Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 158: Ngâm mình ở trong bồn



“Gì chứ?”

Lục Tuyết Đình nghe tin Giang Thành phải ngâm cùng mình ở trong bồn tắm, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên. Cô chưa từng yêu ai bao giờ thì khi phải ngâm mình chung với một người đàn ông xa lạ ở trong bồn tắm, sao cô không xấu hổ cho được.

“Tôi nói là hai người chúng ta phải cởi sạch, sau đó ngâm mình ở trong một chiếc bồn tắm, làm như vậy có tác dụng điều hòa âm dương, có lợi cho việc loại bỏ độc tố trong cơ thể cô.” Giang Thành miêu tả kỹ càng hơn.

Lục Tuyết Đình nghe tin phải cởi hết quần áo ra, gương mặt càng đỏ hơn, thậm chí còn ngượng ngùng muốn rời khỏi chỗ này.

Lục Vân Phi ở bên cạnh nghe Giang Thành nói vậy lập tức nổi giận, đi tới tóm cổ áo Giang Thành, giận dữ nói: “Tên họ Giang kia, càng ngày cậu càng quá đáng quá thể rồi đó.”

Trước đó Lục Vân Phi đã nhẫn nhịn rất nhiều lần rồi, nhưng hiện giờ Giang Thành còn đòi ngâm chung bồn tắm với em gái anh ta, làm vậy khác nào hủy hoại danh dự của em gái anh ta cơ chứ?

Lục Vân Phi không thể đè nén lửa giận được nữa.

“Cậu Lục đừng có kích động như vậy mà.” Giang Thành tươi cười nhìn anh ta, nói: “Tôi chỉ đùa mà thôi, một mình em gái anh ngâm là được rồi.”

“Cậu…”

Lục Vân Phi giận dữ buông cổ áo Giang Thành ra, nói: “Nếu như em gái tôi mà không khỏi bệnh thì tôi sẽ giết chết cậu.”

“Cô Lục, cô có thể vào trong ngâm thuốc được rồi.” Giang Thành nhìn về phía Lục Tuyết Đình, nói.

Lúc này Lục Tuyết Đình mới đi vào trong phòng tắm, đóng cửa lại, nhưng gương mặt cô vẫn nóng ran, đỏ bừng, dù sao những lời Giang Thành mới nói quá đủ để khiến một cô gái ngượng ngùng.

Lục Tuyết Đình cởi quần áo ra, bước vào trong bồn tắm thuốc, toàn thân ngâm trong làn nước ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Cậu Lục, khi nói tôi trêu đùa là để em gái anh ngượng ngùng, sau khi sắc mặt đỏ bừng sẽ làm tăng máu lưu thông, làm vậy giúp loại bỏ độc tố trong cơ thể tốt hơn.” Giang Thành nhìn Lục Vân Phi, bình tĩnh giải thích cho anh ta.

Lục Vân Phi nghe Giang Thành giải thích thì ngẩn người ra trong nháy mắt, hóa ra Giang Thành nói vậy là có chủ đích.

“Hóa ra là vậy, khi nãy tôi đã quá kích động rồi.” Lục Vân Phi thở dài một tiếng, hóa ra không phải là Giang Thành muốn xơ múi em gái anh ta.

“Không có gì đâu, chốc nữa là anh sẽ biết tôi đang nói thật hay nói dối thôi.” Giang Thành tự tin nói.

Chừng nửa giờ sau, Lục Tuyết Đình mở cửa đi ra ngoài, lúc này cô ta đã thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, những điểm đỏ đen lấm tấm trên gương mặt đã biến mất toàn bộ, thậm chí làn da còn tốt hơn cả trước đây.

“Anh, mặt em khỏi rồi này.” Lục Tuyết Đình vui vẻ nói với Lục Vân Phi.

“Em gái, em đã khỏi thật rồi.” Lục Vân Phi kích động chạy tới trước mặt Lục Tuyết Đình, phát hiện ra em gái đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa không hề có tác dụng phụ gì cả.

“Giang thần y, cậu yên tâm đi, cậu chữa khỏi cho em gái tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với cậu.” Lục Vân Phi mừng như điên, nói với Giang Thành.

Giang Thành nhìn Lục Vân Phi, lạnh nhat nói: “Báo đáp thì không cần đâu, chỉ cần anh hoàn thành hạng mục đầu tư với giám đốc Bạch là được.”

“Đó là đương nhiên, ban đầu tôi cũng định hợp tác với giám đốc Bạch.” Lục Vân Phi nói với Giang Thành.

Giang Thành gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi chỗ này, căn bản không hề có ý định chào hỏi Lục Vân Phi một tiếng. Lục Vân Phi thấy Giang Thành không lễ phép như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bất mãn.

“Giám đốc Bạch, cảm ơn ông vì những chuyện ngày hôm nay.” Lục Vân Phi nhìn Bạch Vệ Quốc, nói. Hôm nay quả thực Bạch Vệ Quốc đã giúp đỡ rất nhiều, thậm chí vì giúp đỡ anh ta mà còn dâng một cây Linh Chi quý giá như vậy.

“Cậu Lục đã khách khí rồi.” Bạch Vệ Quốc trả lời Lục Vân Phi.

“Như này đi, về chuyện đầu tư bất động sản thì tôi sẽ để lại thêm cho ông hai mươi phần trăm lợi nhuận, như vậy có được không?” Lục Vân Phi nghiêm túc nói với Bạch Vệ Quốc.

“Cảm ơn cậu Lục, cảm ơn cậu Lục.” Bạch Vệ Quốc nghe được tin tức này, cao hứng muốn nhảy dựng lên. Có thêm hai mươi phần trăm lợi nhuận đó, phải biết đây là một con số rất lớn.

Lục Vân Phi đương nhiên cũng hiểu đó là một con số lớn, thế nhưng nếu so sánh với việc chữa khỏi bệnh cho em gái anh ta thì nó không tính là gì cả.

Sau khi Giang Thành trở về bệnh viện thì cũng gần tới lúc tan tầm, anh đi đón Hứa Tình, hai người cùng nhau tan làm, quay về nhà.

Lúc ăn cơm tối, Giang Thành thấy Hứa Tình ủ rũ, nhăn mặt, lúc này thì cô đang ngẩn người ngồi ở bàn đọc sách.

“Vợ ơi, em sao vậy?” Giang Thành đứng sau lưng Hứa Tình, hai tay đặt lên bờ vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi thăm.

“Không có gì đâu, viện trưởng giao cho em một người bệnh khá phiền phức, em đang đau đầu vì chuyện này.” Hứa Tình thở dài nói.

“Tình hình sao hả, nói không chừng anh có thể giúp em thì sao?”

Giang Thành nói xong, gia tăng lực tay.

Á…

Hứa Tình bị Giang Thành bóp đột ngột, cảm thấy đau, không nhịn được kêu lên một tiếng: “Mạnh quá, ưm…”

“Gần đây em đang bị căng vai, anh xoa bóp giúp em thì sẽ khỏi thôi.” Giang Thành nói xong, vẫn không hề nhẹ tay lại, tiếp tục xoa bóp cho cô.

“Có một người bệnh nước ngoài được chuyển từ trên tỉnh xuống dưới đây, ông ta mắc chứng tê liệt toàn thân, hơn nữa còn không muốn chữa trị bằng Trung y, kiểm tra Tây y cũng không có cách nào cả, tương đối khó giải quyết.” Hứa Tình vừa hưởng thụ Giang Thành xoa bóp, vừa nói nhỏ.

“Hóa ra là như vậy, ngày mai để anh tới kiểm tra giúp em.” Giang Thành vừa mạnh tay xoa bóp vừa nói khẽ.

Bởi vì Giang Thành đột ngột dùng lực nên Hứa Tình lại không thể nhịn được, khẽ rên lên một tiếng.

Lúc này ở bên ngoài cửa, Hứa Chí Quân và Diệp Trúc Bình đang lén lút nghe trộm tình hình trong phòng, khi nghe thấy tiếng động đó, cả hai ông bà đều thở phào một tiếng.

“Xem ra con rể của chúng ta rất cố gắng đó.” Hứa Chí Quân hài lòng gật đầu, nói: “Bà xem đi, con gái chúng ta đau như vậy mà con rể vẫn không hề thở dốc.”

“Đúng vậy, thế này cũng tốt, tôi có thể sớm được bế cháu.” Diệp Trúc Bình vừa ý, gật đầu.

Sau đó hai ông bà rời khỏi cửa phòng Hứa Tình và Giang Thành.

“Anh đừng đến, đám người nước ngoài kia đó rất ghét Trung y, cho rằng Trung y chỉ là vu thuật, anh lại không có trong danh sách khám chữa bệnh nữa. Vả lại ngày mai có lãnh đạo trên tỉnh thành tới, nếu như anh chọc giận lãnh đạo thì e rằng sẽ rất phiền phức.” Hứa Tình nhắm hai mắt lại, nói khẽ.

“Không sao đâu, dù sao anh cũng là bác sĩ của bệnh viện, tới đó quan sát cũng không thành vấn đề.” Giang Thành dùng lực xoa bóp.

“Được, nếu anh muốn thì cứ tới đó.” Hứa Tình nghĩ chắc hẳn cũng sẽ không gặp vấn đề gì lớn đâu.

“Vợ ơi, em tốt quá.” Giang Thành vừa cười vừa nói.

“Trời ơi, anh đừng bóp nữa, cổ em sắp bị anh bóp gãy rồi đó.” Hứa Tình tránh bàn tay đang xoa bóp cổ mình ra, xoay người lại, duỗi thẳng chân ra, nói: “Anh xoa bóp chân giúp em đi, đi đường nhiều mệt chết đi được.”

“Ừm.” Giang Thành quan sát cặp chân thon dài, thẳng tắp của Hứa Tình, lập tức đồng ý.

Giang Thành nâng chân Hứa Tình lên, đặt lên đùi mình, sau đó bắt đầu xoa bóp chân giúp cô.

Chân Hứa Tình rất đẹp, hình dáng hoàn hảo, hơn nữa làn da trắng nõn, mịn màng vô cùng, vậy nên Giang Thành cầm trong tay cũng đã cảm thấy thoải mái rồi.

“Chỗ này liền với tim, ấn vào có đau không?

“Không đau.”

“Chỗ này liền với phổi, ấn vào cảm giác thế nào?”

“Không có cảm giác gì cả.”

Giang Thành vừa ấn vừa hỏi, đồng thời ánh mắt của anh cũng ngắm nghĩa đôi chân của Hứa Tình, Lên mắt cá, rồi đi lên bắp chân, sau đó tiếp tục nhìn lên bên trên nữa.

Ban đầu Hứa Tình cảm thấy thật thoải mái, thế nhưng dần dần cô cảm nhận được lực tay của Giang Thành yếu dần, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ánh mắt Giang Thành dường như đang nhìn chằm chằm vào đùi mình.

Hiện giờ Hứa Tình chỉ mặc một bộ đồ ngủ, bên trong hoàn toàn không mặc gì, tên khốn này lại dám nhìn lén cô.

Hứa Tình hừ lạnh một tiếng, giơ chân lên đạp vào mặt Giang Thành.

“Ối.” Giang Thành cảm thấy mặt tê dần, sau đó bị đạp ngã ra giường.

“Đồ lưu manh, anh đang nhìn vào đâu vậy hả?” Hứa Tình hạ chân xuống, hai tay đè váy, lạnh giọng hỏi.

“Không nhìn gì cả, anh nhìn lung tung ấy mà.” Giang Thành ngồi dậy khỏi giường, ngượng cùng cười đáp.

“Nhìn lung tung hả?”

Hứa Tình giơ chân lên đá về phía Giang Thành, kết quả là chân cô bị Giang Thành tóm lấy, anh cười đáp: “Vợ à, bạo lực gia đình là không tốt đâu.”

“Ai bạo lực gia đình chứ?” Hứa Tình lạnh giọng hỏi.

“Đương nhiên là em, khi nãy em đá anh một cái, anh phải báo thù.” Giang Thành nói xong, dùng tay cù gan bàn chân của Hứa Tình.

Hứa Tình bị cù chân thì lập tức không thể nhịn được, bật cười giòn tan, cười không thể kiểm soát được, nhưng cô không thể thoát khỏi tay Giang Thành, cuối cùng đành phải cầu xin Giang Thành tha thứ.

Hai người đùa giỡn một lúc lâu, sau đó mới nằm ngủ trên giường.

Sáng ngày hôm sau, Giang Thành và Hứa Tình đi tới phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Nghe đồn lai lịch của người bệnh khá lớn, vậy nên trên tỉnh rất quan tâm tới tiến triển khám chữa.

Có nhiều vị chuyên gia y học tập trung trong phòng bệnh, đầy đủ tất cả các chuyên khoa, hơn nữa người của hiệp hội y học tỉnh cũng đến.

Ở trước giường bệnh có một người phụ nữ nước ngoài trẻ tuổi đang lo lắng nhìn người đàn ông nước ngoài tuổi trung niên đang hôn mê ở trên giường bệnh.

“Bệnh nhân nằm trên giường bệnh tên là Steven, ở bên cạnh là con gái của ông ta, Gela. Gela là đại sứ thường trú ở Hoa Hạ, đúng lúc này có công việc tới Lư Dương nên đưa bố mình theo, tới đây chữa trị.” Hứa Tình giải thích cho Giang Thành.

Giang Thành đáp lại một tiếng, anh có thể nhận ra sức sống của Steve đang dần dần trôi đi, nếu như chữa trị chậm trễ thì rất có thể sẽ chết.

“Ôi, rõ ràng là cô gái Tây này đang thử nghiệm trong tuyệt vọng, với trình độ chữa trị tiên tiến của nước ngoài cũng không thể chữa khỏi bệnh, tới vùng lạc hậu như Lư Dương thì sao chữa khỏi được.” Một bác sĩ trẻ tuổi nói nhỏ với người bên cạnh.

“Này chàng trai, đừng coi nhẹ chính mình như vậy, Trung y của Hoa Hạ chúng ta mạnh hơn Tây y nhiều.” Giang Thành ho khan hai tiếng, nói với vị bác sĩ trẻ tuổi này.