, có cần kiểm tra không, giám đốc Minh?”

Diệp Hạo thờ ở nói: “Không cần, cô xem bên trong có phải có tên Tôn

Hạo Dương. Giảm lương hàng năm xuống mười lần rồi đổi chức vụ thành nhân

viên bảo vệ ở bãi đậu xe…” “Vâng!” Hạ Vân không dám hỏi thêm, tổng giám đốc Minh luôn nói là người chỉ nói một câu, không ai dám chất vấn.

Ngay sau đó, một chiếc điện thoại liên hệ hết các bộ phận để truyền đạt thông tin, rất nhanh sau đó, liền truyền vào điện thoại di động của Tôn Hạo Dương.

Tôn Hạo Dương vốn đang tức giận, vừa nhìn thấy số điện thoại của người gọi đến, liền nhanh chóng bắt máy, luôn mồm vâng dạ nói: “Đúng, đúng… Là tôi, không biết anh có dặn dò gì không?”

“Xin chúc mừng, anh Dương, tổng giám đốc đã đồng ý cấp thư bổ nhiệm cho anh…” Một giọng nói đầy ẩn ý vang lên trong điện thoại.