Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 169: Tâm phục khẩu phục



Giang Thành thấy ánh mắt này của Alicia, trong lòng cũng bất đắc dĩ, cô gái ngoại quốc này dường như rất có ác cảm với anh.

Các giảng viên của Học viện Trung y này đều là những bác sĩ Trung y già được tuyển chọn từ những vùng tương đối xa xôi hẻo lánh, họ không có phương pháp dạy học riêng, chỉ có thể máy móc dạy theo sách vở, vì vậy sinh viên rất chán ghét, sau khi Giang Thành tới lại giảng cho họ những thứ mù mờ huyền ảo này, tất nhiên bọn họ sẽ không thích nghe.

“Cô Alicia, tôi thực sự không hiểu có gì hay để học hỏi ở một lớp học với những kiến thức không có chút cơ sở khoa học nào như thế này,” Một bác sĩ ưu tú nhìn Alicia bất mãn nói.

“Đúng thế, tôi nghĩ ca trật khớp mắt cá chân vừa rồi anh ta chữa được chỉ là do may mắn thôi,” Một bác sĩ khác bất mãn nói.

Alicia lúc đầu cũng nghi ngờ như vậy, cô cảm thấy việc Giang Thành có thể chữa khỏi bệnh cho bố Gela là do may mắn mà thôi. Nhưng bây giờ, cô không nghĩ vậy nữa. Chắc hẳn phải có một lý thuyết khoa học nào đó trong đó. Cô không tin Tây y kém hơn Trung y, cho nên cô phải tìm hiểu cho rõ ràng.

“Bác sĩ Giang, nếu các sinh viên đều nghi ngờ như thế, hay anh hãy thể hiện y thuật của anh được chứ?” Alicia cũng đứng dậy, nói với Giang Thành trên bục giảng.

Giang Thành vừa nghe Alicia nói lập tức hiểu cô đang muốn làm khó mình, anh cười một tiếng, nói: “Được, nếu cô Alicia cũng đã nói thế rồi thì tôi đây đành bộc lộ tài năng vậy.”

“Cậu, cảm xúc dễ bị kích động, ban đêm suy nghĩ nhiều mất ngủ, cậu nên uống nhiều canh an thần bổ não vào.”

“Cậu, bụng đầy hơi, tiêu hóa kém, thức ăn tích tụ nghiêm trọng, hay bị táo bón, cậu nên uống Lợi Hạ Thuận Khí Hoàn.

“Cậu, suy nhược tinh thần, khó tập trung suy nghĩ, chủ yếu là tính tình không tốt, nên dùng Ích Tì Thủy.”

“…”

Giang Thành bước xuống bục giảng, mỗi khi đi tới chỗ một sinh viên, chỉ cần tùy ý liếc mắt qua anh đều có thể nói chính xác các triệu chứng của sinh viên đó, thậm chí anh còn không cần bắt mạch.

Tất cả những người được Giang Thành chẩn đoán cho đều kinh ngạc và nhìn Giang Thành với vẻ mặt khó tin.

“Thật sự quá thần kỳ, thầy ấy nói chính xác từng li về tình trạng của tôi.”

“Đúng vậy, tình trạng bệnh của tôi cũng hoàn toàn chính xác, tôi đã mất ngủ lâu rồi.”

“Thầy ấy ngầu quá đi mất, hơn nữa lại còn trẻ như thế,” Rất nhiều cô gái nhỏ nhìn Giang Thành với ánh mắt ngưỡng mộ, các cô cảm thấy Giang Thành vừa trẻ, vừa tài giỏi, chỉ cần đi qua như thế này đã có thể chẩn đoán chính xác tình trạng bệnh của họ, quá ngầu lòi!!

Trong lúc nói chuyện, Giang Thành đã đi tới chỗ Alicia, sau khi cúi đầu nhìn qua Alicia, anh nhẹ giọng nói: “Kinh nguyệt của cô không đều, hơn nữa cô còn bị đau bụng kinh, hôm nay là ngày cô đến kỳ nên tính tình cô mới nóng nảy như thế.”

