Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 126: Trừ khi em chết



Tống Xuân Hiểu không ngờ Giang Thành thực sự có thể gọi nhóm Hải Dương qua được. Cô ta cũng muốn chụp ảnh chung với họ rồi đăng lên trang cá nhân khè chơi.

"Thôi khỏi, cậu không phải bạn thân của tớ." Giang Lai lạnh lùng nói, sau đó kéo Mộ Dung Tĩnh lên sân khấu với nhóm Hải Dương.

"Giang Lai, tớ..."

Nhìn cảnh này, Tống Xuân Hiểu hối hận chết đi được, cô ta không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Biết vậy thì trước đây cô ta đã không có thái độ đó với Giang Lai rồi.

Vốn dĩ cô ta cũng có thể cùng lên sân khấu hát chung, nhưng giờ lại đang ở dưới khán đài, cô ta tiếc đứt ruột.

"... Làm theo anh, tay trái tay phải di chuyển chậm thôi, nào, đổi bên, tay phải tay trái..."

Giang Lai và Mộ Dung Tĩnh đang song ca trên sân khấu, càng lúc càng thu hút nhiều người xem.

"Hình như là nhóm Hải Dương á, sao họ lại hát ở sân khấu ngoài trời thế này?"

"Thật, còn có cả fan nữ hát chung nữa kìa, ngưỡng mộ quá."

Các cô gái đứng xem bên dưới ai nấy cũng đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Giang Lai và Mộ Dung Tĩnh. Tống Xuân Hiểu thấy thế tức đến mức giậm chân bình bịch, nếu cô ta cũng được lên sân khấu thì hay biết mấy.

"Giang Lai cũng tệ quá, thật nhỏ mọn mà, còn nói là bạn thân cơ đấy." Tống Xuân Hiểu nhìn Giang Lai trên sân khấu với ánh mắt thù hằn.

"Lúc trước cô đối xử với người ta thế nào, giờ lại nói người ta nhỏ mọn? Nếu tôi mà là cô ấy, chỉ với hai bạt tai là tôi đã có thể khiến cô bay màu từ lâu rồi." Nghe Tống Xuân Hiểu càm ràm, Mộ Dung Tuyết nhịn không được lên tiếng.

Nghe Mộ Dung Tuyết nói thế, cô ta cũng không dám phản bác, chỉ tức giận hừ một cái, kéo bạn trai mình bỏ đi.

"Cảm ơn nhé." Giang Thành đi đến bên cạnh Mộ Dung Tuyết, nói.

"Cảm ơn chuyện gì?" Giọng điệu Mộ Dung Tuyết không được tốt lắm.

"Cảm ơn cô đã nói giúp em gái tôi." Giang Thành nói.

"Không phải tôi nói giúp em gái anh, tôi chỉ nói sự thật thôi." Mộ Dung Tuyết vẫn với giọng điệu lạnh lùng đó.

Giang Thành thấy Mộ Dung Tuyết như vậy, anh cảm thấy buồn cười trong lòng.

Thấy Giang Lai và Mộ Dung Tĩnh lên sân khấu, Trịnh Khải mới ý thức được khoảng cách giữa mình và Giang Thành lớn đến mức nào. Hơn nữa, điều này còn chứng minh được lời Giang Lai nói là sự thật, cô ấy thật sự mua nổi đồ của Givenchy và cả chuyện ở biệt thự là có thật.

Hát xong hai bài, Giang Lai và Mộ Dung Tĩnh mới thỏa mãn đi xuống, sau đó lần lượt selfie và xin chữ ký của nhóm Hải Dương.

"Anh Thành, không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây, còn phải chạy show khác nữa." Hải Tử đến trước mặt Giang Thành nói.

"Ok, cảm ơn các cậu." Giang Thành cười nói.

Sau khi nhóm Hải Dương rời đi, Giang Lai vui vẻ ôm cánh tay Giang Thành: "Anh, anh đỉnh thế, anh có thể gọi họ đến thật này."

"Đương nhiên rồi, chỉ cần em gái anh thích thì việc gì anh cũng làm được." Giang Thành cưng chiều nhéo mũi Giang Lai.

"Anh, anh thật tốt." Giang Lai thân mật ôm cánh tay Giang Thành, trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Giang Lai, anh ấy không phải bạn trai cậu thật à?" Mộ Dung Tĩnh tò mò nhìn Giang Lai.

"Tất nhiên rồi, anh ấy là anh ruột của tớ." Giang Lai cười hi hi nói. Nghe Giang Lai nói vậy, tim Giang Thành đập mạnh một cái. Tuy anh chưa thừa nhận thân phận của mình, nhưng Giang Lai đã thật sự coi anh là anh trai.

