Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 153: Phải cố gắng đó



Khi tay Giang Thành sắp chạm vào ngực Hỏa Linh Lung thì một luồng ánh sáng lạnh lẽo bắn vụt về phía Giang Thành.

Giang Thành lập tức cảm nhận thấy nguy hiểm, quay người lại, dùng hai ngón tay kẹp chặt con dao găm bắn tới, nếu như Giang Thành không phản ứng nhanh thì đã bị thương mất rồi.

Đúng lúc này, rèm cửa sổ cạnh giường bị xốc lên, một cô gái mặc đồ ngủ lao thẳng về phía Giang Thành, đôi chân mỹ miều dưới chiếc váy ngủ giơ cao, mạnh mẽ đá thẳng vào đầu Giang Thành.

Cú đá này vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng là chỉ những người từng luyện tập công phu mới làm ra được, nếu như bị đá trúng thì chỉ e não sẽ chấn động.

Thế nhưng Giang Thành chỉ cần đưa tay lên đã giữ chặt lấy cổ chân đối phương, ngăn cản cú đá mạnh mẽ đó lại.

"Hạ Nhất Tinh, cho dù lần trước thiếu chút nữa là tôi đã lột sạch cô rồi thế nhưng lần này cô không cần phải chủ động như vậy chứ, để lộ hết quang cảnh dưới váy cho tôi nhìn." Giang Thành tươi cười, bình tĩnh nói với Hạ Nhất Tinh.

Đúng vậy, cô gái đánh lén Giang Thành không phải ai xa lạ, chính là Hạ Nhất Tinh mà trước đó Hỏa Linh Lung từng dẫn anh tới nhờ cô ta tạo hình. Khi đó Giang Thành đã cảm nhận được cô ta có vấn đề, chỉ là cũng không rõ nguyên nhân do đâu mà hôm nay cô ta lại ra tay với anh.

Mấy hôm nay Hạ Nhất Tinh ngủ chung với Hỏa Linh Lung, hôm nay vốn cô ta đã ngủ rồi, kết quả là nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, nghe tiếng bước chân thì hoàn toàn không giống Hỏa Linh Lung.

Quả nhiên cô ta nhìn thấy Giang Thành bế Hỏa Linh Lung đã uống say mèm đi vào, cô ta muốn xem Giang Thành sẽ làm gì Hỏa Linh Lung, vậy nên đã che giấu hơi thở, núp ở sau rèm cửa.

Ban đầu khi chứng kiến Giang Thành chăm sóc Hỏa Linh Lung rất cẩn thận, trong lòng Hạ Nhất Tinh cũng cảm thấy yên tâm, không ngờ rằng sau đó Giang Thành lại muốn cởi đồ của Hỏa Linh Lung, cô ta đành phải ra tay.

Hạ Nhất Tinh vội vàng quá, quên mất mình cũng chỉ đang mặc một bộ đồ ngủ, khi chân cô ta bị Giang Thành tóm chặt, cảnh xuân bên dưới lộ hết sạch.

"Thả ra!"

Hạ Nhất Tinh hừ lạnh một tiếng, đưa tay che đậy vạt váy ngủ, đồng thời cũng dùng hết sức đề giãy dụa, thế nhưng làm cách nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Giang Thành.

Thấy vậy, Hạ Nhất Tinh đành đưa một tay xuống chống đất, sau đó tung một cú đá về phía Giang Thành. Nhưng cô ta không ngờ rằng cái chân còn lại cũng bị Giang Thành tóm lấy, thành ra Giang Thành tóm chặt cả hai chân Hạ Nhất Tinh, nhấc cô ta rời khỏi mặt đất.

"Đồ khốn, thả tôi ra."

Lúc này Hạ Nhất Tinh cảm thấy xấu hổ vô cùng, hiện giờ cô ta bị Giang Thành tóm chân lật ngược lại, nếu như hai tay cô ta không giữ váy ngủ thì chắc chắn chiếc váy ngủ sẽ tuột xuống.

"Sao tôi phải thả cô chứ? Khi nãy đòn nào của cô cũng đều trí mạng." Giang Thành xách Hạ Nhất Tinh, lạnh lùng nói.

Giang Thành thấy cô gái này quá quái lạ, trước đó thì cô ta thăm dò anh, hiện giờ bộc lộ ra công phu như vậy, anh ta không thể nào yên tâm để cô ta ở bên người Hỏa Linh Lung.

"Còn không phải vì anh định làm chuyện xằng bậy với Hỏa Linh Lung hay sao, nếu không thì sao tôi lại ra tay chứ." Hạ Nhất Tinh đầu chúi xuống đất, chật vật đáp.

"Thật vậy hả? Cô ấy đã say mèm rồi, nếu như tôi định làm gì cô ấy thì đưa tới khách sạn chẳng phải sẽ tiện hơn sao, cần gì phải đưa cô ấy về nhà chứ?" Giang Thành cười, hỏi Hạ Nhất Tinh.

