Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 119: Có muốn làm anh rể của em không



"Không có gì, cô mặc bộ quần áo này rất đẹp." Giang Thành nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ riêng, cười nói.

"Được, chúng ta đi thôi." Trần Dao phát hiện Giang Thành nhìn cô ta như vậy, lòng cô ta cũng trở nên bối rối.

Giang Thành nhanh chóng lái xe chở Trần Dao đi vào bệnh viện. Nhìn thấy Trần Chân được mình điều trị trước đây, bây giờ tinh thần của cậu nhóc tốt hơn rất nhiều. Suy cho cùng cũng do lúc trước cậu ấy bị côn trùng cắn đến hôn mê.

"Chị ơi, sao giờ chị mới đến, em chờ sốt cả ruột.” Trần Chân nhìn thấy Trần Dao đi vào, hơi tức giận nói.

"Vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đến chậm một chút." Trần Dao cười tiến lên, chỉ vào Giang Thành nói: "Anh ấy chính là người chị đã nói với em. Đây là bác sĩ chữa khỏi bệnh cho em, hơn nữa anh ấy còn giúp chị rất nhiều lần.”

"Thì ra anh chính là Giang Thành. Anh nhìn rất đẹp trai. Có muốn làm anh rể của em không? Chị em lớn như thế nhưng vẫn đang độc thân.” Trần Chân đánh giá Giang Thành một chút, lập tức cười nói.

“Thằng nhóc xấu xa này, nói lung tung gì đấy.” Trần Dao nghe những lời này, vội vàng gõ đầu em trai mình.

"Em nói thật, vừa nhìn ánh mắt chị, em đã biết chị thích anh Giang Thành." Trần Chân xoa đầu bị gõ đau nói.

"Còn nói nữa chị sẽ không nấu cơm cho em ăn." Trần Dao nghe xong mặt càng đỏ.

Giang Thành đứng một bên nhìn hai chị em đánh mắng nhau như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng mà anh lập tức hỏi: "Trần Dao, em trai cô có đắc tội với ai không?”

"Không đâu, em trai tôi bình thường ở trường rất ngoan. Sao anh lại hỏi như vậy?" Trần Dao nhíu mày hỏi.

"Côn trùng trong cơ thể cậu ấy, nhất định là do người hiểu biết dùng thủ đoạn bỏ vào. Nếu như không đắc tội với ai, tôi thật sự không nghĩ được đã có chuyện gì xảy ra." Từ phương pháp chữa bệnh được thánh nhân truyền lại, Giang Thành đã tìm thấy một vài vết tích để lại. Dùng cách thức cổ xưa như vậy, hình như chỉ có Tà Y Nhất Phái mới có thủ đoạn độc ác như vậy.

Trần Dao nghe xong, trong lòng cũng hơi bối rối, cô ta cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu nói: “Em trai tôi không thể đắc tội với ai được.”

"Không sao, cô đừng vội. Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút. Sau này có tôi rồi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.” Giang Thành cười nói với Trần Dao.

Trần Dao cũng gật đầu. Đối với cô ta mà nói, không có gì khiến cô yên tâm hơn lời nói của Giang Thành.

Thành phố Lư Dương, nhà Quý Triết.

“Con trai, con thế nào rồi?”

Vẻ mặt Quý Quang Diệu đau lòng nhìn con trai Quý Triết của mình. Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, là mẹ kế của Quý Triết. Lúc này cũng mang vẻ mặt rất đau lòng.

Lần trước Quý Triết và Hỏa Thiêu Phong tìm tới Thái Long, muốn ra tay với Giang Thành. Kết quả Thái Long không đánh lại Giang Thành, ngược laị còn bẻ gãy một tay, một chân của Quý Triết và Hỏa Thiêu Phong. Hỏa Thiêu Phong nhanh chóng trở về nhà họ Hỏa ở Giang Nam, Quý Triết cũng ở trong nhà dưỡng bệnh, tay chân đều phải bó thạch cao.

"Đỡ hơn nhiều rồi." Quý Triết chịu đựng cơn đau trên tay chân nói.

“Cái tên khốn Giang Thành này.” Quý Quang Diệu phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, trên nắm đấm gân xanh nổi lên.

Ban đầu ông ta cứ nghĩ con trai của mình chỉ đánh nhau một chút với người bên kia nên không có vấn đề gì lớn. Không ngờ thằng nhóc Giang Thành đó xuống tay độc ác như vậy. Chẳng những làm con trai ông ta bị thương, còn khiến chuyện hợp tác với nhà họ Hỏa bị hủy bỏ.

"Bố, bố nhất định phải giúp con báo thù. Con không động gì đến Giang Thành vậy mà tên đó đối xử với con như vậy." Vẻ mặt Quý Triết tủi thân nói.

“Con trai, con yên tâm, bố con có thế đến được ngày hôm nay, mấy chuyện này vẫn sắp xếp được.” Mẹ kế Quý Triết là Mỹ Linh, kéo tay Quý Triết nhẹ giọng nói.

Quý Triết gật gật đầu, nhìn Quý Quang Diệu nói: "Bố, bố chỉ cần bắt được con đĩ Hứa Tình kia là được rồi. Đến lúc đó có con tin, thằng nhóc đó chắc chắn không dám kiêu ngạo như vậy nữa.”

