Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 161: Hai người rất xứng đôi



Nghe thấy lời Giang Thành nói, Hứa Tình có chút kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Trong đầu anh lại nảy ra ý tưởng gì rồi à?”

Giang Thành cười xấu xa, sau đó nói: "Chuyện này anh không thể nói cho em biết được, đây là bí mật."

“Em thèm mà quan tâm anh ấy,” Hứa Tình lườm nguýt Giang Thành một cái sau đó rời đi.

Giang Thành không đi cùng Hứa Tình, dù sao bây giờ cũng còn sớm, anh bèn chờ ở đây đến tận khi hội thảo của bệnh nhân Steve kết thúc.

“Lương Hoa,” Giang Thành gọi Lương Hoa chuẩn bị rời đi lại, rồi đi qua chỗ người nọ.

“Cậu là bác sĩ nhỏ kia à,” Lương Hoa lập tức tò mò nhìn Giang Thành, hỏi: “Cậu có vấn đề gì sao?”

“Lương Hoa, tôi là Giang Thành,” Giang Thành cười nói.

“Giang Thành?”

Lương Hoa nhíu mày, bỗng ông giật mình sực nhớ ra, vội vàng kinh ngạc nói: “Cậu… Cậu chính là Giang Thành mà đại sư Thước đã nhắc tới với tôi sao? Là vị thần y đã chữa khỏi bệnh cho thiếu gia Hải Đại Phú kia hả?”

Lương Hoa và đại sư Thước là bạn rất thân, họ thường trao đổi với nhau về kinh nghiệm chữa bệnh và những tin tức mình biết thường ngày, gần đây người mà đại sư Thước nhắc đến nhiều nhất là một thanh niên tên Giang Thành, ông bảo đây là người mà ông phục sát đất.

Lương Hoa không ngờ người thanh niên mà mình vừa gặp được ở đây lại chính là Giang Thành.

“Thần y thì không dám nhận, tôi chỉ hiểu sơ sơ một ít y thuật mà thôi,” Giang Thành cũng thản nhiên cười nói.

“Giang thần y, thất kính thất kính, vừa rồi nếu tôi biết cậu chính là Giang thần y thì chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản cậu phát biểu ý kiến,” Lúc này Lương Hoa nhìn Giang Thành như thấy được cứu tinh.

“Lương Hoa, tôi tin ông hiểu với tình trạng hiện tại của ông Steve, nếu như phẫu thuật chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống sót, chắc ông cũng rõ chuyện này đúng chứ?” Giang Thành đi thẳng vào vấn đề.

Lương Hoa nghe thấy lời Giang Thành nói, biểu cảm trên gương mặt cũng đầy phiền muộn, ông không khỏi thở dài, với tuổi nghề và tuổi đời của mình, sao ông có thể không hiểu ca phẫu thuật này có mức độ rủi ro cao như thế nào chứ.

“Giang thần y, dĩ nhiên tôi biết là không có hy vọng, nhưng tôi không thể không thực hiện ca phẫu thuật này được, cô Gela cũng không tin Trung y,” Lương Hoa vô cùng khó xử nói.

“Tôi có cách có thể khiến cô ta phải tin vào Trung y, lý do cô Gela không tin vào Trung y là vì cô ta chưa nhìn thấy hiệu quả, thế này đi, tạm thời chú đừng phẫu thuật vội, để tôi về điều chế ít thuốc trì hoãn tình trạng bệnh của ông Steve, chú cho ông ta uống,” Giang Thành nhìn Lương Hoa nói.

Lương Hoa nghe Giang Thành nói xong cũng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu ông ta hấp tấp phẫu thuật chắc chắn kết quả sẽ chỉ có một con đường chết, tin tưởng vào vị thần y Giang Thành này có khi còn có một tia hy vọng.

“Được, tôi tin cậu,” Lương Hoa vội vàng nói.

“Được, vậy tôi lập tức trở về chuẩn bị thuốc, điều chế xong tôi sẽ bảo người đưa lại đây,” Giang Thành nói xong thì rời khỏi bệnh viện.

Thật ra Giang Thành có thể hoàn toàn mặc kệ chuyện này, nhưng mà cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa anh có được truyền thừa của y thánh chính là để cứu chữa cho người khác, tuyệt đối không thể bàng quan mặc kệ.

Giang Thành rời khỏi bệnh viện, sau đó anh đi thẳng tới phòng khám Trung y của mẹ Lâm Duẫn Nhi.

“Bác sĩ Giang? Sao anh lại tới đây?”

Hôm nay Lâm Duẫn Nhi thay ca nên không phải đi làm, cô đến phòng khám của mẹ mình giúp đỡ bà, thấy Giang Thành đến, gương mặt cô lập tức ửng hồng.

“À, tôi tới lấy ít thuốc, mấy loại thuốc này chắc bệnh viện không có, chỉ có phòng khám chỗ mẹ cô có thôi,” Giang Thành cười nói, sau đó cầm trên giấy bút trên bàn bắt đầu viết.

“Ồ,” Lâm Duẫn Nhi nghe Giang Thành trả lời, trong lòng nhất thời cảm thấy mất mát, cô cứ tưởng Giang Thành nhớ mình nên mới tới.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại nghĩ đến, Giang Thành cũng đã có một người vợ xinh đẹp như Hứa Tình, cô thật sự không còn cơ hội nữa, trong lòng cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

“Tiểu Giang đến à,” Dương Mai trông thấy Giang Thành, bà vội cười và chào hỏi.

“Con chào dì, con đến lấy ít dược liệu,” Giang Thành nói rồi đưa đơn thuốc đã viết xong cho Dương Mai, nói, "Đây là những dược liệu con cần."

Dương Mai nhận lấy, sau khi xem qua, bà nói: "Chỗ dì có đủ cả, con ngồi chờ một lát để dì đi lấy."

Sau khi Dương Mai lấy thuốc về, Giang Thành bắt đầu sắc thuốc với những dược liệu này, sau đó sấy khô và nặn thành hình quả bóng, Lâm Duẫn Nhi cũng luôn ở bên cạnh giúp đỡ, dù vậy cũng vẫn phải bận rộn tới tận khuya Giang Thành mới chuẩn bị xong hai lọ thuốc.

“Duẫn Nhi, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô,” Giang Thành nhìn Lâm Duẫn Nhi nói lời cảm ơn.

“Không sao, lúc trước anh giúp tôi nhiều như thế, tôi giúp anh chút chuyện này cũng điều bình thường thôi,” Lâm Duẫn Nhi cũng lập tức cười nói.

“Ừm, tôi sẽ trả tiền dược liệu và tiền công cho cô,” Giang Thành nói xong lập tức định rút tiền ra.

Lâm Duẫn Nhi thấy thế vội vàng duỗi tay nắm lấy tay Giang Thành, nói: “Không cần, anh đừng lấy tiền ra, cái phòng khám này cũng là nhờ anh giúp đỡ tôi còn gì, tiền nong gì nữa chứ.”

“Không nhận tiền cũng được, sau này cô cần giúp gì cứ nói với tôi,” Giang Thành cũng không từ chối nữa, anh cười nói Lâm Duẫn Nhi.

“Thế hai hôm tới anh đến phòng khám giúp chúng tôi đi, mẹ tôi thật sự quá bận, có vài bệnh khá là phức tạp, còn phải dựa vào anh đấy.” Lâm Duẫn Nhi nhìn Giang Thành nói.

“OK, không thành vấn đề,” Giang Thành lập tức đồng ý.

Sáng sớm hôm sau Giang Thành lập tức đi tìm Lương Hoa, đưa thuốc đã điều chế xong cho ông ta, nói: “Thuốc này mỗi lần hai viên, một ngày ba lần, trong vòng hai ngày, nhất định tình trạng bệnh của bệnh nhân sẽ thuyên giảm rất nhiều. "

Lương Hoa mở nắp lọ ra cẩn thận ngửi, ông phát hiện đúng là có hương thuốc lạ, những viên thuốc này chắc chắn được điều chế bằng dược liệu Đông y nguyên chất: "Được, tôi biết rồi.”

Sau khi Giang Thành rời đi, Lương Hoa đến phòng bệnh của Steve, lúc này Gela đang túc trực bên giường bố cô.

“Lương Hoa, bố tôi sắp phẫu thuật à?” Gela nhìn Lương Hoa với vẻ lo lắng và hỏi.

“Cô Gela, ca giải phẫu này là một tình huống rất phức tạp. Chúng ta cần thảo luận chi tiết hơn về ca phẫu thuật này," Lương Hoa nhìn Gela nói.

“Được,” Hiện tại Gela thực sự lo lắng cho bố cô, vì cô sợ ông sẽ không thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

“Cô Gela, tôi có một loại thuốc đặc trị mới, hiệu quả rất tốt. Để tôi đút cho ông Steve uống trước." Lương Hoa bước tới nói.

“Được,” Gela vẫn rất tin tưởng Lương Hoa, dù sao chỉ cần không cho bố cô uống thuốc Đông y thì đều được hết.

Lương Hoa lập tức gọi y tá tới, dặn dò y tá cho Steve uống viên thuốc này.

Còn Giang Thành lại tới phòng khám của mẹ Lâm Duẫn Nhi để giúp đỡ, vừa bước tới cửa, anh đã nghe thấy tiếng pháo nổ lách tách từ phía đối diện.

“Giang Thành, anh đến rồi,” Lâm Duẫn Nhi vội vàng chạy ra đón, cô có phần bất mãn nhìn phía đối diện nói: “Phòng khám trước kia mở ở bên đó đã đóng cửa rồi, giờ lại có phòng khám mới mở, toàn là giành bệnh nhân với mẹ tôi. "

Lâm Duẫn Nhi trông rất khó chịu nói.

“Mại dô, mại dô, phòng khám mới khai trương đại hạ giá, tất cả các loại thuốc đều giảm giá 50%, mua thuốc được tích điểm, còn có thể đổi lấy gạo", Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, trên cổ đeo dây chuyền vàng hét lên.

Bên cạnh người đàn ông trung niên này có một y tá trẻ, người này rõ ràng là vừa được tuyển dụng tới.

"Anh nhìn đi, đến thuốc mà còn giảm giá, khám bệnh gì chứ, rõ ràng là đang bán hàng thì có", Lâm Duẫn Nhi rất bất mãn bĩu môi nói.

Đúng thật, Giang Thành cũng nhìn thấy trước cửa của phòng khám này có chất đống rất nhiều thứ, nào gạo, nào trứng, nào dầu đậu nành, dù sao cách tiêu thụ như thế này cũng rất bình thường, người mua bỏ ra nhiều tiền hơn thì sẽ tích được càng nhiều điểm để đổi giải thưởng.

Nhưng mà phòng khám mà lại làm trò này thì cũng quá buồn cười, ai lại vì đổi mấy thứ đồ đó mà làm mình bị bệnh thêm vài lần để mua nhiều thuốc hơn chứ?

“Rồi rồi, mỗi người có một kiểu kinh doanh khác nhau, người ta cạnh tranh bằng năng lực của người ta, kệ đi,” Giang Thành không để ý quá nhiều, cười nói với Lâm Duẫn Nhi.

Đúng lúc này, một cặp vợ chồng trung niên ôm con nhỏ chạy tới, la lớn: “Cứu, cứu với, con trai tôi bị ngạt khí than ở nhà”.

Sau khi hai vợ chồng chạy đến, họ nhìn thấy mỗi bên đường đều có một phòng khám, họ không biết nên vào đâu, vội vã ôm con chạy về phía phòng khám chỗ Giang Thành đứng.

“Anh qua bên kia làm gì? Kia là phòng khám Trung y, có thể chữa khỏi ngộ độc khí than chắc?”

Người phụ nữ trung niên giận dữ hét vào mặt người đàn ông của mình.

Người đàn ông trung niên ừ một tiếng, nhanh chóng quay sang chạy vào phòng khám tây y vừa khai trương.

“Bình tĩnh, đừng sốt ruột, cháu bé bị ngạt khí than, chỉ cần truyền dịch lập tức sẽ khoẻ lại thôi,” Người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo dây chuyền vàng to nói.

“Được, được, được,” Đôi vợ chồng trung niên vội vàng bế con vào phòng khám tây y.

“Gã đó có đáng tin không thế?” Lâm Duẫn Nhi thắc mắc nói.

"Nếu ngay cả một vụ ngộ độc khí than đơn giản như thế cũng không thể chữa được thì ông ta cũng không cần mở phòng khám mà nữa, vào trong đi," Giang Thành nói rồi bảo Lâm Duẫn Nhi đi vào phòng khám.

Phòng khám của mẹ Lâm Duẫn Nhi cũng có rất nhiều bệnh nhân, Giang Thành đang ở đằng trước giúp khám bệnh, Lâm Duẫn Nhi thì làm trợ thủ.

“Cô à, triệu chứng này của cô là do cô bị nhiễm lạnh thôi, cô về uống chút canh gừng đi, không cần uống thuốc đâu," Giang Thành cười và nói với một bà lão.

“Cảm ơn bác sĩ Giang, vợ chồng hai người cùng làm việc với nhau, xứng đôi lắm đấy,” Bà lão cười nói.

Lâm Duẫn Nhi nghe bà lão nói thế, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cô vội quay người đi, kết quả lại nghe thấy Giang Thành nói: “Cô à, cô hiểu lầm rồi, bọn cháu không phải vợ chồng.”

Lâm Duẫn Nhi nghe Giang Thành nói, trong lòng chẳng còn vui vẻ nữa: “Anh giả vờ chúng ta là vợ chồng một chút cũng không được à, sao cứ phải nói rõ ràng nhanh như thế chứ."

Lâm Duẫn Nhi đứng phía sau lưng Giang Thành lườm anh một cái, nhưng cô thật sự rất mong chờ viễn cảnh đó, nếu cô có thể ở bên Giang Thành, cùng nhau mở một phòng khám thì đúng là rất tuyệt vời.

"Con trai, con làm sao thế, con trai?"

Đang lúc Lâm Duẫn Nhi mơ mộng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc la của một người phụ nữ trung niên.

“Có chuyện gì vậy?”

Giang Thành nhìn Lâm Duẫn Nhi nói: “Cô ra xem thử đi.”

Lâm Duẫn Nhi ừ một tiếng rồi chạy ra ngoài, ngay sau đó cô lập tức quay lại, hoảng sợ hét lên: "Thằng nhóc bị ngộ độc khí than đó sắp chết rồi."