"Vậy thì tốt quá, cậu có muốn nhận chị mình làm chị dâu không?" Mộ Dung Tĩnh vừa nói vừa kéo Mộ Dung Tuyết lại gần.

"Con bé này, nói bậy bạ gì đấy." Mộ Dung Tuyết nghe vậy, giơ tay cốc đầu Mộ Dung Tĩnh một cái.

"Em đâu có nói bậy, nhìn ánh mắt chị là biết, rõ ràng chị khoái anh của Giang Lai rồi mà bày đặt." Mộ Dung Tĩnh xoa xoa đầu nói.

"Còn nói nữa à!" Mộ Dung Tuyết vừa nói vừa giơ tay lên.

"Cũng muộn rồi, về thôi." Mộ Dung Tuyết vừa nói vừa kéo Mộ Dung Tĩnh đi, nếu không không biết con nhóc này còn nói bậy bạ gì nữa.

"Tớ về trước nhé, hôm nay vui lắm, có dịp tám tiếp ha." Mộ Dung Tĩnh cứ vậy bị Mộ Dung Tuyết kéo đi.

"Giang Lai, tớ..."

Trịnh Khải vẫn chưa về, cậu ta muốn tìm cách thân thiết với Giang Lai, xem xem có thể hẹn hò với cô ấy không, dù sao thì Giang Thành có thể mời được ngôi sao nổi tiếng như vậy đến, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

"Sao? Hồi nãy thái độ lồi lõm với anh tớ, giờ sao không nói nữa đi?" Giang Lai lạnh lùng nhìn Trịnh Khải.

"Tớ..."

"Mình về thôi anh." Giang Lai vừa nói vừa kéo Giang Thành đi đến chỗ chiếc Lamborghini đậu cách đó không xa, nhanh chóng lên xe rời đi.

"Uầy, chiếc Lamborghini mẫu mới nhất!"

Ánh mắt Trịnh Khải tràn đầy ngưỡng mộ, sớm biết anh trai Giang Lai ghê gớm như vậy thì đã có thái độ tốt một chút với anh em bọn họ rồi. Nói không chừng còn vừa có thể theo đuổi được Giang Lai, vừa được món lời to. Đáng tiếc, mọi chuyện đã muộn.

"Thế nào? Hôm nay vui chứ?" Giang Thành nhìn Giang Lai đang ngồi bên ghế phụ lái, hỏi.

"Tất nhiên là vui rồi." Giang Lai vui vẻ cầm tấm ảnh có chữ ký của nhóm Hải Dương, vui nhất là có thể khiến Tống Xuân Hiểu ôm cục tức bỏ đi, ai bảo cô ta nịnh bợ làm chi.

Giang Thành đưa Giang Lai về nhà, lúc xuống xe anh nói: "Thôi, anh về đây."

"Anh." Giang Lai đột nhiên gọi Giang Thành.

"Hửm?"

"Nếu như, anh thật sự là anh trai của em thì tốt biết mấy." Giang Lai nhìn Giang Thành cười nói.

"Tất nhiên là thật rồi." Giang Thành sững người một lúc, sau đó đáp.

Giang Lai chỉ nghĩ Giang Thành trả lời cho có lệ, cô ấy không nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay, vui vẻ quay người đi vào nhà.

"Yên tâm đi em gái, sẽ có một ngày anh thay da đổi thịt, xuất hiện trước mặt người thân." Giang Thành thì thầm.

Trong nhà Hứa Tình, lúc này Hứa Chí Quân đang nghe điện thoại với vẻ mặt cáu kỉnh.

"Chí Quân à, không phải em không biết tính bố. Nếu lần này em còn làm trái lời ông ấy nữa, thì hậu quả khó mà tưởng tượng được đấy." Giọng điệu mang tính đe dọa của Hứa Chí Quốc truyền ra từ điện thoại.

"Thế anh muốn em phải làm sao?"

"Yêu cầu của anh rất đơn giản, ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm, bảo Hứa Tình tuyên bố ly hôn với thằng chồng bất tài vô dụng của con bé trước mặt mọi người, sau đó đính hôn với cậu Hoắc Cương." Hứa Chí Quốc nói.

Hứa Chí Quân nghe vậy, tức giận nắm chặt điện thoại, lạnh lùng nói: "Bữa cơm ngày mai, em vẫn sẽ đến, nhưng anh đừng hòng nghĩ đến chuyện bảo con gái và con rể em ly hôn."

"Hứa Chí Quân, em có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Em..."

"Em không cần biết hậu quả sẽ như thế nào, muốn con gái và con rể em ly hôn à, trừ khi em chết!" Hứa Chí Quân ngắt lời Hứa Chí Quốc, nói xong trực tiếp cúp máy.