Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 167: Cá cược



Ngay khi nhận ra, Lệ Học Thắng hối hận đến xanh ruột, sao Lương Hoa này không nói rõ ràng người tới là một bác sĩ Trung y trẻ tuổi chứ, vì cứ tưởng là một ông già nên mình mới mặc kệ Giang Thành, nếu Alicia vì chuyện này mà bỏ đi sẽ là một tổn thất lớn đối với Đại học Lư Dương, đến lúc đó, chắc chắn gã sẽ bị hiệu trưởng thuyết giảng cho một bài.

“Chúng ta đi thôi,” Alicia vô cùng tức giận nói, cô cứ tưởng là Giang Thành cố ý cho mình leo cây nên rất bất mãn với Giang Thành, sau đó cô quay người định đi luôn.

“Cô Alicia, cô đừng đi, cô đừng đi vội, bác sĩ Giang Thành vẫn đang ở trong trường chúng tôi,” Lệ Học Thắng vội vàng ngăn Alicia lại và nói.

“Thật sao?” Alicia lạnh lùng nhìn Lệ Học Thắng hỏi.

“Đương… Đương nhiên là thật,” Lệ Học Thắng vội vàng nói: “Cô chờ một lát, tôi sẽ mời bác sĩ Giang đến ngay lập tức.”

“Được, vậy tôi sẽ chờ một lát,” Alicia cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Giang Thành kia có gì thần kỳ.

Lệ Học Thắng gật đầu, gã vội vàng vẫy tay với Lương Hoa, hai người đi sang một phía.

“Trưởng khoa Lệ, mặt mũi ông cũng lớn thật đấy, bác sĩ Giang Thành đã tới gặp ông rồi, ông lại không thèm tiếp đón, còn đuổi cậu ấy đi, coi thường Trung y nữa,” Lương Hoa tức giận nói với Lệ Học Thắng.

“Tới lúc này rồi, ông nói mấy lời này có ích gì chứ, tôi cũng không biết bác sĩ Trung y tới lại trẻ như thế, chính ông đã nói là thần y tài giỏi cơ mà,” Lệ Học Thắng vội vàng nói.

“Tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ Giang, cậu ấy rất tức giận nên ông phải tự đi mời cậu ấy thì may ra mới cứu vãn được tình hình,” Lương Hoa cũng chẳng thèm quan tâm tới gã nữa, ông lạnh lùng nói một câu rồi quay người bỏ đi luôn.

Lệ Học Thắng cũng không ngờ ông sẽ phản ứng như thế, đang lúc gã không biết nên làm gì mới được thì lại thấy bóng dáng Giang Thành, bên cạnh anh còn có người khác đi cùng.

“Giang thần y, Giang thần y,” Lệ Học Thắng kích động, vội vàng chạy về phía Giang Thành.

Giang Thành thấy Lệ Học Thắng chạy tới, trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo, hỏi: “Trưởng khoa Lệ, ông tới có chuyện gì sao?”

Lệ Học Thắng thấy thái độ Giang Thành lạnh lùng như thế cũng không tức giận, gã vội vàng nói: “Giang thần y, buổi sáng tôi không ngờ cậu chính là ngôi sao sáng trong lĩnh vực Trung y mà Lương Hoa nhắc đến, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, khoa chúng tôi chào mừng cậu tới nhậm chức.”

Giang Thành nghe Lệ Học Thắng nói thế, anh cười lạnh một tiếng, nói: “Trưởng khoa Lệ, ngại quá, tôi đã nhận lời dạy ở một trường khác rồi nên không thể dạy học ở bên trường ông nữa.”

“Một trường học khác sao?”

Lệ Học Thắng kinh ngạc hỏi.

“Trưởng khoa Lệ, chào ông, tôi là Phùng Cương, hiệu trưởng của Học viện Trung y bên cạnh trường ta,” Một người đàn ông trung niên bên cạnh Giang Thành lịch sự đưa tay về phía Lệ Học Thắng.

Bên cạnh Đại học Lư Dương chính là Học viện Trung y, nhưng mà bởi vì nền y học Trung y xuống dốc, cho nên tỷ lệ trúng tuyển của Học viện Trung y rất thấp, đúng lúc Trần Dao có quen hiệu trưởng của Học viện Trung y, cô bèn giới thiệu cho Giang Thành qua làm giảng viên.

Phùng Cương đã nghe rất nhiều câu chuyện Giang Thành dùng Trung y để cứu người, bởi vậy ông lập tức đích thân qua đây mời Giang Thành tới trường của mình.

“Phùng Cương, sao ông có thể tới trường chúng tôi để cướp người chứ?” Lệ Học Thắng lập tức bất mãn hét vào mặt Phùng Cương.

“Trưởng khoa Lệ, e là ông hiểu lầm rồi, tôi không hề tới cướp người, là ông chủ động đẩy người ra, đúng lúc tôi nhặt của hời mà thôi,” Phùng Cương nói rồi rời đi cùng Giang Thành.