"Bố biết rồi, bố biết một vài người lính đánh thuê ở nước ngoài, trừng phạt thằng nhóc đó chắc chắn dễ như trở bàn tay. Con cứ dưỡng thương thật tốt đi, có mẹ con chăm sóc, con có thể yên tâm." Quý Quang Diệu nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Quý Triết.

"Mẹ ơi, khoảng thời gian này vất vả cho mẹ rồi." Quý Triết kéo tay Mỹ Linh nói.

"Nói gì vậy, mẹ không phải mẹ con sao?" Mỹ Linh nhìn thoáng qua vết thương của Quý Triết, nói: "Những kẻ làm con thế này chắc chắn không được chết tử tế.”

"Ừm, chờ bố con tìm được lính đánh thuê, chính là lúc chết của những kẻ đó." Trong mắt Quý Triết lóe ra tia hung ác, anh ta thế mà không hận Hỏa Linh Lung, chỉ hận Hứa Tình và Giang Thành đến cực điểm.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tình và Giang Thành đang ăn cơm nghe thấy tin tức trên TV.

"Bác sĩ Hứa Chí Quốc tốn bao nhiêu tâm huyết, chữa trị cho cậu chủ nhà Tổng giám đốc Hải. Trước mắt Hải Tử của nhóm nhạc trẻ Hải Dương đã qua cơn nguy kịch."

Hứa Chí Quân nhìn thấy hình ảnh Hứa Chí Quốc được phỏng vấn, nhíu mày hỏi: "Sao ông ấy lại tới đây?”

Hứa Tình nhìn thoáng qua hình ảnh trên TV, nói: "Muốn ăn cơm với bố nhưng bị con từ chối. Hơn nữa người này không phải ông ta cứu được, là Giang Thành cứu.”

"Haizz, đám người này, vẫn vì danh lợi mà vô liêm sỉ như vậy. Giang Thành, con đừng giận." Hứa Chí Quân tức giận, tắt luôn TV, biết ngay nhà họ Hứa ở Tỉnh Thành không có gì tốt đẹp.

"Bố, không sao. Sớm muộn gì ông ta cũng phải cầu xin con, không cần lo lắng." Giang Thành cũng thản nhiên cười nói.

Bệnh viện số một thành phố Lư Dương, bên trong phòng bệnh của Hải Tử bị tai nạn hôm trước, Tổng giám đốc Hải – Hải Đại Phú cũng đến đây, bên cạnh còn có mẹ của Hải Tử - Trương Diễm Hoa lo lắng nhìn con trai mình.

"Tổng giám đốc Hải, bà Hải, bà yên tâm đi, Hải Tử không sao rồi. Phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi một thời gian chắc chắn cậu ấy sẽ hồi phục như trước đây." Hứa Chí Quốc vui vẻ nhìn Hải Đại Phú nói.

Hải Đại Phú chính là người đứng đầu về thiết bị y tế ở Hoa Đông, có ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới y học. Có thể có mối qua hệ tốt như vậy, rất tốt cho sự phát triển của nhà họ Hứa.

"Được, cảm ơn ông." Hải Đại Phú cũng nhìn thấy bài phỏng vấn của Hứa Chí Quốc, biết ông ta đã cứu con trai mình, cho nên ông rất cảm kích.

"Nhưng mà bác sĩ Hứa, tôi nhớ nhà họ Hứa các ông đều học Tây Y, sao lại am hiểu cả phương pháp châm cứu của y học Trung Quốc?" Hải Đại Phú hỏi.

"Vâng, mặc dù y học Trung Quốc không thể sánh với y học phương Tây, nhưng tôi thường nghiên cứu một chút." Hứa Chí Quốc nói.

Người áo đen to khỏe trước đây đưa Hải Tử đến bệnh viện đang đứng một bên, anh ta đương nhiên biết bệnh không phải do Hứa Chí Quốc trị. Nhưng mà Hứa Chí Quốc cho anh ta một vài lợi ích nhất định, nên anh ta cũng chấp nhận để Hứa Chí Quốc nói đã chữa khỏi vết thương cho Hải Tử. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta.

"Tổng giám đốc Hải, tình trạng của cậu chủ rất ổn. Tôi đi xuống trước đây." Trong lòng Hứa Chí Quốc cực kỳ đắc ý, lần này thể chữa khỏi vết thương nặng như vậy, chuyến đi nghiên cứu này của ông ta có thể nói cực kỳ mãn nguyện.

"Được rồi, anh đi xuống đi." Hải Đại Phú cười nói.

"Cảm ơn bác sĩ Hứa." Trương Diễm Hoa cũng vội vàng nói.

Hứa Chí Quốc vừa định đi, bỗng nhiên Hải Tử đang ổn định, cả người co giật, miệng sủi bọt, các chỉ số trên máy đo cũng dao động mạnh.

"Có chuyện gì vậy?" Trương Diễm Hoa thấy vậy khẩn trương hỏi.

"Chuyện này...chuyện này tôi cũng không biết." Hứa Chí Quốc bị dọa tái mặt, rõ ràng lúc nãy vẫn đang ổn định.

"Ông nhanh chữa trị cho thằng bé đi.” Hải Đại Phú lạnh lùng nói.

"Vâng, vâng." Hứa Chí Quốc vội vàng nói. Nhưng căn bản ông ta không biết phải chữa trị như thế nào, bởi vì hôm qua đâu phải ông ta cứu được người.