Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 155: Mau mời Giang thần y



Bạch Vệ Quốc nghe được câu trả lời của Giang Thành, hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh, vội vàng hỏi lại: “Cậu nói thật hả?”

“Đương nhiên là thật rồi, ông già kia sử dụng băng lửa châm pháp, nếu là bình thường thì không có vấn đề gì. Chỉ có điều sau khi nhìn qua tướng mạo của cô Lục, tôi phát hiện ra thể chất của cô ấy rất mẫn cảm, nếu tùy tiện châm cứu rất có thể sẽ dẫn đến phản ứng phụ.” Giang Thành nghiêm túc nói.

“Sao cậu biết thể chất của cô ấy rất mẫn cảm chứ?”

“Trung y cọi trọng vọng văn vấn thiết, trong đó vọng chính là quan sát sắc mặt của người bệnh có thể phán đoán ra được một vài tin tức, nếu như tôi đoán không nhầm thì ban đầu thể chất của cô Lục không hề mẫn cảm, chỉ là gần đây thể chất thay đổi, vậy nên mới xuất hiện tình trạng nóng bức tới nổi rôm.” Giang Thành nói.

“Đáng tiếc, tôi còn chưa kịp nói gì thì đã bị đuổi ra ngoài mất rồi. Vả lại nhìn biểu hiện của cậu Lục thì dù tôi nói ra, anh ta chưa chắc đã tin.” Giang Thành cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.

“Giang thần y, hôm nay đã để cậu phí công tới đây một chuyến rồi, tôi chân thành xin lỗi cậu, tôi không ngờ rằng Sử Đại Lực cũng mời một bác sĩ tới.” Bạch Vệ Quốc áy náy nhìn Giang Thành.

Giang Thành cũng không hề để tâm tới chuyện này, khoát tay áo nói: “Giám đốc Bạch quá khách khí rồi, tôi muốn cứu người nhưng người thân của bệnh nhân không đồng ý thì tôi cũng không có biện pháp gì, tôi đi trước nhé.”

Nói xong, Giang Thành rời khỏi đây, dù sao chạy tới đây một chuyến cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới anh cả.

Bạch Vệ Quốc cẩn thận ngẫm nghĩ những lời Giang Thành nói, trong lòng cảm thấy bất an, lập tức bấm gọi điện thoại cho Lục Vân Phi.

“Cậu Lục, là tôi, Bạch Vệ Quốc đây.” Bạch Vệ Quốc thấy Lục Vân Phi nghe máy, vội vàng nói.

“Giám đốc Bạch có chuyện gì hả?” Lục Vân Phi lạnh lùng nói qua điện thoại.

“Cậu Lục, khi nãy tôi có hỏi Giang thần y, cậu ấy nói băng lửa thần châm của ông già kia không có vấn đề gì, thể nhưng thể chất của cô Lục vô cùng mẫn cảm, rất có thể khi bị châm cứu sẽ xuất hiện phản ứng phụ đó.” Bạch Vệ Quốc vội vàng nói.

“Giám đốc Bạch, không cần ông phải bận tâm tới chuyện này nữa, tôi còn có việc khác, xin cúp máy trước.” Nói xong, Lục Vân Phi lập tức cúp điện thoại.

Bạch Vệ Quốc thấy đối phương cúp điện thoại, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, ông là người được Giang Thành chữa trị khỏi đương nhiên tin tưởng vào trình độ của Giang Thành, thế nhưng cậu Lục lại không tin.

Nếu nhưng Bạch Vệ Quốc có cơ hội chữa khỏi cho em gái của cậu Lục, như vậy thì vụ đầu tư này chắc chắn rơi xuống đầu ông ta, vậy nên Bạch Vệ Quốc không hề vội vàng rời khỏi mà đứng chờ ở cửa khách sạn.

Sau khi Lục Vân Phi cúp điện thoại thì cũng ngồi ngẫm nghĩ những lời Bạch Vệ Quốc mới nói.

“Cậu Lục, mời cậu chuẩn bị đầy đủ những thứ này.” Râu dê viết ra những vật liệu cần thiết, giao cho Lục Vân Phi.

“Được.” Lục Vân Phi nhận lấy tờ giấy, giao cho người bên cạnh, nói: “Mua đủ với tốc độ nhanh nhất.”

“Vâng.” Một vệ sĩ mặc vest đen lập tức chạy ra bên ngoài.

“Thầy cho tôi hỏi một vấn đề, tên bác sĩ trẻ tuổi mới rời khỏi kia gọi điện thoại tới cho tôi, nói thể chất của em gái tôi rất mẫn cảm, không thể dùng kỹ thuật châm cứu này được.” Lục Vân Phi hỏi râu dê.

Dù sao thì Lục Vân Phi cũng không hiểu được bí mật bên trong, hỏi thêm một vài câu cũng tốt, anh ta không muốn em gái mình gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào cả.

“Cậu Lục không cần phải lo lắng về chuyện này đâu, khi nãy tôi bắt mạch rồi, khẳng định cô Lục không phải thể chất mẫn cảm, không tin thì cậu thử nhớ lại mà xem, trước đây cô Lục có từng bị dị ứng bao giờ chưa?” Râu dê bình tĩnh nở nụ cười nhạt, vuốt râu hỏi.

