Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 111: Ngân châm hóa độc



“Nói thật với mọi người, tôi cũng biết một chút về mánh khóe của thuốc đông y, tôi vừa nhìn qua đơn thuốc này là có thể thấy vấn đề, nhưng bệnh nhân không nghe.” Bác sĩ xấu xí kia lạnh lùng nói.

“Ông nói bậy, mẹ tôi là bác sĩ ở trong thôn rất nhiều năm, căn bản không thể nào làm sai.” Lâm Doãn Nhi thật sự nghe không nổi nữa, tức giận nói.

“Vốn biết các người có thể sẽ giảo biện, cho nên nước thuốc mà bọn họ đun vẫn còn giữ, không tin các người tự mình kiểm tra thực hư đi.” Nói xong bác sĩ đó lấy ấm thuốc từ phía sau xe lăn người bệnh ra.

“Bác sĩ Tần Thụ nói rất đúng, may mà tôi giữ lại, nếu không thì bọn họ thật sự giảo biện.”Người đàn ông trung niên nói với bác sĩ xấu xí.

Giang Thành nhận lất ấm thuốc, cẩn thận xem xét kiểm tra thuốc, thành phần bên trong thuốc và dược liệu trên phương thuốc hoàn toàn giống nhau.

“Thuốc này kiểm tra quả thật không có vấn đề.” Giang Thành lạnh nhạt nói.

“Nhìn xem đi, chân tướng rõ ràng rồi, chính là phương thuốc của các người có vấn đề.” Tần Thụ lập tức đắc ý nhìn Giang Thành nói.

“Thuốc kiểm tra không có vấn đề, nhưng tôi chưa nói dược liệu không có vấn đề.” Giang Thành đặt ấm thuốc xuống nói.

“Chó má, cậu muốn nói lúc tôi dẫn bọn họ bốc thuốc đã bốc sai, phải không? Nếu như cậu còn muốn giảo biện, thì cầm thứ thuốc này đi kiểm tra xét nghiệm, nhìn xem thành phần bên trong rốt cuộc đúng hay không.” Bác sĩ Tần Thụ cực kỳ phẫn nộ nói.

“Đây cũng là một tên thầy thuốc Đông y lòng dạ hiểm độc, đã đến lúc này rồi, thế nhưng lại còn muốn giảo biện, quá đáng giận!”

Người đàn ông trung niên tức giận cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, hung hăng đập lên quầy, quầy hàng thủy tinh trực tiếp bị nứt ra một vết rạn.

“Đáng đời, tên Đông y lòng dạ hiểm độc như vậy nên tố cáo để bọn họ phá sản.”

“Đúng vậy, sau này không bao giờ tới loại phòng khám lòng dạ hiểm độc này.”

“Cả một đám người cặn bã gạt người, hại người nhà người ta đang bình thường êm đẹp thành cái dạng này.”

Người vây xem cũng sôi nổi tức giận mắng mỏ, thấy tình huống này, Dương Mai và Lâm Doãn Nhi cũng thật sự không còn cách nào nữa.

“Câm mồm hết cho tôi!”

Giang Thành thấp giọng hét, những lời này của anh lại truyền chút linh lực, vì vậy âm thanh đó vang vọng ở bên tai mỗi người tại hiện trường, ngay cả Tần Thụ cũng bị hoảng sợ, mau chóng ngậm miệng lại.

“Ở đây có một loại thuốc, thu bạch linh, bị người ta đổi thành hạ bạch linh, tuy rằng vẻ ngoài hai vị thuốc hoàn toàn giống nhau, nhưng hiệu quả của thuốc lại hoàn toàn tương phản, lúc này mới dẫn tới bệnh tình của người bệnh chuyển biến xấu.” Giang Thành nhìn Tần Thụ lạnh lùng nói.

Tần Thụ nghe thấy Giang Thành nói, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, sau đó nói: “Cậu… cậu lại đang giảo biện.”

“Có phải tôi giảo biện hay không, dẫn người bệnh đến bệnh viện xét nghiệm một chút là có thể biết, vẻ ngoài của hai loại thuốc giống nhau, thành phần lại hoàn toàn không giống nhau, xét nghiệm phát là biết.” Giang Thành lạnh giọng nói.

“Chuyện này… chuyện này” Tần Thụ lập tức hoảng loạn, ông ta không ngờ rằng hai loại thuốc dường như hoàn toàn giống nhau, vậy mà lại có người có thể phân biệt ra được.

“Điều cậu ta nói là thật sao?” Người đàn ông trung niên nhìn Tần Thụ hoảng loạn như vậy, lập tức phẫn nộ nắm lấy cổ áo của Tần Thụ.

“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi là thấy việc làm ăn kinh doanh của phòng khám này thật quá tốt, cho nên mới cố ý lấy sai thuốc, muốn cho phòng khám này đóng cửa, tôi chính là nhất thời xúc động.” Vẻ mặt Tần Thụ đầy cầu xin nói.

Người đàn ông trung niên vừa nghe thấy lời nói này, lập tức nổi giận, ông ta trực tiếp đấm lên mặt Tần Thụ.

“Mẹ nó, tôi nói rồi vợ của tôi sao lại có thể uống thành cái dạng này, hoá ra đều là do ông giở trò xấu xa!”

“Tha mạng, tha mạng mà!” Tần Thụ vội vàng cầu xin nói.

Hoá ra là tên Tần Thụ này đỏ mắt ghen tị với việc làm ăn kinh doanh của phòng khám Dương Mai quá tốt, vừa hay có người nhờ hắn ta hỗ trợ bốc thuốc, hắn ta đã cố ý đổi một loại thuốc có vẻ ngoài tương tự, như vậy là có thể làm nhơ nhuốc thanh danh của phòng khám Dương Mai, phòng khám của hắn ta có thể sẽ kinh doanh được nhiều hơn.

