Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 164: Tam châm Thanh tỉnh Tâm thần



Giang Thành thấy lời Gela nói rất có thành ý cộng thêm thái độ hết sức chân thành của cô nên anh cũng không cố ý gây khó dễ cho cô tiểu thư Gela này.

“Cô Gela, ý cô là sao?" Giang Thành ho khan hai tiếng nói với Gela, vốn dĩ đường viền cổ áo của cô khá rộng nên khi cô cong người như thế thế quang cảnh trong cổ áo cũng lộ ra khá nhiều.

“Giang thần y, lúc trước là cho tôi đã đã ngăn cản anh, ngăn cản Trung y, giờ tôi đã hiểu được sự thần kỳ của Trung y, sau khi bố tôi dùng thuốc của bác sĩ đã khỏe lên rất nhiều nên hiện tại tôi đích thân đến mời Giang thần y tới chữa bệnh cho bố tôi," Gela vẫn giữ nguyên tư thế cúi người nói với Giang Thành.

“Gela, cô đứng thẳng lên đi đã,” Giang Thành vội vàng đỡ Gela dậy, cô gái ngoại quốc này vốn có thân hình nóng bỏng như thế cứ cúi đầu chào, anh thật sự không chịu nổi sự dụ dỗ này.

“Vậy thần y có thể đồng ý với lời mời của tôi không?" Gela đứng thẳng dậy, nhìn Giang Thành hỏi.

“Đương nhiên có thể, nhưng mà còn hình phạt của vợ tôi…"

“Giang thần y, anh cứ yên tâm, hình phạt này vốn không nên có, hơn nữa việc bác sĩ Hứa dẫn anh đến hội thảo là một quyết định rất đúng đắn,” Gela vội vàng xin lỗi Giang Thành.

Giang Thành vừa nghe thế lập tức yên tâm, anh quay sang nhìn Hứa Tình và nháy mắt với cô, nhưng Hứa Tình lại vẫn lườm Giang Thành như cũ, cho dù anh đã giúp cô huỷ bỏ hình phạt nhưng cũng không thể che lấp được sự thật là anh vừa thân thiết với cô Gela kia.

Giang Thành trông thấy biểu cảm này của Hứa Tình lập tức biết chuyện của mình vẫn chưa giải quyết xong, trên mặt anh hiện ra tia xấu hổ.

“Chờ về nhà em sẽ cho anh biết tay," Hứa Tình tới gần Giang Thành lạnh giọng nói.

“Vợ à,” Giang Thành muốn giải thích, nhưng Hứa Tình hoàn toàn không cho anh cơ hội đó, cô lập tức ra khỏi phòng khám.

“Giang thần y, chúng ta đi thôi,” Gela cũng nhìn Giang Thành thúc giục nói.

Giang Thành thấy tình huống này, cũng không do dự, anh cầm theo túi kim châm, lái theo xe của Gela trở lại bệnh viện.

Khi Giang Thành trở lại phòng bệnh của ông Steve, ở đây vẫn tập trung rất nhiều bác sĩ như trước.

“Giang thần y, Trung y của các anh thật sự rất tuyệt diệu, căn bệnh mà Tây y hoàn toàn không có cách nào chữa trị, chỉ cần uống thuốc của anh, không ngờ lại có thể hồi phục nhiều đến thế."

“Giang thần y, trước tôi cảm thấy anh nói rất đúng, nhưng chẳng ai chịu nghe tôi cả."

Lần này Giang Thành quay lại, không còn ai chế giễu anh nữa, tất cả bác sĩ đều khen ngợi Giang Thành, dù sao sao lần này ai cũng thấy rõ thực lực của anh, ngay cả Tạ Khôn lúc trước coi thường anh cũng không còn dám mỉa mai anh nữa.

Giang Thành không thèm để ý đến mấy tên gió chiều nào xoay chiều ấy này, anh đi thẳng tới giường bệnh của ông Steve và bắt mạch giúp ông.

Sau khi bắt mạch,.Giang Thành phát hiện sức khỏe của ông Steve đã phục hồi tốt hơn rất nhiều sau khi dùng thuốc.

Các bác sĩ Tây y vây quanh Giang Thành, còn cả Gela nữa, mọi người đều tò mò vây quanh Giang Thành, họ không hiểu Giang Thành làm thế nào để biết được tình trạng bệnh thông qua việc bắt mạch.

“Giang thần y, anh có thể giải thích cho chúng tôi tình trạng bệnh hiện tại của ông Steve là như thế nào không?" Tạ Khôn đến gần Giang Thành, móc mỉa hỏi, gã muốn xem xem liệu Giang Thành có thể giải thích được không, nếu như không giải thích được sẽ rất mất mặt.

Giang Thành liếc mắt nhìn qua Tạ Khôn, cũng gật đầu, nói: “giải thích cũng được, tình trạng bệnh của ông Steve là xơ cứng mô cơ, nhìn từ bên ngoài là tổn thương tế bào thần kinh vận động khiến cho các cơ quan khác suy giảm."