Lục Tuyết Đình lắc đầu, Lục Vân Phi cẩn thận nhớ lại, đáp: “Trình độ y thuật của thầy quả nhiên cao siêu, đúng là em gái tôi chưa từng bị dị ứng bao giờ.”

“Vậy thì đúng rồi, tôi đã cân nhắc toàn bộ mọi vấn đề rồi, cậu Lục cứ yên tâm.” Râu dê tự tin nói.

“Tốt lắm, chỉ cần em gái tôi khỏi hẳn, tôi nhất định sẽ trả thầy một khoản tiền khám bệnh đủ khiến thầy hài lòng.” Lục Vân Phi thở phào một hơi, xem ra tên y tá nam kia còn kém xa ông già hành nghề Trung y mấy chục năm này.

“Cậu Lục, cậu đừng nghe cậu thanh niên kia ăn nói linh tinh, cậu ta thì là thần y cái nỗi gì, tôi chưa từng nghe thấy tên cậu ta luôn.” Sử Đại Lực ở bên cạnh vừa cười vừa nói.

Đương nhiên là ông ta rất vui với chuyện này rồi, chỉ cần bác sĩ ông ta mời tới chữa khỏi cho cô Lục, vậy khoản đầu tư khổng lồ đó chắc chắn sẽ rơi vào tay ông ta.

Mấy người chờ không bao lâu thì người chạy ra bên ngoài mua đồ đã quay trở lại.

“Cô Lục, mời cô quay lưng về phía tôi, cởi bỏ chiếc áo bông bên ngoài ra.” Râu dê nhìn về phía Lục Tuyết Đình, nói.

Lục Tuyết Đình khẽ đáp lại, sau đó cởi bỏ chiếc áo bông trên người xuống, xoay người lại, đưa lưng về phía râu dê. Vừa cởi chiếc áo bông xuống, Lục Tuyết Đình lập tức cảm thấy lạnh lẽo, thế nhưng dù cô cảm thấy lạnh nhưng trên người lại nổi rôm.

Râu dê lấy những vật liệu mới được mua về ra, ngâm châm bạc vào trong bình thuốc, sau đó đốt đèn cồn lên, hơ châm qua ngọn lửa một lúc,

“Cô Lục, chắc ban đầu sẽ hơi đau đó, nhưng ngay sau đó sẽ ổn thôi.” Râu dê nhẹ giọng nói với Lục Tuyết Đình.

“Ừm.” Lục Tuyết Đình khẽ đáp lại một tiếng, cô bị bệnh này lâu như vậy, đã chịu đủ loại đau khổ rồi.

Râu dê nói xong, bắt đầu đâm kim châm cứu vào huyệt.

Sau nhát châm đầu tiên, thân thể Lục Tuyết Đình khẽ run lên, sau đó bắt đầu từ vị trí kim đâm vào, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa ra khắp người.

“Lạnh quá.” Lục Tuyết Đình không thể khống chế được cơ thể, không ngừng run rẩy.

“Có chuyện gì vậy thầy?” Lục Vân Phi vội vàng hỏi.

“Cậu Lục đừng hoảng hốt, băng lửa châm pháp một âm một dương, điều hòa hai phương diện này, chờ khi tôi đâm châm thứ hai vào, bảo đảm cô Lục sẽ khỏi bệnh.” Râu dê nói xong, lấy ra một cây kim châm cứu khác, dùng phương pháp giống hệt trước đó, đâm vào huyệt của Lục Tuyết Đình.

“Cô Lục, lần này cô cảm thấy nóng phải không?” Sau khi đâm kim châm cứu vào, râu dê hỏi Lục Tuyết Đình.

Quả nhiên Lục Tuyết Đình cảm thấy nóng, chỉ trong nháy mắt cảm giác này đã lan tỏa ra khắp thân thể.

“Em sao rồi?” Lục Vân Phi lo lắng hỏi em gái mình.

“Em cảm thấy ấm, lần này thoải mái hơn.” Lục Tuyết Đình thở phào nhẹ nhõm, trả lời.

Lục Vân Phi nghe vậy cũng lập tức buông lỏng.

Cứ như vậy, chừng nửa giờ sau, râu dê gỡ kim châm cứu ra khỏi người Lục Tuyết Đình, sau đó nói: “Không bao lâu nữa là rôm sẽ biến mất thôi.”

“Anh, em cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn.” Sắc mặt Lục Tuyết Đình tốt hơn trước nhiều, vui vẻ đáp.

“Tốt, tốt quá rồi!” Lục Vân Phi vui mừng nở nụ cười tươi, hiện giờ chỉ chờ rôm trên người Lục Tuyết Đình biến mất mà thôi.

“Xin hỏi thầy một câu, khi nào thì rôm sẽ biến mất.” Lục Vân Phi nhìn râu dê, hỏi.

“Mười phút.” Râu dê tự tin nói.

Mười phút sau, quả nhiên những điểm đỏ trên cánh tay Lục Tuyết Đình dần biến mất.