Alicia nghe thấy lời Giang Thành nói, gương mặt vốn trắng nõn lập tức đỏ bừng, cô cũng không ngờ Giang Thành chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra cô bị bệnh kinh nguyệt không đều.

Nhưng loại chuyện này bị nói ra trước mặt mọi người, vẻ mặt cô cũng có chút khó coi.

“Bác sĩ Giang, anh thật sự quá thô lỗ,” Alicia đỏ mặt nhìn Giang Thành nói: “Hơn nữa anh chẩn đoán sai rồi, lý do tôi cáu kỉnh không phải như anh vừa nói, thời gian còn chưa tới.”

“Thế à? Tôi không nghĩ mình sẽ sai đâu," Giang Thành nói rồi quay người về lại bục giảng.

Alicia nghe Giang Thành nói vậy, cô hừ lạnh một tiếng, cô không tin loại chuyện như đến kỳ kinh nguyệt mà cũng có thể đoán được ngày đến, đúng là kỳ kinh nguyệt của cô gần đến thật, nhưng tuyệt đối không thể nào có người có thể đoán chuẩn đến mức chắc chắn ngày đến là ngày hôm nay.

Đang lúc Alicia nghĩ ngợi, cô đột nhiên cảm thấy bụng dưới của mình đau nhói.

“Chết tiệt!”

Alicia vội vàng lấy một thứ gì đó trong túi ra, cô đứng dậy và bước ra ngoài.

“Nhà vệ sinh nữ ở bên tay trái cuối hành lang,” Giang Thành nhìn Alicia chạy ra ngoài nhắc nhở nói, trong phòng học lập tức vỡ oà tiếng cười, tất nhiên mọi người đều biết Alicia đi ra ngoài làm cái gì.

Lúc này Alicia cảm thấy mặt đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi, không ngờ Giang Thành lại thật sự đoán trúng được.

“Chết tiệt, rốt cuộc là anh ta nhìn ra thật hay là đoán bừa vậy,” Alicia đi vệ sinh xong rồi về lớp học với cảm giác cực kỳ mất mặt, trong phòng học, Giang Thành đang trò chuyện cùng các sinh viên.

“Mọi người yên tâm, Trung y có một tương lai rất sáng lạn, chỉ cần các em chịu nghiêm túc học tập, các em cũng có thể làm được như tôi. Các em có thể chẩn đoán được chính xác triệu chứng bệnh chỉ bằng một cái liếc mắt, thậm chí là thời gian đến kỳ kinh nguyệt cũng có thể biết được,” Khi Giang Thành nói xong câu cuối cùng còn nhìn về phía Alicia nhướng mày.

Hành động này càng làm cho người đẹp ngoại quốc Alicia không khỏi ngượng ngùng và xấu hổ.

"Vì vậy, mọi người vẫn phải học Trung y cho thật tốt. Tây y đúng là dễ hiểu và dễ tiếp thu hơn. Tuy nhiên, sự thần bí của Trung y mới là nguyên nhân giúp nó có thể giải quyết được rất nhiều căn bệnh khó và phức tạp, chỉ cần các em chăm chỉ, tương lai chắc chắn có thể thành tài,” Giang Thành tiếp tục nói với người dưới bục.

Đông đảo sinh viên nghe Giang Thành nói vậy, trong lòng lập tức tràn đầy tự tin.

“Thật tuyệt vời, may mà tôi học Trung y, nếu không tôi thực sự đã bỏ lỡ một môn học vấn chân chính.”

“Đúng vậy, Trung y quá ngầu, chỉ nhìn qua một cái như thế lập tức biết ngay vấn đề nằm ở đâu, không như Tây y còn phải làm xét nghiệm này xét nghiệm kia.”

