Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 102: Cậu em à, giờ có rảnh không?



"Giang thần y!”

Bạch Vệ Quốc vội vàng gọi Giang Thành, giọng đầy lo lắng.

Nếu chỉ là đặt cược tiền bạc thì Bạch Vệ Quốc hoàn toàn có thể giúp Giang Thành giải quyết. Tuy nhiên, theo như bài viết trên tạp chí, một khi Giang Thành thất bại, đến Bạch Vệ Quốc cũng thể giúp được gì!

"Không sao đâu! Tôi đồng ý được tức là đã nắm chắc phần thắng rồi." Giang Thành nhìn Bạch Vệ Quốc nói.

" Được. Thế chúng ta cứ quyết định vậy đi!" Bác sĩ Neal này vui vẻ đáp lại

"Nếu bác sĩ Neal đã nắm chắc vậy thì mời ông trước!" Giang Thành vừa nói vừa đưa tay ra mời.

Bác sĩ Neal đật đầu, lập tức cầm hộp thuốc trên mặt đất lên, mở ra.

Hộp thuốc của bác sĩ Neal có đủ các loại trang bị: băng vải, thuốc nước, ống tiêm… trong khi đó, trong tay của Giang Thành chỉ có một chiếu túi đựng kim dùng để châm cứu.

"Xem ra vẫn bác sĩ Neal chuẩn bị đầy đủ hơn!" Tôn Nhu nhìn thấy sự khác biệt giữa hai bên, liền cười nói.

"Khoa học chính là chú đến sự cẩn trọng tỉ mỉ!" Bác sĩ Neal nói rồi rút kim tiêm ra, bắt đầu bơm thuốc.

"Ngài Cố, xin ngài yên tâm, tiêm một mũi thôi, đảm bảo thấy ngay hiệu quả!” Bác sĩ Neal tự tin nói, rồi đưa kim tiêm, chích vào bắp tay của Tôn Nhụy.

"Anh rể, anh yên tâm. Bác sĩ Neal là bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất ở kinh thành này, cũng là nghe nói danh tiếng của anh, ông ấy mới đây đó! So với mấy loại Trung y lừa người kia thì giỏi giang hơn nhiều!" Ngụy Hữu Đức nói xong còn liếc nhìn Giang Thành đầy vẻ khinh thường.

Cố Trường Sơn lại không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát

"Được rồi. Bà Cố, bà thử cử động cánh tay xem nào." Sau khi tiêm thuốc, bác sĩ Neal nói với Tôn Nhụy.

Tuy rằng lúc này Tôn Nhụy không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe được. Khi nghe bác sĩ nói vậy, bà ta liền thử động đậy, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể cử động được, mà lại còn thấy hơi đau.

"Không cần vội đâu, thuốc vẫn còn chưa ngấm." Bác sĩ Neal ân cần nói.

Mười phút sau…

"Bà Cố, giờ bà đã thử cử động một chút xem sao?

Tôn Nhụy cố chịu đau, quả nhiên là cánh tay đã có thể động. Hai cánh tay vốn bị khép chặt nay đã có thể giơ lên được.

"Tốt rồi! Tay cẩ chị tôi đã có thể cử động được rồi!" Ngụy Hữu Đức thấy vậy, vui vẻ nói,

"Quả nhiên vẫn là bác sĩ Neal lợi hại. Tây y đúng là lợi hại!

Tôn Nhu vội vàng tán thưởng, rồi lại quay đầu nhìn Giang Thần:

"Thật ngại quá, bác sĩ Giang, đã phiền anh đến đây một chuyến công cốc rồi! Dù sao vẫn cảm ơn anh đã đến.

So với Ngụy Hữu Đức, thái độ của Tôn Nhu đã tốt hơn rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn đầy sự khinh thường.

"Thưa ông, xem ra tôi thắng rồi!" Bác sĩ Neal nhìn Giang Thành đầy đắc ý.

"Không phải! Tiểu Nhị, em làm sao vậy?”

Cố Trường Sơn vẫn luôn im lặng là để chuyên tâm quan sát vợ của mình. Ông ta phát hiện tuy tay của Tôn Nhụy đã có thể giơ lên, nhưng vẫn không thể của động, các đốt ngón tay vẫn cứng ngắc.

"Chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Neal nhìn thấy cảnh này, mặt liền biến sắc. Ông ta vội vàng đến kiểm tra, nhưng khi y vừa giúp Tôn Nhụy cử động tay một chút thì bà ta liền kêu đau thảm thiết.

"Tôi đã nói rồi, đây là kinh mạch thiếu dương bị phong tà xâm nhập. Thuốc của ông tuy mạnh nhưng lại loại bỏ hoàn toàn công năng của các đốt ngón tay. Nếu không kịp thời cứu chữa, chỉ còn cách cắt bỏ hai cánh tay!" Giang Thành đứng một bên, thản nhiên nói.

