Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 130: Người đẹp sườn xám



"Nằm mơ hả, em đi tắm đây." Hứa Tình trợn mắt với Giang Thành, đứng dậy đi vào phòng tắm.

"Có cần anh kỳ cho em không?" Giang Thành vội hỏi.

"Không cần đâu, anh kỳ chẳng thoải mái chút nào." Hứa Tình nói.

"Sai rồi, kỳ phía sau không thoải mái chứ kỳ phía trước chăc chắn thoải mái, em có muốn thử không?" Giang Thành cười nham nhở.

"Anh đi chết đi!"

Hứa Tình liếc Giang Thành một cái, sau đó đóng sầm cửa phòng tắm.

Tại khách sạn mà Hoắc Cương đang ở.

"Lý nào lại như vậy." Hoắc Cương phẫn nộ đập đồ trong khách sạn.

"Cậu Hoắc, chuyện cũng chẳng to tát gì, tôi còn cách giúp cậu có được Hứa Tình." Hứa Chí Quốc vội nói.

"Cách gì?"

Giờ đây, Hứa Chí Quốc không nghĩ được nhiều nữa, vội vàng hỏi.

"Rất đơn giản, chỉ cần cậu và Hứa Tình gạo nấu thành cơm, sau đó quay video hay chụp hình lại là được. Hứa Chí Quân rất coi trọng danh tiếng, đến lúc đó chắc chắn sẽ ép được ông ta bảo Hứa Tình ly hôn." Hứa Chí Quốc cười nham nhở, không hề xem Hứa Tình là cháu gái mình, mà chỉ là công cụ bấu víu mà thôi.

"Tôi cũng muốn gạo chín thành cơm, nhưng đâu ra cơ hội tốt như vậy chứ." Hoắc Cương ngồi xuống sô pha, nghiêm túc nói.

"Cái này dễ, tôi sẽ đánh tiếng với viện trưởng của Hứa Tình, sắp xếp cho nó một chuyến công tác, lúc đó ở bên ngoài, thiếu gì cơ hội." Hứa Chí Quốc nhở giọng nói.

Hoắc Cương nghĩ, đây cũng là một cách, con tiện nhân Hứa Tình trước giờ luôn lạnh nhạt với mình, nhất định phải chinh phục cô ta, khiến cô ta ở dưới cơ thể mình cầu xin tha thứ.

"Ok, ông xem rồi tranh thủ làm đi." Hoắc Cương lạnh lùng nói.

"Cậu Hoắc yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm xong nhanh nhất có thể.” Hứa Chí Quốc vội hứa hẹn, lần này ông ta phải hoàn thành cuộc hôn nhân này, có như vậy thì địa vị của ông ta trong gia tộc mới có sức ảnh hưởng.

Sáng sớm hôm sau, lúc đang ăn sáng, Hứa Tình nói với Giang Thành: "Em đi làm đây, anh liên lạc với Tiêu Duyệt nhiên đi nhé."

"Ừ, anh biết rồi." Giang Thành lập tức đồng ý.

"Đồng ý nhanh gọn vậy, không biết giữa hai người có gì mờ ám không nữa, mà chỉ hai người mới có thể bàn bạc." Hứa Tình nói với Giang Thành.

Hứa Chí Quân nghe vậy, nghiêm túc nhìn Giang Thành: "Giang Thành, đừng nói con có người phụ nữ bên ngoài thật đấy nhé? Đàn ông quan trọng nhất là phải có trách nhiệm, con đừng có mà lung tung."

"Bố, con không có lung tung, chỉ là bàn chuyện làm ăn thôi, cô ấy là bạn của một bệnh nhân con từng cứu." Giang Thành vội vàng giải thích.

"Thế thì được, con phải một lòng với con gái bố đấy nhé." Hứa Chí Quân nói.

"Bố yên tâm." Giang Thành nhìn Hứa Tình, thấy cô đang cười trộm, thì ra là cô cố ý nói vậy để bố tạo áp lực cho mình, cô nhóc này học thói hư rồi.

Ăn bữa sáng xong, Hứa Tình tự lái xe đi làm, còn Giang Thành gọi điện thoại cho Tiêu Duyệt Nhiên.

"Alo? Bác sĩ Thành?"

Điện thoại truyền đến giọng nói êm tai của Tiêu Duyệt Nhiên.

"Quản lý Nhiên, giờ cô đang ở đâu, tôi đến đón cô nhé?" Giang Thành nói thẳng.

"Ok, lát nữa tôi gửi vị trí đến cho anh." Nói xong, Tiêu Duyệt Nhiên lập tức cúp máy, sau đó gửi vị trí đến cho Giang Thành.

Giang Thành lập tức lái xe đến đó, không lâu sau đã đến điểm hẹn.

Giang Thành đã nhìn thấy Tiêu Duyệt Nhiên từ đằng xa, anh nhanh chóng lái xe qua đó.

"Bác sĩ Thành, lâu quá không gặp." Tiêu Duyệt Nhiên cười cười nhìn Giang Thành.

"Gọi tôi là Giang Thành được rồi" Giang Thành tùy ý nói, đồng thời phát hiện cách ăn mặc của Tiêu Duyệt Nhiên hôm nay hơi khác.

Tiêu Duyệt Nhiên mặc một bộ sườn xám hoa văn sứ Thanh Hoa, đôi chân dài trắng nõn kết hợp với chiếc sườn xám xẻ tà cao, cả người cô ấy càng toát lên khí chất cao quý. Ước chừng những ai nhìn thấy Tiêu Duyệt Nhiên ăn mặc thế này, điều đầu tiên họ nghĩ đến sẽ là làm sao để có thể khoác đôi chân đẹp đẽ này lên vai.

"Tôi mặc thế này, anh không quen à?" Tiêu Duyệt Nhiên hỏi.

"Đâu có, chỉ là chưa từng thấy cô mặc sườn xám bao giờ." Giang Thành thấy ánh mắt của mình bị phát hiện, lập tức ngại ngùng nói.

"Tôi cũng không muốn mặc đâu, nhưng quần tất của tôi bị anh xé mất rồi nên chỉ đành mặc bộ này." Tiêu Duyệt nhiên bất lực thở dài.

Giang Thành nghĩ đến cảnh xé quần tất của Tiêu Duyệt Nhiên trên sô pha lần trước, xấu hổ ôm đầu: "Nhớ rồi, tôi vẫn còn nợ cô một chiếc quần tất nhỉ, đi thôi, tôi dắt cô đi mua."

"Không cần đâu, tôi đùa đấy." Tiêu Duyệt Nhiên cười tao nhã, nói với Giang Thành.

"Vậy chúng ta tìm nơi nào đó bàn chuyện hợp đồng đi." Giang Thành nói, Tiêu Duyệt Nhiên gật đầu, sau đó hai người đến một nhà hàng Tây.

Sau khi Tiêu Duyệt Nhiên gọi món xong, nhìn sang Giang Thành: "Không ngờ bác sĩ Thành không chỉ giỏi y thuật, mà còn am hiểu mỹ phẩm nữa cơ đấy. Dự án Unifon kia rất hay, hiệu quả lâm sàng rất tốt."

"Sao cô biết vợ tôi có dự án đó?" Giang Thành hơi ngạc nhiên.

"Vợ anh chủ động tìm tôi mà, vừa hay brand Givenchy chúng tôi cũng đang định mở rộng thị trường, nên tôi đồng ý rồi, cũng nhờ sự phát hiện của anh." Tiêu Duyệt Nhiên bắt chéo hai chân lại với nhau.

"Vụ Unifon chỉ là lúc trị bệnh cho bệnh nhân vô tình áp dụng." Giang Thành biết Tiêu Duyệt Nhiên làm trong ngành mỹ phẩm, Hứa Tình muốn hợp tác với cô ấy cũng bình thường thôi, nhưng cô không ngờ cô gái này chỉ muốn hợp tác với anh nên mới ghen như vậy.

"Vậy cũng giỏi rồi, nếu sản phẩm lần này có thể ra mắt thị trường, chắc chắn sẽ rất hot cho xem." Tiêu Duyệt Nhiên phấn khích nói.

"Thật ra chuyện này cô bàn với vợ tôi sẽ tốt hơn." Giang Thành nói.

"Tôi bàn với anh, là vì tôi còn chuyện khác muốn nói với anh." Tiêu Duyệt Nhiên nói nhỏ với Giang Thành: "Tôi muốn nhờ anh khám bệnh."

"Cô bị làm sao?"

"Thật ra tôi không bị bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là có vài vấn đề phụ khoa, đi khám rồi nhưng không bớt, vừa hay tôi gặp anh, chỉ sợ vợ anh ghen, nên mới không muốn vợ anh đi theo." Tiêu Duyệt Nhiên uống ngụm nước, nói.

Giờ Giang Thành mới biết Tiêu Duyệt Viên tìm mình không phải vì chuyện khác, mà chỉ là muốn khám bệnh, mà còn là khám phụ khoa, chắc sợ Hứa Tình không đồng ý nên mới không muốn cô đi theo.

"Ok, vậy ăn xong tôi sẽ khám kỹ cho cô." Giang Thành lập tức đồng ý, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.

"Không cần, giờ anh xem mạch cho tôi đi." Tiêu Duyệt Nhiên vừa nói vừa đưa tay cánh tay ngọc ngà ra, cười nói.

Giang Thành gật đầu, bắt đầu xem mạch cho Tiêu Duyệt Nhiên.

Chẳng mấy chốc anh đã biết được tình trạng của Tiêu Duyệt Nhiên, nhưng anh không nói được, Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói một người đàn ông: "Duyệt Nhiên, em cũng ở đây à?"