Những sinh viên này vốn chỉ nghĩ đến đây học để lấy cái bằng cho có thôi, nhưng giờ đột nhiên bị Giang Thành kích động khiến họ có hứng thú rất lớn với Trung y, bọn họ hiện tại đều vô cùng hào hứng với tri thức về Trung y. Phùng Cương vừa nghe các sinh viên nói thế, ông cũng vô cùng cảm động, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy sinh viên của mình cảm nhận được sức hấp dẫn của Trung y.

"Bác sĩ Giang," Alicia thấy rất nhiều sinh viên coi thường Tây y như thế, cô lập tức đứng dậy nói: "Những gì anh nói không hoàn toàn chính xác."

“Không chính xác ở chỗ nào?” Giang Thành nhìn Alicia hỏi.

"Lần này tới đây, quả thật tôi đã chứng kiến được sự kỳ diệu của y học Trung Quốc, nhưng trong một số trường hợp, Trung y vẫn kém hơn so với Tây y," Alicia tiến lên nhìn Giang Thành nói.

“Ồ? Thật sao?” Giang Thành hỏi ngược lại.

“Đúng là Trung y có thể giải quyết một số bệnh nan y khó gặp mà Tây y không thể chữa được, nhưng nếu người bệnh gặp tai nạn giao thông, xuất huyết nội tạng, trường hợp này chỉ có Tây y mới có thể giải quyết, Trung y hoàn toàn không làm gì được, đúng chứ?” Giọng điệu Alicia lạnh lùng, lông mày nhướng lên một cái thách thức nhìn Giang Thành khiêu khích nói.

Những sinh viên vốn đang tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy Trung y lấn át hẳn Tây y bỗng chốc như bị dội một gáo nước lạnh.

Đúng vậy, nếu là xuất huyết bên trong, hình như chỉ có thể làm thông qua phẫu thuật Tây y để cầm máu, còn Trung y dường như không thể làm gì được hết.

“Cô Alicia nghe nói Trung y không thể giải quyết xuất huyết bên trong từ đâu thế?” Giang Thành cười nhạt nói Alicia với: “Trung y chẳng những có thể giải quyết được mà còn có thể giải quyết một cách đơn giản hơn, hiệu quả hơn cơ.”

“Nói vớ vẩn, tôi biết cách Trung y dùng để giải quyết xuất huyết bên trong, chẳng qua là dùng thuốc để cơ thể chậm rãi hấp thu xuất huyết từ bên trong, nhưng làm như vậy hiệu quả vô cùng chậm, mà trước khi nó kịp có hiệu quả thì chắc bệnh nhân đã chết luôn rồi ấy chứ,” Một bác sĩ Alicia dẫn theo nói.

“Anh nói đúng, nếu dùng thuốc Đông y thì đúng là hiệu quả cầm máu sẽ chậm hơn thật, nhưng Trung y chúng tôi còn có thể cầm máu bằng cách châm cứu,” Giang Thành nghiêm túc nói.

“Bác sĩ Giang, tôi cũng quen biết bậc thầy châm cứu Trung Quốc, Lăng Tuyền đại sư, nhưng ông ấy chưa bao giờ nói Trung y còn có thể cầm máu,” Alicia nghiêm túc nói.

“Lăng Tuyền đại sư à,” Giang Thành cũng khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, Lăng Tuyền đại sư đúng là ngôi sao sáng của lĩnh vực châm cứu Trung y chúng tôi, nhưng mình ông ta cũng không thể đại diện cho cả giới Trung y, nói miệng thì không thể kiểm chứng, tôi có thể biểu diễn ngay tại đây cho các người mở mang tầm mắt.”

“Anh vệ sĩ đứng phía sau kia, chắc anh từng làm phẫu thuật nội sọ, trong não vẫn còn cục máu đông chưa giải quyết được đúng chứ?” Giang Thành nhìn về vệ sĩ Dương đứng phía sau Alicia không xa.