Nghe thấy lời của Giang Thành, lập tức Cố Trường Sơn và Tôn Nhụy sắc mặt trắng bệch.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" Bác sĩ Neal hoang mang nói.

Ngụy Hữu Đức cũng không ngờ tình hình lại trở nên như vậy, miệng cũng im bặt.

"Giang thần y, giờ…. giờ phải làm sao?” Cố Trường Sơn vội hỏi.

"Tôi đã nói rồi, bệnh này ngoài Trung y ra thì không còn cách nào khác!" Giang Thành nói rồi lại rút túi châm ra.

Ngụy Hữu Đức thấy thuốc của bác sĩ Neal không có tác dụng, chỉ đành đứng nhìn Giang Thành châm cứu cho Tôn Nhụy.

Giang Thành dùng kim, trực tiếp châm vào các huyệt ở sau đầu, cổ, rồi dần xuống mấy huyệt đạo dưới lưng, các luồng kình khí theo ngân châm đi vào kinh mạch.

Ban đầu, Tôn Nhụy cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng chỉ trong chốc lát, bà ta đã cảm thấy tê tê toàn thân.

"Vẫn vô dụng thôi!" Bác sĩ Neal nhìn Giang Thành châm cứu thì lại lắc đầu thở dài.

Ông ta thừa nhận thuốc củ mình không có tác dụng, nhưng Giang Thành làm như vậy nhất định cũng không khá hơn. Bệnh ở tay mà lại châm vào sau đầu? Đúng là vớ vẩn!

"Thưa ông, tôi thấy tình huống hôm nay nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Nếu tôi và cậu đều không thể chữa khỏi cho bà Cố đây thì chúng ta coi như bỏ nghề thôi!" Bác sĩ Neal không muốn bị mất mặt trên tạp chí, liền tiến lên nói.

"Sao có chuyện này được!”

Giang Thành nói rồi nhổ luôn mấy ngân châm trên người Tôn Nhụy ra.

"Tay…. Tay của tôi đã cử động được rồi?”

Tôn Nhụy từ từ động đậy cánh tay, tuy có hơi đau, nhưng thực sự đã có thể cử động rồi.

"Bà Cố, tuy hiện giờ kinh mạch của bà đã thông rồi, nhưng do tắc nghẽn lâu ngày, cơ thể suy yếu, nên vẫn còn hơi đau. Lát nữa tôi sẽ cho bà vài thang thuốc, uống vài hôm là hoàn toàn khôi phục.” Giang Thành thản nhiên cười.

"Thật quá tốt rồi! Chị à, chị còn nói chuyện được nữa!" Tôn Nhu xúc động nói.

"Chuyện …chuyện này thật là khó tin!" Bác sĩ Neal kinh ngạc nói.

"Giang thần y, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!" Cố Trường Sơn kích động cúi gập người với Giang Thành.

"Đây mới đúng là Trung y đích thực. Quả là thần kỳ!" Tôn Nhu tán thưởng nói với Giang Thành.

"Cậu Giang, vừa rồi đã đắc tội, tại tôi thiển cận quá, mong cậu đừng chấp nhặt." Ngụy Hữu Đức cũng áy này nhìn Giang Thành nói. Anh ta cũng lạnh hết người, cũng may có Giang Thành ở đây, nếu không anh ta đã hại chị mình phải cắt tay rồi, đó chính là tội tày trời!

Bác sĩ Neal thấy vậy, thua tâm phục khẩu phục, nói: "Bác sĩ Giang. Tôi có lời xin lỗi đến cậu, và xin lỗi Trung y. Cậu yên tâm, tôi sẽ viết bài nhận lỗi trên tạp chí.”

Tuy thái độ làm người của Neal rất cao ngạo, nhưng trong y học, ông ta vẫn rất khiêm tốt. Kỹ năng không bằng người thì chính là không bằng người, ông ta sẽ không chối.

Sau khi nói chuyện vớ Giang Thành vài câu, bác sĩ Neal liền đi khỏi.

"Bác sĩ Giang, cảm ơn cậu hôm nay đã đến. Sau này nếu có chuyện gì, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ đến ngay!" Cố Trường Sơn cười, nói với Giang Thành.

"Được, có chuyện gì nhất định sẽ tìm chủ tịch Cố!” Giang Thành cùng cười cười đáp lại.

Giang thành về đến chỗ ở của Giang Lai, nói chuyện với Giang Lai mấy câu rồi chuẩn bị về nhà. Trên đường đi, anh ta vừa hay nhận được một cuộc điện thoại.

"Cậu em à, giờ có rảnh không?” Trong điện thoại vang lên một giọng nói vô cùng lẳng lơ.