“Y thuật của thầy đúng là cao siêu.” Lục Vân Phi ngạc nhiên nói, giờ chỉ cần chờ rôm biến mất là mọi chuyện đều thuận lợi.

“Anh, em vào phòng vệ sinh đây.” Lục Tuyết Đình ngồi ở đây khá lâu rồi nhưng cô không hề cảm thấy có vấn đề gì cả.

“Được.” Lục Vân Phi lập tức đồng ý.

Lục Tuyết Đình đi vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong, cô ra rửa tay, cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhận ra tất cả điểm đỏ trên tay mình đều đã biến mất.

“Quả nhiên là khỏi hẳn rồi.” Lục Tuyết Đình mừng như điên, cuối cùng cô đã không cần phải mặc áo bông giữa mùa hè vì cảm thấy lạnh lẽo nữa rồi.

Nhưng khi Lục Tuyết Đình ngẩng đầu lên nhìn vào trong tấm gương, cô sợ hãi hét lớn một tiếng, bởi vì cô phát hiện ra có rất nhiều điểm đỏ xuất hiện trên gương mặt mình.

“Anh, mặt em… mặt em hỏng rồi.” Lục Tuyết Đình vội vàng chạy ra, vừa khóc vừa gọi Lục Vân Phi.

Lúc này Lục Vân Phi đang thảo luận chuyện đầu tư với Sử Đại Lực, nghe thấy em gái mình kêu khóc, anh ta vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt Lục Tuyết Đình lúc này, anh ta cũng giật bắn người.

“Em gái, em bị làm sao vậy?” Lục Vân Phi vội vàng hỏi.

“Em cũng không biết nữa, những điểm đỏ trên tay em đều đã biến mất, thế nhưng chúng lại xuất hiện đầy trên mặt em.” Lục Tuyết Đình vừa khóc lóc vừa nói.

“Có chuyện gì vậy hả?”

Lục Vân Phi vội vàng nhìn về phía râu dê, tức giận quát.

“Chuyện này… chuyện này sao có thể xảy ra được? Đáng lẽ những điểm đỏ này phải hoàn toàn biến mất mới đúng.” Râu dê cũng không ngờ tới chuyện này, kinh ngạc thốt lên.

“Tôi không muốn biết đúng hay sai gì cả, tôi chỉ muốn biết giờ phải làm gì!” Lục Vân Phi giận dữ gầm thét.

Lục Vân Phi biết em gái mình rất yêu cái đẹp, kết quả lần này chữa bệnh chẳng những không khỏi mà còn khiến gương mặt Lục Tuyết Đình bị phá hủy, chuyện này tạo thành đả kích rất mạnh mẽ với em gái.

“Chuyện này… Chuyện này.,.”

Trên trán râu dê túa đầy mồ hôi lạnh, hoàn toàn không có biện pháp gì. Ông ta đột nhiên nhớ tới câu hỏi của Lục Vân Phi trước đó, chẳng lẽ thể chất của Lục Tuyết Đình mẫn cảm thật, nhưng ông ta không nhìn ra?

“Thầy đừng nóng vội, hãy nghĩ thật kỹ xem có cách nào không.” Sử Đại Lực cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vốn ông ta đang bàn bạc về chuyện đầu tư, kết quả chuyện này đột ngột xảy ra, vậy chắc chắn vụ làm ăn này đổ bể rồi.

Lục Vân Phi thấy vậy lập tức nhớ tới lời Giang Thành nói trước đó, anh ta rút điện thoại di động ra bấm gọi cho Bạch Vệ Quốc.

“Cậu Lục, tình hình của cô Lục sao rồi?” Bạch Vệ Quốc vội vàng hỏi.

“Giám đốc Bạch, bác sĩ Giang Thành đâu rồi?”

“Cậu ấy về bệnh viện rồi, tôi đang ở cửa khách sạn chờ cậu.” Từ trong ngữ điệu của Lục Vân Phi, Bạch Vệ Quốc nhận ra tình hình không ổn, vội vàng nói.

“Tốt, mau nói địa chỉ bệnh viện của cậu ta cho tôi, tôi cho người đi đón cậu ta.” Lục Vân Phi vội vàng nói.

Bạch Vệ Quốc không dám chậm trễ, lập tức nói địa chỉ bệnh viện Giang Thành làm việc lẫn địa chỉ văn phòng của anh cho Lục Vân Phi biết.

Giang Thành đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho người bệnh, đúng lúc này có mấy người đàn ông mặc vest đen xông vào trong phòng khám của Giang Thành.

“Giang Thành phải không? Cậu Lục của chúng tôi bảo cậu tới đó một chuyến.” Người đàn ông cầm đầu tên là Cao Minh, anh ta lạnh lùng nói với Giang Thành.

Giang Thành thấy đối phương vênh váo như vậy, cười lạnh một tiếng, trả lời: “Quay về nói với cậu Lục của mấy người như này, tôi không phải cấp dưới của anh ta, không phải là người anh ta đuổi thì đi, vẫy tay thì tới, mấy người hãy trở về đi.”