“Anh nói thế chẳng phải nói thừa à? Những người ngồi đây đều học y cả, những điều vừa nói chúng tôi đều biết, còn cần anh nói chắc, đúng là tức cười mà!" Tạ Khôn thấy Giang Thành nói những điều mình đã biết, vội vàng mở miệng châm chọc một câu.

“Người đâu, mau đuổi anh ra khỏi đây!"

Lương Hoa thấy Tạ Khôn nói thế thì tức giận quát lên, ngay sau đó lập tức có người lại đây đuổi Tạ Khôn đi.

Tạ Khôn vốn nghĩ ở đây đều là bác sĩ tây y, mình chế nhạo một câu cũng sẽ có người khi ủng hộ ý kiến của gã, không ngờ gã lại trực tiếp bị đuổi ra ngoài.

“Giang thần y, quấy rầy cậu rồi, cậu tiếp tục đi,” Lương Hoa rất cảm kích Giang Thành, dù sao nếu ông ta phải thực hiện ca phẫu thuật cho Steve thật thì ông ta sẽ thật sự hại chết người ta luôn.

Giang Thành gật đầu, nói: “Tôi tin rằng với căn bệnh của ông Steve, bất cứ máy móc thiết bị y tế nào, dù là của nước ngoài hay của Trung Quốc cũng đều không thể tìm ra được ông ấy mắc bệnh gì."

“Giang thần y nói rất đúng, bạn tốt của tôi, Alicia là giám đốc Đại học y sĩ Hoàng gia Anh, cô ấy đã đưa bố tôi đi làm kiểm tra nhưng cũng không thể tìm ra nguyên nhân gì," Gela cũng nhìn Giang Thành với vẻ mặt kỳ lạ.

“Thật ra bệnh của ông Steve không liên quan đến chức năng thể chất, mà là tâm bệnh,” Giang Thành nhẹ giọng nói với mọi người.

“Tâm bệnh?”

Tất cả các bác sĩ xung quanh đều sững sờ khi nghe kết luận này.

"Đúng, các triệu chứng bên ngoài của ông Steve là tổn thương tế bào thần kinh cơ bắp, dẫn đến xơ cứng các mô cơ và suy giảm các cơ quan. Nhưng trong y học Trung Quốc, hiện tượng này được gọi là chứng tâm hoả ngược chiều, dục hoả công tâm, tôi đoán hẳn ông Steve đã bị chuyện gì đó gây kích thích rất lớn đối với tinh thần, khiến tâm hoả của ông ấy ngược chiều, gây tổn hại đến các tế bào thần kinh vận động, ” Giang Thành chậm rãi nói.

“Kích thích tinh thần?”

Gela nghe Giang Thành nói vậy, cô cẩn thận suy nghĩ lại rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, con chó Akita mà bố tôi nuôi mười năm trước đã chết. Lúc đó bố tôi rất buồn, nhưng tôi cũng không để ý, sau đó ông đã mắc căn bệnh này.”

Gela vừa nói xong, tất cả bác sĩ đều ồ lên, bọn họ không ngờ, dù là nguyên nhân của căn bệnh hay thậm chí là triệu chứng của căn bệnh, Giang Thành hoàn toàn nói chính xác không sai một li, chuyện này thật sự quá thần kỳ.

“Thần y, đúng thật là thần y rồi,” Lương Hoa không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Gela hiện tại cũng rất cao hứng, cô vội vàng nói với Giang Thành: “Giang thần y, phiền anh giúp bố tôi điều chế thêm một một ít loại thuốc như thế này nữa được không, làm phiền anh."

Gela sợ Giang Thành làm nhầm thuốc, vội vàng cần những viên thuốc mà trước đó bố cô đã uống tới.

“Không cần, thật ra hiệu quả của loại thuốc này rất bình thường, cho tôi một tiếng đồng hồ, tôi bảo đảm có thể giúp bố cô tự đứng lên được," Giang Thành vô cùng tự tin nhìn Gela nói.

Câu nói của Giang Thành lần thứ hai khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt. Tất cả đều ngạc nhiên nhìn Giang Thành, căn bệnh mà ông Steve đã mắc bao năm nay, dù là công nghệ y học tiên tiến nhất trên thế giới cũng không thể chữa trị được, cậu ta lại có thể khiến ông ấy đứng lên được chỉ trong một tiếng đồng hồ?

“Giang thần y, anh nói thật sao?"

Gương mặt thanh tú của Gela đầy biểu cảm khó tin.

“Đương nhiên là thật, tôi vừa kiểm tra rồi,tuy rằng dây thần kinh vận động của ông Steve bị tổn thương, các mô gân không kết dính, nhưng lại rất trơn tru. Trong trường hợp này, chỉ cần chữa trị xong thì muốn ông ấy đứng lên hay muốn ông ấy đi đường lần nữa đều không thành vấn đề," Giang Thành nhẹ giọng cười nói.