“Phải,” Anh vệ sĩ cũng giật mình trả lời, anh từng bị người khác đập cho bị thương trong một lần bảo vệ Alicia, não xuất huyết trong, tuy đã phẫu thuật để lấy ra gần hết các cục máu đông nhưng vẫn còn một ít không thể lấy ra được, do đó đến bây giờ anh vẫn cảm thấy đầu hơi choáng, thị lực mắt trái cũng giảm do bị cục máu đông chèn ép.

“Cô Alicia, tôi nghĩ cô hiểu rất rõ tình trạng bệnh của anh ta,” Giang Thành nói.

“Đương nhiên tôi hiểu, trong não anh ta vẫn còn lại một cục máu đông, ngay cả phẫu thuật tinh vi nhất cũng không thể lấy cục máu đông này ra,” Alicia nói.

“Thì ra là thế, vậy nếu tôi nói, tôi chỉ dùng mấy cây châm bạc là có thể loại bỏ cục máu đông trong não anh ta, cô cảm thấy có thể không?” Giang Thành mỉm cười nói.

“Bác sĩ Giang, anh nghĩ tôi là trẻ con chắc? Nghĩ tôi dễ lừa thế à?” Alicia không khỏi cười nhạo một tiếng, nói.

Giang Thành cũng không giải thích nhiều mà vừa nhìn Phùng Cương vừa nói: “Hiệu trưởng Phùng, tôi muốn một ít bột Tam Thất, phiền ông đi lấy giúp tôi.”

Phùng Cương không hề do dự, ông đáp ừ một tiếng rồi chạy ra ngoài, còn Giang Thành lại lấy túi châm trong túi áo ra, anh rút ra mấy cây châm bạc, rải ở trên bàn.

Alicia thấy Giang Thành lấy cây châm bạc ra, cô thực sự tò mò về việc làm cách nào mà anh ta có thể dùng cây kim này để giải quyết cục máu đông tích tụ trong não.

“Bác sĩ Giang, đồ cậu cần đây,” Hiệu trưởng Phùng cầm một cái túi nhỏ trở lại.

“Alicia, cô sẵn lòng để tôi chữa trị cho anh ta chứ? Bảo đảm không đau, hơn nữa cũng có thể giải quyết hết máu tụ." Giang Thành nhìn Alicia hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Alicia liếc mắt nhìn vệ sĩ, vệ sĩ vội vàng bước nhanh tới trước mặt Giang Thành và ngồi xuống.

Giang Thành chấm ngân châm vào bột Tam Thất, sau đó anh hơ qua đèn cồn vài lượt rồi đâm lên đầu người vệ sĩ, rất nhiều học sinh cũng lo lắng nhìn Giang Thành châm kim.

Giang Thành liên tiếp đâm sáu cây châm xuống, một lúc sau anh mới rút châm bạc ra, nói: "Được rồi."

“Anh thấy thế nào?” Giang Thành thản nhiên hỏi.

Sau khi người vệ sĩ đứng dậy và nhìn xung quanh một lượt, anh ta ngạc nhiên phát hiện ra rằng anh ta có thể nhìn rõ mọi thứ bằng mắt trái của mình, thậm chí đầu anh ta cũng thấy tỉnh táo hơn nhiều.

“Cô Alicia, tôi… Hình như tôi khỏi hẳn rồi,” Người vệ sĩ nhìn Alicia ngạc nhiên nói.

Mọi người thấy vệ sĩ nói thế đều kinh ngạc hoan hô, Alicia cũng tin tưởng vệ sĩ của cô sẽ không nói dối cô, cho nên cô cũng thật sự bị Giang Trừng thuyết phục rồi.

“Giang thần y, tôi tâm phục khẩu phục,” Alicia bất đắc dĩ cười nhìn Giang Thành nói.

“Chuyện này đã là gì, châm của tôi còn có thể chữa bệnh kinh nguyệt không đều của cô đấy, cô có muốn thử không?” Giang Thành nhìn Alicia cười hỏi.