Vốn Hạ Nhất Tinh còn nghĩ mình sẽ chiếm lý, không ngờ rằng Giang Thành chỉ nói một cậu đã khiến cô nghĩ suy nghĩ lại.

"Tôi không quan tâm, dù sao tôi làm vậy cũng chỉ để bảo vệ Linh Lung mà thôi." Hạ Nhất Tinh chật vật nói.

Nghe Hạ Nhất Tinh nói như vậy, Giang Thành thả cô ta ra, lúc này cô ta mới lồm cồm bò dậy.

Sau khi đứng dậy, Hạ Nhất Tinh định tiếp tục ra tay với Giang Thành.

"Này, nếu như cô đánh nữa là tôi không dễ dàng thả cô như vừa rồi đâu." Giang Thành cảnh cáo Hạ Nhất Tinh.

"Hừ, anh mau đi đi." Hạ Nhất Tinh cũng đã nghĩ thông rồi, khả năng cao là Giang Thành không hề có ý định gì xấu với Hỏa Linh Lung, nếu không trước đó đã không đưa cô về nhà.

"Tôi sẽ đi, nhưng tôi có một vấn đề phải hỏi cô." Giang Thành nói với Hạ Nhất Tinh.

Hạ Nhất Tinh mới bị Giang Thành xơ múi nên tâm trạng rất tệ hại, lạnh lùng nói: "Muốn hỏi chuyện gì hả?"

"Tôi không biết cô ở bên cạnh Hỏa Linh Lung là có mục đích gì, nhưng tôi mong cô sẽ không có ác ý với cô ấy." Giang Thành lạnh lùng cảnh cáo Hạ Nhất Tinh.

"Yên tâm đi, tôi không giống anh, tôi không hề có ác ý với cô ấy." Hạ Nhất Tinh nói xong, xoay người đi chăm sóc cho Hỏa Linh Lung.

Nghe Hạ Nhất Tinh nói vậy, Giang Thành gật đầu, sau đó rời khỏi nhà Hỏa Linh Lung.

Hạ Nhất Tinh nhìn Hỏa Linh Lung say mèm, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu thay quần áo cho Hỏa Linh Lung.

Sau khi Giang Thành trở về nhà, thấy Hứa Tình và bố mẹ đều chưa ngủ, đều đang ngồi trong phòng khách.

"Bố mẹ vẫn chưa ngủ à?" Giang Thành thấy sắc mặt bố mẹ đều rất lạ, vội vàng tươi cười chào hỏi.

"Giang Thành, gần đây giữa con và Hứa Tình có chuyện gì vậy?" Hứa Chí Quân cau mày hỏi Giang Thành.

"Bố, chúng con vẫn ổn mà, sao vậy?" Giang Thành vừa ní vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Thành, Hứa Tình cũng tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, không nói gì cả.

"Ổn hả?"

Hứa Chí Quân thở dài, nói: "Đã lâu như vậy rồi sao bụng Hứa Tình vẫn không hề thay đổi gì vậy chứ."

Giang Thành còn tưởng là có chuyện gì xảy ra, hóa ra là hai ông mà muốn có cháu, trong lòng anh thầm thở phào một tiếng. Anh và Hứa Tình chưa từng làm chuyện đó, nếu như bụng Hứa Tình mà to lên thì xong đời rồi.

"Bố mẹ đừng nôn nóng làm gì, chắc là vẫn chưa tới lúc thôi." Giang Thành cười khì khì, đáp.

"Không được cười!"

Hứa Chí Quân nghiêm giọng nói, thầm nghĩ ông làm bố vợ đã hỗ trợ hết mình rồi, giờ vẫn chưa có con mà Giang Thành có mặt mũi để cười hả.

Giang Thành không biết phải làm sao, đành nuốt nụ cười trở vào.

"Giang Thành, đừng trách bố nóng lòng quá, lão Lý hàng xóm đã được bế một cặp sinh đôi, một trai một gái rồi kia, con phải cố gắng lên." Diệp Trúc Bình nhấn mạnh chuyện này.

"Vâng, bọn con sẽ cố gắng." Giang Thành nói xong, nắm lấy tay Hứa Tình.

"Không thể để mình Giang Thành cố gắng được, Tình à, con cũng phải cố gắng đó, biết chưa hả?" Hứa Chí Quân nghiêm túc nói với Hứa Tình.

Hứa Tình nghe bố nói như vậy, gương mặt lập tức ửng đỏ. Cô đã cố gắng lắm rồi đó chứ, lần trước gặp nguy hiểm, cô cũng đã làm vậy rồi nhưng Giang Thành như được làm bằng sắt thép vậy, vẫn có thể khống chế được, vậy cô phải làm như nào đây.

"Con biết rồi, giờ đã không còn sớm nữa, bọn con về phòng đây." Nói xong, Hứa Tình đứng dậy đi vào phòng mình.

"Hai đứa phải cố gắng đó." Hứa Chí Quân tiếp tục thúc giục.

