Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 147: Ba lần mời bác sĩ Giang



“Khương Sơn?”

Giang Thành kinh ngạc nói.

Đúng vậy, chiếc xe quân sự này là do Khương Sơn lái, anh tới tới Thành phố tìm Giang Thành để chữa bệnh cho ông nội mình, nhưng anh lại không tìm thấy Giang Thành, lúc này mới thấy Giang Thành ở đây, nhưng đã không còn kịp để quay về nữa.

“Khương thiếu, sao cậu lại ở đây?” Hoắc Thiên Đào thấy người đến là Khương Sơn, lập tức vui vẻ chào hỏi, bởi vì ông ta có chút tình nghĩa với ông nội của Khương Sơn nên quan hệ giữa hai nhà cũng khá tốt.

“Chú Hoắc, chú đang làm gì thế?”

Khương Sơn thấy Hoắc Thiên Đào đang gây gổ ở đây, lập tức nhận ra đang xảy ra chuyện gì.

“Khương thiếu gia, là tên khốn kiếp đối diện kia ra tay ác độc với con trai tôi, hại con trai tôi về sau không thể làm đàn ông nữa, tôi cố ý dẫn người tới dạy dỗ nó,” Hoắc Thiên Đào tức giận chỉ vào Giang Thành quát lớn.

Khi Khương Sơn nghe thấy Hoắc Thiên Đào nói, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Ông gọi anh ấy là gì?” Khương Sơn lạnh giọng hỏi.

“Nó… Nó là thằng khốn,” Hoắc Thiên Đào cảm giác bầu không khí có hơi sai sai, có chút chột dạ nói.

Ngay khi Hoắc Thiên Đào vừa dứt lời, Khương Sơn lập tức cho ông ta một cái tát vang dội.

Cái tát này Khương Sơn đã dùng hết sức, vì vậy một tát này khiến cho Hoắc Thiên Đào choáng váng một hồi, suýt nữa ngã lăn trên đất.

“Khương… Khương thiếu gia,” Hoắc Thiên Đào bị tát trước mặt mọi người như thế, nhưng trong lòng lại không thể tức giận.

Bởi vì Hoắc Thiên Đào biết về sự lợi hại của ông nội Khương Sơn, ông cụ gần như là ngôi sao sáng ở Thành phố, tuy ông đã về hưu lâu rồi nhưng các cán bộ trong quân khu ở đây cơ bản đều là cấp dưới của ông nội Khương Sơn, bởi vậy ai cũng không dám khiêu khích người nhà họ Khương.

Khương Sơn hung dữ trừng Hoắc Thiên Đào một cái, sau đó xoay người đi đến trước mặt Giang Thành, anh ta quỳ hai gối xuống đất, thành khẩn xin lỗi nói: “Bác sĩ Giang, Khương Sơn biết mình sai rồi, hôm nay lần thứ ba tôi tới mời ngài, xin ngài hãy cứu ông nội tôi.”

Lần này Khương Sơn thực sự biết mình sai rồi, dù thời gian có thể đã quá muộn, nhưng anh vẫn sẽ thành tâm cầu xin Giang Thành cứu ông nội anh lần cuối cùng.

Hoắc Thiên Đào ở đằng xa nhìn thấy tình cảnh này, kinh ngạc đến há hốc mồm.

Mình... Mình nhìn thấy gì thế này? Cháu đích tôn của ông cụ Khương lại quỷ xuống trước mặt thằng ăn hại kia? Khương Sơn ở Thành phố khét tiếng kiêu ngạo, độc đoán, không ai dám khiêu khích anh ta, nhưng trước mặt Giang Thành, anh ta lại hèn mọn như vậy sao?

Hơn nữa đây còn là lần thứ ba anh ta tới cầu xin kẻ kia cứu mạng, người này không phải một thằng ăn hại à? Sao lại lợi hại như thế chứ?

Nghĩ tới đây, trái tim Hoắc Thiên Đào như rơi vào hố băng, thôi rồi, lần này ông ta lại chọc vào nhân vật đến Khương thiếu cũng phải sợ hãi.

“Con mẹ mày, không phải mày bảo nó chỉ là một đứa ăn hại thôi sao?” Hoắc Thiên Đào hung hăng vả cho Hoắc Cương một phát.

“Chuyện này…Con… Con cũng chỉ nghe Hứa Chí Quốc nói, ông ta bảo Giang Thành chính là một nam y tá dễ bị bắt nạt,” Hoắc Cương ôm mặt oan ức nói.

"Mày có biết mày đã gây ra chuyện lớn như thế nào rồi không hả? Ông cụ Khương muốn xử lý nhà chúng ta dễ dàng như bóp chết một con bọ thôi, mày... cái thứ ăn hại được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều,” Hoắc Thiên Đào lại hung hăng tát cho Hoắc Cương hai phát nữa.

Khương Sơn vốn luôn cho rằng người đàn ông có vàng dưới gối, chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, nhưng lần này anh lại không quan tâm nhiều như vậy, để cứu mạng ông nội, anh sẵn sàng làm tất cả.

“Khương thiếu gia, ngài nên về sớm đi, thân thể ngài cao quý như thế, ngài mà quỳ thế này thì tôi tổn thọ mất,” Giang Thành lạnh lùng nói với Khương Sơn.

Hoắc Thiên Đào ở xa xa nghe được lời này, trong lòng càng thêm hãi hùng khiếp vía, Khương thiếu gia đã bày ra thái độ hèn mọn như thế mà Giang Thành này còn không đồng ý, vậy gia thế người này phải lớn đến đâu chứ?

“Bác sĩ Giang, Khương Sơn thật sự biết sai rồi, cầu xin bác sĩ ra tay cứu giúp, Khương Sơn vô cùng cảm kích,” Khương Sơn cúi đầu, vô cùng thành khẩn nói.

Tuy rằng Khương Sơn cũng biết có lẽ bây giờ đã không còn kịp nữa, vì dù sao Thước đại sư cũng đã nói ông nội anh chỉ có thể sống đến giữa trưa, nhưng lúc trước anh đã lỡ mất cơ hội cứu ông nội rồi, lần này anh thật sự không thể lại để lỡ nó nữa.

Giang Thành thấy Khương Sơn như thế cũng không khỏi thở dài. Thật ra anh đã sớm biết tình trạng của Khương Vũ, bởi vì anh cũng từng hỏi Thước đại sư về tình hình. Lẽ ra anh có thể ra tay cứu giúp từ lâu, nhưng bởi vì thái độ kiêu ngạo của Khương Sơn nên anh mới liên tục từ chối.

Giang Thành biết cho dù anh từ chối mấy ngày thì anh vẫn có thể chữa khỏi bệnh cho ông Khương. Còn chuyện anh liên tục từ chối chỉ là để Khương Sơn có thể nhớ lâu hơn thôi.

“Được, tôi có thể cùng anh quay về cứu ông nội anh, chỉ là hiện tại tôi không thể đi được,” Giang Thành thở dài nói với Khương Sơn.

Khương Sơn quỳ như thế, chẳng những không khiến Giang Thành xem thường anh ta, ngược lại Giang Thành còn cảm thấy anh ta là một người đàn ông co được dãn được, hơn nữa trải qua chuyện này, chắc chắn tính tình Khương Sơn sẽ càng trưởng thành hơn.

“Sao lại không đi được?” Khương Sơn thấy Giang Thành đã đồng ý cùng mình trở về chữa bệnh cho ông nội nhưng lại bảo là không thể đi, vội vàng hỏi.

“Bởi vì bọn họ,” Giang Thành nhìn về phía Hoắc Thiên Đào.

“Ngài… Ngài Giang, đều là hiểu lầm thôi,” Hoắc Thiên Đào thấy Giang Thành nhìn về phía mình, vội vàng cười nói.

“Hiểu lầm? Con trai ông chuốc thuốc mê vợ tôi, muốn chiếm đoạt cô ấy, ông lại dẫn người tới muốn đánh gãy chân tay tôi, chẳng lẽ đều là hiểu lầm?” Giang Thành cười lạnh nói.

Hoắc Thiên Đào nghe thấy lời Giang Thành nói, sắc mặt nháy mắt vô cùng khó coi, bởi vì dù ông ta có giải thích thế nào cũng không thể đổi đen thành trắng được. Harry Potter fanfic

“Khương thiếu……”

“Cục trưởng Mạnh đấy à? Gần Bệnh viện Nhân dân có người tụ tập gây gổ, lập tức dẫn người lại đây bắt hết lại!” Khương Sơn trực tiếp gọi điện thoại, vô cùng bất mãn nói với đầu dây bên kia.

“Khương thiếu, có chuyện gì vậy?” Cục trưởng Mạnh chưa từng thấy giọng nói Khương Sơn lạnh lùng như thế bao giờ, vội vàng hỏi.

“Bảo ông tới thì ông tới đi, nói nhiều thế làm gì,” Khương Sơn thật sự nổi giận, Hoắc Thiên Đào này thật sự quá coi trời bằng vung, ông ta lại dám ra tay với ân nhân cứu mạng ông nội mình.

“Khương thiếu gia, không liên quan tới tôi mà,” Hoắc Thiên Đào vội vàng quỳ xuống đất xin tha, ông ta hối hận vô cùng, nhưng hiện tại đã quá muộn.

Khương Sơn mặc kệ Hoắc Thiên Đào đang nói gì, anh nói với Giang Thành: “Bác sĩ Giang yên tâm, bọn họ nhất định sẽ bị nghiêm trị.”

Lúc này Giang Thành mới gật đầu, qua mấy tiếng đồng hồ, Khương Sơn và Giang Thành mới về tới Lư Dương.

Khương Sơn nhìn thời gian, đã tới buổi chiều rồi, Thước đại sư nói ông nội anh chỉ có thể sống đến giữa trưa, hiện tại đã muộn.

“Đừng lo lắng, ông nội anh bây giờ vẫn ổn,” Giang Thành an ủi Khương Sơn nói.

Khương Sơn vừa nghe Giang Thành nói như vậy, trong lòng anh ta lập tức bùng lên hy vọng, vội vàng cùng Giang Thành đi tới phòng bệnh của Khương Vũ.

Chỉ là khi Khương Sơn bước vào trong phòng, anh phát hiện ngoài Thước đại sư ra, trong phòng còn có thêm một cô gái ăn mặc rất thời trang và một bác sĩ mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn tuổi không cũng không nhỏ.