Giang Thành cũng mặc kệ những gì Lệ Học Thắng nói, anh cũng không có ý định ở lại, Lệ Học Thắng thấy tình huống như thế cũng không hề giữ anh lại, thay vào đó, gã hừ lạnh một tiếng nói: “Làm bộ làm tịch cái gì, tuổi còn trẻ như thế, ai biết cậu có năng lực thật hay không chứ.”

“Bác sĩ Giang,” Lương Hoa cũng nhìn thấy Giang Thành, ông vội vàng chào hỏi.

“Lương Hoa,” Giang Thành cũng thấy nhiều người ở đây, vội vàng chào hỏi lại.

Alicia cũng trông thấy Giang Thành, nhưng cô rất bất mãn với thái độ kiêu căng lúc trước của Giang Thành, cho nên cô cũng không đến chào hỏi mà chỉ đứng tại chỗ chờ.

Lương Hoa dẫn Giang Thành tới trước mặt Alicia, giới thiệu nói: “Cô Alicia, đây là thần y Giang Thành, người đã chữa khỏi bệnh cho bố cô Gela.”

“Thần y?”

Alicia liếc Giang Thành từ trên xuống dưới một lượt, cô vẫn không thể tin được, một bác sĩ Trung y trẻ tuổi thế này lại có thể giải quyết được bệnh của bố Gela, căn bệnh vốn được coi là bài toán khó đối với y học thế giới.

“Cô Alicia, cô có gì nghi ngờ à?” Giang Thành nhìn Alicia ăn mặc rất thời trang và đầy quyến rũ trước mắt hỏi.

“Không có gì, chỉ là tôi có hơi nghi ngờ đối với y thuật của anh, có lẽ việc anh có thể chữa khỏi bệnh cho bố của Gela cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi,” Alicia cười nhạt nói.

“Ồ,” Giang Thành nhẹ giọng phát ra một âm tiết, sau đó định bơ luôn cô gái ngoại quốc này.

“Ngông cuồng, cô Alicia đang nói chuyện với anh, thái độ này của anh là sao hả?” Vệ sĩ phía sau Alicia bất mãn nói với Giang Thành.

Alicia xua tay ngắt lời vệ sĩ phía sau, nhưng mà cô càng thêm chắc chắn một điều, người đàn ông trước mặt cô là một người rất kiêu ngạo và bất lịch sự.

“Cứu với!”

Đúng lúc này, tiếng hét của một sinh viên đã thu hút sự chú ý của mọi người ở đây, hóa ra là một học sinh đang đá bóng trên sân thể dục, lúc này, cậu lấy tay ôm mắt cá chân, sắc mặt đỏ bừng, đau đớn ngồi dưới đất, có rất nhiều sinh viên vây xung quanh cậu.

“Qua xem xem thế nào,” Alicia thấy tình huống này vội vàng bảo một bác sĩ ưu tú dưới quyền chạy qua xem.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ ưu tú người nước ngoài nói với Alicia rằng: "Đây là một ca trật khớp mắt cá chân nghiêm trọng, chắc là do khi đá bóng đã dùng lực quá mạnh.”

“Vậy anh có thể chữa được chứ?” Alicia hỏi.

“Ở đây thì không được, tình trạng của cậu sinh viên này rất nghiêm trọng, phải dùng máy tia laze chỉnh lại khớp, đồng thời phải cố định bằng thép một khoảng thời gian,” Bác sĩ ưu tú nghiêm nghị nói.

Bác sĩ ưu tú này vốn là bác sĩ chỉnh hình nên khả năng phán đoán của anh ta đối với tình huống này rất chính xác, khi còn ở Viện Y học Hoàng gia Anh, anh ta từng tiếp nhận rất nhiều ca chấn thương của vận động viên đến từ các đội bóng nổi tiếng, nhưng rất ít khi gặp phải những ca chấn thương nặng thế này, cho nên vẻ mặt anh ta mới nghiêm nghị như thế.

“Sao cơ? Còn phải dùng thép cố định nữa á? Sắp tới tôi còn có một trận thi đấu bóng đá nữa,” Nam sinh nói với vẻ mặt đau khổ.

“Không được, với tình hình này của cậu thì cậu không thể nào phục hồi trong thời gian ngắn được đâu, cậu cần nằm viện làm tiểu phẫu laser,” Bác sĩ ưu tú nghiêm túc nói.

Nam sinh vừa nghe xong lập tức cảm thấy như trời sập, vì trận thi đấu này, cậu đã chuẩn bị rất lâu rồi, thế mà giờ lại phải bỏ lỡ nó vì nằm viện.

“Gọi xe cấp cứu đi,” Bác sĩ ưu tú đứng dậy dặn dò.

Ngay lập tức có người chuẩn bị gọi xe cấp cứu đến, nhưng đúng lúc này, Giang Thành bước ra nói: "Không cần phiền phức như thế, để tôi xoa bóp cho cậu ấy một lúc là được."

Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe Giang Thành nói, vị bác sĩ ưu tú kia cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Thành.

“Không thể nào, tình trạng trật mắt cá chân của cậu ta rất nghiêm trọng, không thể nào điều trị bằng cách xoa bóp được.” Bác sĩ ưu tú nhìn Giang Thành với vẻ mặt hoài nghi nói.

“Đúng đấy, tình hình này hẳn không thể khôi phục chỉ bằng xoa bóp tay được đâu,” Lương Hoa ở bên cạnh nói, ông cũng có thể thấy được ca chấn thương này nghiêm trọng tới mức độ nào.

Nhưng mà cậu sinh viên đang ngồi bệt trên sân vận động nghe thấy lời Giang Thành nói lại hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng: “Anh ơi, chân của em thật sự có thể phục hồi chỉ bằng xoa bóp sao?”

“Đương nhiên, hơn nữa lập tức có thể phục hồi y như trước khi cậu bị chấn thương,” Giang Thành nhìn cậu sinh viên ngồi trên sân, nói.

“Ha hả, Giang thần y, theo tôi hiểu thì ý anh là anh chỉ cần dùng tay là có thể đánh bại máy móc Tây y của chúng tôi đúng không?” Alicia nghe thấy lời nói của Giang Thành cũng lập tức bật cười hỏi Giang Thành.

Lúc đầu, Alicia nghi ngờ liệu Giang Thành có thực sự có khả năng chữa khỏi bệnh cho ông Steve hay không, mặc dù cô đã tận mắt chứng kiến Steve hồi phục nhưng cô vẫn nghi ngờ liệu việc Giang Thành chữa được có phải là do trùng hợp hay không.

Bây giờ đối mặt với tình trạng trật khớp nặng như vậy, Giang Thành lại nói chỉ cần dùng tay là có thể chữa khỏi, cô càng chắc chắn hơn về kết luận, Giang Thành đang chém gió.

“Nếu cô chỉ áp dụng với tình trạng của cậu sinh viên này thì có thể nói như vậy,” Giang Thành cười nhạt thay vì khiêm tốn nói.

“Người này đúng là rất biết chém bão mà, chấn thương nghiêm trọng như thế sao có thể khôi phục chỉ bằng tay không được chứ?”

“Đúng thế, vị trí của xương sai thì còn có thể nắn lại cho đúng, nhưng tổn thương do sai vị trí gây ra thì không thể nào khôi phục chỉ bằng tay không được.”

“Để xem, đến lát nữa anh ta không làm được, tự khiến mình mất mặt rồi định làm thế nào.”

Ngoài những vệ sĩ đứng sau Alicia ra thì cũng có không ít bác sĩ Hoàng gia chế nhạo Giang Thành.

Lệ Học Thắng cũng ở một bên vui sướng khi người gặp họa nhìn Giang Thành, gã ước gì hiện tại Giang Thành và Alicia có xích mích thật lớn, đến lúc đó chuyện này sẽ chẳng liên quan đến gã nữa, cho nên lúc này gã càng hy vọng hai bên sẽ cãi nhau gay gắt hơn nữa.

“Cô Alicia, mời cô nhìn cho kỹ,” Giang Thành nói xong, định bước tới chữa trị cho cậu sinh viên kia.

“Khoan đã, Giang thần y,” Alicia bỗng gọi Giang Thành lại, nói: “Nếu Giang thần y đã tự tin như thế, hay là chúng ta đánh cược đi, được chứ?”

“Tiền đặt cược là gì?” Giang Thành nhìn Alicia hỏi.

“Rất đơn giản, nếu anh thật sự chữa khỏi được cho cậu sinh viên này như lời anh đã nói thì tôi sẽ mất cho anh một triệu đô." Alicia nghiêm túc nhìn Giang Thành nói.

Những người xung quanh nghe xong đều ồ lên kinh ngạc, cô Alicia này vô cùng hào phóng, một lần vung tay là vung cả triệu đô luôn, đó là bảy triệu nhân dân tệ đấy.

“Được thôi, vậy nếu cô thắng, cô muốn cái gì?” Giang Thành cười hỏi Alicia.

“Nếu tôi thắng thì trong thời gian tôi ở Trung Quốc, anh phải đợi lệnh tôi bất cứ lúc nào, khi nào tôi gọi thì anh đều phải đến, bất kể là ở đâu hay khi nào,” Alicia nhìn Giang Thành đầy khiêu khích nói.

Giang Thành nghe xong tiền đặt cược không khỏi nở nụ cười, sau đó anh nói: "Muốn cược cũng được, nhưng tôi muốn thay đổi điều khoản. Nếu tôi thua, tôi sẽ nghe lời cô bất cứ lúc nào. Đổi lại nếu tôi thắng, cô cũng phải nghe tôi sai bảo bất cứ lúc nào, khi tôi gọi đến thì cô phải đến, được chứ? "

“To gan, anh có biết cô Alicia là ai không?”

“Không ngờ anh ta còn dám đưa ra yêu cầu đặt cược như thế, đúng là không biết tốt xấu!”

Alicia cũng không ngờ Giang Thành lại táo bạo đến độ dám đưa ra cả yêu cầu này, nhưng mà tính cách cô cũng rất mạnh mẽ, cô lập tức nói: “Được, tôi đồng ý với anh.”