Sau khi Giang Thành và Hứa Tình quay trở vào phòng, Hứa Tình chui vào trong chăn luôn.

"Vợ ơi, bố bảo hai chúng ta phải cố gắng đó." Giang Thành lên giường, định ôm Hứa Tình vào lòng.

"Không được, lần trước em như vậy rồi mà anh còn không ra tay, bây giờ muốn hả, chậm rồi cưng." Hứa Tình nói xong quay lưng lại, nhắm mắt ngủ.

Giang Thành thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng anh biết phải làm sao chứ, sao anh có thể lợi dụng khi người ta gặp khó khăn được, vậy nên anh đành phải nằm xuống ngủ mà thôi.

"Đúng là đồ ngốc, chẳng lẽ anh không biết phải cứng rắn vào sao? Nếu như anh mạnh mẽ ép tới, chẳng lẽ em có thể phản kháng được hay sao?" Hứa Tình nghĩ vậy, thở dài một tiếng.

"Vợ ơi, em thở dài gì vậy?" Giang Thành hỏi nhỏ.

"Không có gì đâu!" Hứa Tình hừ lạnh một cái.

Sáng sớm hôm sau, Giang Thành và Hứa Tình ăn bữa sáng xong chuẩn bị đi làm thì có một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cửa nhà Hứa Tình.

"Giang thần y, tôi tới nhà sớm như vậy, đã quấy rầy cậu rồi." Bạch Vệ Quốc tươi cười bắt tay Giang Thành.

"Giám đốc Bạch, sao ông lại tới đây?" Giang Thành cảm thấy khá bất ngờ, hỏi Bạch Vệ Quốc.

Vì Bạch Vệ Quốc tặng cho người nhà anh một căn biệt thự, vậy nên Giang Thành cũng rất tôn trọng Bạch Vệ Quốc.

"Tôi không có việc thì không đến nhà, hôm nay có việc muốn nhờ nên tới tìm Giang thần y." Bạch Vệ Quốc cười lớn, nói.

"Chuyện gì vậy? Giám đốc Bạch cứ nói đi." Giang Thành không hề từ chối, dù sao Bạch Vệ Quốc cũng là một người rất được.

"Là như này, có một khách hàng lớn từ trên tỉnh lớn, muốn đầu tư bất động sản ở Lư Dương, đúng dịp tôi muốn thương lượng với cậu ta, hi vọng Giang thần y có thể đi cùng với tôi." Bạch Vệ Quốc cười lớn, nói với Giang Thành.

Nghe Bạch Vệ Quốc nói vậy, Giang Thành lập tức mỉm cười đáp lại: "Giám đốc Bạch, tôi chỉ biết chữa bệnh, không biết bàn việc làm ăn đâu."

"À, Giang thần y hiểu lầm rồi, tôi không có ý nhờ cậu bàn việc làm ăn giúp tôi, em gái của vị khách đó mắc bệnh lạ, tìm tới nhiều bác sĩ nhưng cũng không thể trị được, tôi muốn nhờ cậu tới đó kiểm tra cho đối phương." Bạch Vệ Quốc giải thích.

Giờ Giang Thành mới hiểu tính toán của Bạch Vệ Quốc, hóa ra ông ta muốn mời mình tới khám bệnh cho em gái của nhà đầu tư kia, như vậy thì coi như Bạch Vệ Quốc đã bán một ơn huệ cho đối phương, như vậy đến lúc bàn việc làm ăn thì ông ta sẽ chiếm được ưu thế lớn.

"Hóa ra là vậy, không có vấn đề gì cả." Giang Thành thoải mái nhận lời, dù sao cũng chỉ là khám bệnh cứu người, không cần anh bàn chuyện làm ăn.

"Vợ ơi, hôm nay em phải đi làm một mình rồi." Giang Thành nhìn Hứa Tình, nói.

"Không sao đâu, anh mau đi đi." Hứa Tình đáp lời, sau đó rời khỏi nhà, đi làm.

"Mời Giang thần y." Bạch Vệ Quốc mời Giang Thành đi lên xe, chiếc xe lăn bánh đi tới khách sạn Shangri La.

"Giang thần y, lai lịch của bị khách đó không đơn giản đâu, là con trai trưởng của một trong những gia đình lớn nhất ở tình, có địa vị cao trong ngành bất động sản ở tỉnh. Đối phương tới Lư Dương đầu tư, tôi cũng không tự tin là mình sẽ nhận được thầu, bởi vì tôi cũng có đối thủ cạnh tranh, nếu như hôm nay chữa khỏi được cho em gái của cậu ta, vậy phần thắng của tôi sẽ lớn hơn vài phần." Bạch Vệ Quốc tươi cười, nói với Giang Thành.

"Chuyện đó thì tôi hiểu, giám đốc Bạch yên tâm, chỉ cần tôi có thể chữa được thì chắc chắn sẽ dốc hết sức mình." Giang Thành cười đáp.