“Tên Tần Thụ này, thật là tên cầm thú, cũng dám lấy mạng người ra đùa giỡn, quá thiếu đạo đức.”

“Đúng vậy đó, thiếu chút nữa hại chết người, thật là đáng giận, sau này không thể đến phòng khám hắn ta nữa.”

“Còn phải nói, vẫn là phòng khám của chị gái này đáng tin cậy, sau này chúng ta sẽ tới nơi này.”

Người vây xem đã biết chân tướng, trong nháy mắt dè bỉu coi thường Tần Thụ, thậm chí còn có người ra tay đánh, Tần Thụ không dễ dàng gì mới tránh thoát chạy mất.

“Chị à, thật sự xin lỗi chị, tôi hiểu lầm chị rồi, tôi đập hư đồ đạc, nhất định sẽ bồi thường theo giá.” Người đàn ông trung niên có chút áy náy nhìn Dương Mai nói.

“Không sao, chỉ là bây giờ cô ấy đang trúng độc, tôi cũng không giúp được cái gì.” Dương Mai nhìn người phụ nữ trên xe lăn nói.

“Tôi có thể giúp!” Giang Thành tiến lên nói.

“Thật sao?” Trong lòng người đàn ông trung niên bỗng nhiên vui mừng.

“Là thật.” Giang Thành nói xong liền bảo Dương Mai lấy túi châm ra, sau đó bấm huyệt trên cơ thể người phụ nữ, còn đâm hai kim châm lên huyệt Thái Dương, linh lực theo ngân châm đi vào kinh mạch toàn thân người phụ nữ, loại trừ độc tố trong cơ thể.

“Người anh em, cảm ơn cậu nha!” Người phụ nữ trực tiếp đứng lên từ trên xe lăn, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Giang Thành.

“Chuyện này… Vợ, em thật sự khoẻ rồi sao?”

Người đàn ông trung niên vô cùng kích động, bởi vì ông ta phát hiện không chỉ tình trạng trúng độc của vợ mình mà ngay cả tình trạng liệt nửa người cũng phục hồi như ban đầu.

“Đây mới là thần y, quá thần kỳ.”

“Đông y quả nhiên rất lợi hại, như vậy mà có thể chữa khỏi.”

“Người anh em, cậu là bác sĩ ở đâu vậy? Y thuật này, cho dù chi phí đắt đến đâu, chúng tôi cũng nguyện ý.”

“Bà ấy hoàn toàn hồi phục không liên quan quá lớn đến tôi, châm của tôi chỉ là khai thông mà thôi, bà ấy có thể hồi phục, vẫn là nhờ phương thuốc của dì Dương tốt.” Giang Thành thu hồi kim châm cứu, lạnh nhạt nói.

“Thì ra là thế, chị gái này vẫn là lợi hại.” Người xung quanh bắt đầu sôi nổi khen ngợi Dương Mai, nhưng vẫn cực kỳ bội phục Giang Thành.

Giang Thành vừa nói chuyện cùng mọi người, vừa đi ra bên ngoài. Vừa rồi Giang Thành nhìn thấu toàn bộ quá trình mưu kế của Tần Thụ, Lâm Doãn Nhi đều nhìn thấy, cô ta lại càng bị sự tự tin và bình tĩnh của Giang Thành chinh phục, bởi vậy Giang Thành mang theo người đi ra ngoài, ánh mắt của cô ta vẫn còn tập trung ở trên người Giang Thành.

“Còn nhìn sao, người ta đã đi ra ngoài rồi.” Dương Mai nhìn thấy con gái của mình nhìn nhập tâm như vậy, lập tức nói.

“Mẹ, anh ấy chỉ là đồng nghiệp của con.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Doãn Nhi đỏ lên, vội vàng giải thích.

“Vâng vâng vâng, chính là đồng nghiệp.” Dương Mai đương nhiên hiểu được tâm tư của con gái, cười nói.

Sau khi Giang Thành trở lại, Dương Mai liền nói: “Giang Thành, hôm nay cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu, phòng khám này của tôi có thể thật sự đã toi đời rồi.”

“Dì à, đều là chuyện nhỏ.” Giang Thành cười nói.

“Vừa hay, đồ ăn đã xong rồi, mau ăn cơm thôi.” Dương Mai cười nói.

Giang Thành cũng không từ chối, đi theo vào bàn ăn ăn cơm, lúc này mới về tới trong nhà.

“Giang Thành, canh ngày hôm qua rất bổ chứ?” Hứa Chí Quân nhìn Giang Thành cười xấu xa hỏi.

“Vâng rất bổ ạ.” Giang Thành sờ sờ mũi, người bố vợ của mình cũng quá tâm lý rồi.

“Con phải biết nắm chặt, biết không?” Hứa Chí Quân nói.

Giang Thành đồng ý, bèn trở về tới phòng ngủ của mình và Hứa Tình, vừa hay Hứa Tình đã tắm rồi, trên người đang quấn một cái khăn tắm, bước ra từ trong phòng tắm, lúc nhìn thấy Giang Thành, trái tim của cô bỗng nhiên hơi loạn nhịp.

“Về rồi sao!” Hứa Tình vừa nói vừa vân vê cổ rồi trở về giường.

“Uhm.”

Giang Thành trả lời một tiếng, nhìn Hứa Tình hỏi: “Em không thoải mái sao? Muốn anh mát xa giúp em một chút hay không?”

Hứa Tình bản năng muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Uhm.”