Giang Thành nói xong thì lấy túi kim châm mang theo ra bày ra bàn, anh cầm một cây châm bạc lên, hơ qua đèn cồn vài lần.

“Quả thực quá thần kỳ, chỉ dùng mấy cây châm bạc mảnh mai như thế cắm lên người đã có thể chữa khỏi bệnh rồi,” Gela thấy hành động của Giang Thành, trong lòng cô cũng cảm thấy rất kỳ diệu.

"Cô Gela, thế giờ cô nhìn cho kỹ, để sau này bất cứ khi nào cô nghe ai đó nói Trung y là vu thuật thì cô có thể bỏ ngoài tai tất cả những luận điệu đó," Giang Thành nói xong thì bắt đầu đâm châm bạc vào cơ thể ông Steve.

Qua hai ngày uống thuốc, ông Steve đã có thể nhận thức được sự việc diễn ra xung quanh mình, khi cây châm bạc đâm vào cơ thể, ông cũng cảm giác được nên có hơi giãy dụa.

"Cô Gela, phiền cô bảo bố cô thả lỏng giúp tôi," Giang Thành nhìn Gela nói.

Gela vội vàng an ủi bố mình, lúc này ông Steve mới không căng thẳng như thế nữa.

Giang Thành đâm cây châm anh đang cầm vào một ***** ** trên người Steve, anh đâm vào đúng ***** ** này ba lần liên tiếp, sau đó lại tiếp tục hạ châm ở một ***** ** khác.

"Đây… Đây là liệu pháp Tam châm Thanh tỉnh tâm thần?”

Lương Hoa trông thấy cảnh tượng này, ông khiếp sợ đến run rẩy cả người.

Tuy Lương Hoa không phải bác sĩ Trung y, nhưng ông bạn thân đại sư Thước của ông lại là một bác sĩ Trung y có kiến thức rất sâu rộng, cho nên ông cũng từng nghe đại sư Thước nhắc tới một kỹ thuật châm cứu đã thất truyền có thể đánh thức bộ phận đã hoại tử trong cơ thể con người.

Loại liệu pháp châm cứu thần kỳ này đến cả Thước đại cũng chưa từng nhìn thấy, không ngờ một người còn trẻ như Giang Thành lại có thể thực hiện được.

“Lương Hoa, ông biết loại phương pháp châm cứu này sao?" Các bác sĩ Tây y xung quanh thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Lương Hoa, vội xúm lại chỗ ông hỏi han.

Lương Hoa cũng không hề giấu diếm mà giảng giải cho tất cả bác sĩ đứng ở xung quanh về liệu pháp châm cứu thần kỳ trong truyền thuyết này.

“Trời… Thật sự có phương pháp châm cứu thần kỳ đến thế ư?” Vẻ mặt của các bác sĩ tây y xung quanh đều lộ rõ vẻ khó tin.

Bởi theo lý luận của Tây y, phần cơ thể con người đã bị hoại tử không thể nào phục hồi lại được, sao có thể kích hoạt lại phần cơ thể đã bị hoại tử chỉ bằng việc châm cứu kích thích chứ.

“Các anh cứ nhìn là được," Lương Hoa thản nhiên nói.

Lương Hoa vừa nói xong, Giang Thành cũng đã châm cứu xong cho Steve, sau đó anh nói: "Đã xong, mọi người có thể đỡ ông Steve dậy."

“Như thế là được rồi sao?” Gela vừa mừng vừa sợ hỏi

Gela lập tức bảo người thử đỡ ông Steve từ trên giường bệnh dậy, quả nhiên, ông Steve run rẩy chống tay ngồi ở đầu giường, ông đặt hai chân xuống đất với vẻ mặt vô cùng khó tin.

Sau đó ông Steve run rẩy tự đứng dậy trong ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc của mọi người.

“Các anh không cần đỡ ông ấy, hiện tại ông ấy đã có thể tự đi lại được rồi,” Giang Thành nói với người đang đỡ ông Steve.

Các bác sĩ hỗ trợ ông Steve liếc mắt nhìn nhau rồi cẩn thận buông lỏng cánh tay đang đỡ ông Steve.

"Ấu mai gót!”

Gela khiếp sợ, cô lấy tay che lại khuôn miệng đang há hốc vì khó tin khi nhìn thấy hình ảnh bố mình đang run rẩy bước ra một bước.

“Thật sự quá là khó tin luôn, đây chính là điểm thần kỳ của Trung y.

“Đây quả thật là huyền thoại trong giới y học, không ngờ phần bị hoại tử trong cơ thể ông ấy đã thật sự phục hồi lại rồi.”

“Tôi muốn học Trung y, tôi cũng muốn học Trung y!"

Tất cả bác sĩ đừng có xung quanh nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như thế.

Hứa Tình không hề đi vào nhưng cô cũng đang bình tĩnh quan sát từ phía bên ngoài, cô đã sớm quen với những hành động gây sốc lặp đi lặp lại của Giang Thành, lúc này cô chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Giang Thành, trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng.