Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 174: Tự mình ra tay



“Thuê cái đầu anh ấy,” Hứa Tình nói xong duỗi tay hung hăng nhéo eo Giang Thành, tên nhóc này càng ngày càng to gan, muốn dẫn mình đi thuê phòng, còn gì mà rồng bự phục vụ.

Giang Thành đột nhiên bị nhéo thắt lưng, anh lập tức buông lỏng eo Hứa Tình vì đau.

“Nếu anh đã đến rồi, thì chúng ta về nhà đi,” Hứa Tình vốn dĩ không định về nhà với Giang Thành, lúc trước anh mập mờ với cái cô Tiêu Duyệt Nhiên kia, cô còn chuẩn bị trừng phạt Giang Thành để anh tự kiểm điểm lại cho tốt.

“Tôi còn có chút việc phải giải quyết, em về nhà trước đi.”Giang Thành gãi đầu, có hơi khó xử nhìn Hứa Tình nói.

“Anh lại đi tìm người phụ nữ họ Tiêu kia lêu lổng chứ gì?” Sắc mặt Hứa Tình lập tức trở nên lạnh lùng.

“Đương nhiên không phải,” Giang Thành không ngờ Hứa Tình ghi thù dai như thế, anh vội vàng muốn giải thích.

“Tôi thèm quan tâm anh đi với ai, hừ!”

Hứa Tình hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời khỏi đây, cô thèm mà quan tâm Giang Thành lêu lổng với ai, dù sao cô với Giang Thành cũng chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, hữu danh vô thực.

“Vợ ơi…”

Giang Thành nhìn Hứa Tình tức giận bỏ đi như thế, trong lòng ang cũng rất bất đắc dĩ, lắc đầu, anh cũng chỉ đành chờ buổi tối về nhà giải thích với Hứa Tình sau vậy.

Trong một con hẻm hẻo lánh ở cửa sau của bệnh viện, một chiếc Passat đỗ ở đây, một người đàn ông mặc áo khoác da đang ngồi trên xe, có hai người đàn ông vạm vỡ ngồi ở ghế sau.

“Alo? Sao vẫn chưa dẫn người tới hả?” Người đàn ông mặc áo khoác da chờ đợi đến mất kiên nhẫn, gã bấm điện thoại gọi cho Kiều Hồng hỏi.

“Ôi trời ạ, anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa, tôi không biết tại sao chồng cô ấy lại đến đây được, nên tôi đã tự rời đi trước.” Kiều Hồng nói với vẻ mặt sợ hãi.

“Đồ vô dụng! Bảo dẫn có con đàn bà cũng không dẫn ra được?” Người đàn ông mặc áo khoác da vừa nghe lập tức tức giận mắng vào trong điện thoại.

“Tôi mặc kệ, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, tôi về trước đây,” Kiều Hồng nói xong lập tức cúp máy.

Người đàn ông mặc áo khoác đen nghe tiếng điện thoại đã cúp máy lập tức tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao anh ta cũng nhờ người trong bệnh viện tìm được người phụ nữ này.

“Đồ ăn hại,” Người đàn ông áo mặc khoác đen giận dữ hét lên, cứ tưởng sắp kiếm được tiền rồi, nào ngờ phút cuối lại xôi hỏng bỏng không.

“Đại ca, có chuyện gì sao?"

Hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau nghe thấy có chuyện không ổn liền vội vàng hỏi.

“Xem ra chúng ta chỉ có thể tự mình ra tay, người phụ nữ ngu ngốc kia đã thất bại.” Người đàn ông mặc áo khoác lạnh lùng nói.

Vốn dĩ những người đàn ông mặc áo khoác đều là những kẻ liều lĩnh đi theo lão đại Lục gia. Họ nhận được lời mời từ giám đốc của một công ty ở Lư Dương, ông ta bảo họ có thể chơi đùa một người phụ nữ cực phẩm, họ ngay lập tức chạy đến ra tay, sau khi nhìn thấy Hứa Tình, bọn họ phát hiện quả nhiên là đại mỹ nữ, bây giờ, người phụ nữ vốn cho là sẽ tới tay lại không có, chỉ có thể tự mình ra tay.

"Chồng của người phụ nữ đó cũng tới, giết chồng cô ta trước, sau đó mang cô ta đi", Người đàn ông mặc áo khoác trầm giọng nói, dù sao thì nhiệm vụ của họ cũng bao gồm giết chết chồng của người phụ nữ kia, bây giờ họ chỉ đảo ngược trình tự nhiệm vụ thôi.

Đang lúc người đàn ông mặc áo khoác đen suy nghĩ miên man thì chợt nghe thấy tiếng có người gõ cửa kính xe, gã vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông ăn mặc giản dị đang nhìn mình mỉm cười.

“Đại ca, xe anh va vào em,” Nhị Đản nhìn nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen cười ha hả nói.

“Tao va cmm ấy, xe bố đây còn chưa khởi động nữa,” Người áo khoác đen vốn đang trong cơn tức giận, không ngờ lại có đứa tới ăn vạ, gã lập tức bất mãn quát.

"Thật sự va vào mà, xe của anh đã va vào nắm đấm của tôi," Nhị Đản cười, nhấc nắm đấm lên, đập vào kính xe một cú, cửa sổ xe vỡ toang, sau đó Nhị Đản duỗi tay lôi người đàn ông mặc áo khoác đen trong ra xe, ném mạnh xuống đất.

“CMN, thằng ranh mày muốn chết hả!”

Hai người ngồi ở ghế sau lập tức xuống xe, định đánh Nhị Đản, nhưng khi họ vừa bước xuống thì bị người ta đấm vào đầu, lập tức bất tỉnh.

Chỉ thấy Tiêu Chấn dẫn theo Đại Tráng xuất hiện ở đây, lúc trước Giang Thành nhận được tin nhắn của Hứa Tình, trực giác của anh cảm thấy có vấn đề, lập tức bảo Tiêu Chấn dẫn theo Đại Tráng và Nhị Đản đi kiểm tra những chiếc xe xung quanh, quả nhiên đã tìm thấy chiếc xe này.

“Giải quyết xong hết rồi?” Giang Thành cũng đi tới, sau đó anh thấy có ba người thì hai người đã bất tỉnh, còn một người mặc áo khoác đen nằm trên mặt đất kêu thảm.

“Giang thần y, chỉ có ba người, chẳng đủ cho chúng tôi khởi động nữa là,” Tiêu Chấn nhìn Giang Thành nói. Cop‎ q𝙪a‎ cop‎ lại,‎ trở‎ lại‎ trang‎ chính‎ —‎ 𝑻𝘙𝖴M𝑻𝘙𝖴𝙔‎ ỆN.vn‎ —

Giang Thành cũng hơi gật đầu, đúng vậy, ba kẻ thế này, một trong ba người Tiêu Chấn đến là đủ khả năng giải quyết một cách nhanh gọn lẹ rồi chứ đừng nói là cả ba người cùng đến.

“Nói, ai cử các người tới,” Giang Thành đứng trước mặt người đàn ông mặc áo khoác đen, từ trên cao nhìn xuống hỏi gã.

“GÌ mà ai cử chúng tôi tới chứ? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết,” Người đàn ông mặc áo khoác đen nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Thành, không hề có ý định thừa nhận.

“Thế sao?”

Giang Thành cười lạnh một tiếng, vươn tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông mặc áo khoác, kéo nhẹ một cái, cánh tay của người đàn ông mặc áo khoác đã bị trật khớp.

“Á —— mày làm gì đấy?”

Người đàn ông mặc áo khoác lập tức cảm nhận được một cơn đau không thể diễn tả nổi truyền tới từ cánh tay của mình, cơn đau kinh khủng này còn đau hơn cả khi gãy tay.

“Không có gì, chỉ là tách gân tháo xương tay thôi, anh chỉ cần ăn ngay nói thật, tôi sẽ có thể nối cánh tay lại giúp anh, còn không ấy, tôi có thể cho anh trải nghiệm cảm giác tách gân tháo xương cả người,” Trong mắt Giang Thành loé lên tia hung ác, chuyện anh không nhịn nổi nhất chính là có người muốn tổn thương Hứa Tình.

“Tôi… Tôi nói, tôi nói,” Người đàn ông mặc áo khoác đầy sợ hãi nhìn Giang Thành gào lên, chỉ mới là cơn đau của một cánh tay gã cũng đã không chịu nổi rồi, nếu là cả người thì gã thật sự không thể tưởng tượng nổi nó sẽ kinh khủng đến mức nào.

“Là Quý Khang Long, Quý Khang Long nhà họ Quý,” Người đàn ông mặc áo khoác hét lên, trán gã đổ đầy mồ hôi hột.

“Họ Quý?”

Giang Thành lập tức hiểu ra vấn đề, chắc chắn là bố của Quý Triết, lần trước anh đã tự tay giết chết Quý Triết vì Hứa Tình, bởi vì những gì thằng khốn đó muốn làm với Hứa Tình thật sự rất quá đáng.

“Bọn chúng ở đâu?” Giang Thành híp mắt hỏi.

““Trong container cuối cùng gần bến sông,” Người đàn ông mặc áo khoác thật sự không nhịn nổi cơn đau, gian nan nói.

Giang Thành nhìn người đàn ông mặc áo khoác đang đau đớn kêu thảm, anh vươn tay nối lại cánh tay cho gã.

“Cút!”

Giang Thành hừ lạnh một tiếng, quát một tiếng.

“Vâng, vâng, vâng,” Người đàn ông mặc áo khoác đầy hoảng sợ bò lên từ mặt đất.

Người đàn ông mặc áo khoác bò dậy từ trên mặt đất, cẩn thận nhìn Giang Thành, sau đó vẻ mặt gã lập tức chuyển sang âm hiểm, gã rút một khẩu súng từ trong ngực ra, ngắm thẳng đầu súng về phía Giang Thành.

“Chết đi!” Người đàn ông mặc áo khoác bị tra tấn như vậy nhất định muốn báo thù, hơn nữa gã rất tự tin với khả năng ngắm bắn của mình.

“Muốn chết hả!”

Tiêu Chấn thấy tình hình này, lập tức giận dữ gầm một tiếng, rõ ràng trong giọng nói này có ẩn chứa nội lực, trực tiếp khiến người đàn ông mặc áo khoác bị chấn động não trong một giây.

Chỉ trong nháy mắt đó, Tiêu Chấn lao đến chỗ gã đàn ông mặc áo khoác, anh vặn tay gã lại rút súng ra, hai tay tóm lấy đầu của người đàn ông mặc áo khoác vặn một cái, ngay lập tức người đàn ông mặc áo khoác bất tỉnh và gục xuống đất.

“Súng tự động 5.8 mm, rác rưởi,” Tiêu Chấn chính là ông tổ chơi súng, đương nhiên anh liếc mắt một cái lập tức nhận ra khẩu súng này là trang bị cũ bị vứt bỏ, tay anh thoăn thoắt mấy giây, khẩu súng lập tức biến thành đống sắt vụn.

“Giang thần y, đám người này dám dùng súng, chúng ta cùng đi xử lý chúng đi,” Tiêu Chấn đi tới bên cạnh Giang Thành, lạnh giọng nói.

“Được, dẫn bọn em theo cùng đi, vừa rồi Giang thần y đã chữa khỏi hết những vết thương cũ trên người bọn em rồi, bọn em cũng muốn động thủ,” Đại Tráng và Nhị Đản đều xoa tay hằm hè nói.

Ba người Tiêu Chấn vốn là chiến hữu trong tổ chức Phong Thứ, lúc này có người muốn hãm hại ân nhân cứu mạng của bọn họ, đương nhiên bọn họ không thể nhịn.

“Không cần, tôi có thể tự đi một mình,” Sắc mặt Giang Thành nghiêm trọng lạnh giọng nói.

“Giang thần y, một mình cậu đi có ổn không? Cậu yên tâm, chỉ cần chúng tôi ở đó, dù đối phương có bao nhiêu người thì đều không phải đối thủ của chúng tôi,” Tiêu Chấn biết y thuật của Giang Thành cao siêu, tưởng anh đánh đấm không tốt, cho nên mới nói như vậy.

“Không cần, kẻ khác bắt nạt vợ tôi, còn đến tận bệnh viện để giở trò rồi, nếu tôi còn không tự mình ra mặt, e là sẽ thật sự bị xem là quả hồng mềm dễ bóp mất,” Trong mắt Giang Thành loé lên một ánh sáng lạnh lẽo.

Tiêu Chấn nghe Giang Thành nói, tưởng anh vẫn đang tức giận nên không suy nghĩ rành mạch được, trong lòng hơi lo lắng.

“Anh Tiêu, hình như anh cũng chưa thấy tôi ra tay đúng chứ, hôm nay vừa lúc có thể thể hiện cho anh xem,” Khóe miệng Giang Thành mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn Tiêu Chấn nói.

“Cũng được, nhưng chúng tôi vẫn sẽ đi theo anh, nếu có gì ngoài ý muốn, cũng tiện hỗ trợ lẫn nhau,” Tiêu Chấn thấy Giang Thành tự tin như vậy, cũng chỉ đành nói thế.

Giang Thành đồng ý, bốn người lập tức xuất phát về phía bến sông.

Trong container cuối cùng ở nhà ga ven sông, lúc này ở đây đang treo một ngọn đèn sợi đốt mờ ảo, bên trong có mười mấy người đang đợi, hai người ngồi trong cùng, một người đàn ông trung niên, gương mặt có vài nét tương tự với Quý Triết, đúng là Quý Khang Long.

Bên cạnh Quý Khang Long là một người đàn ông mập mạp với một bàn tay có sáu ngón, trong miệng ngậm điếu xì gà, ông ta chính là Lục gia trong lời người đàn ông mặc áo khoác.

“Lục gia, sao người của ông vẫn chưa mang người tới?” Quý Khang Long sốt ruột gõ cái bàn, trầm giọng hỏi.

“Chắc là sắp đến rồi, Tiểu Hắc làm việc, tôi vẫn rất yên tâm,” Lục gia lấy điếu xì gà trong miệng xuống, thờ ơ nói.

Tiểu Hắc trong lời Lục gia chính là người đàn ông mặc áo khoác đen.

“Được, con trai tôi rất có khả năng đã bị đôi gian phu dâm phụ kia giết chết, hôm nay tôi sẽ khiến chúng phải trả giá bằng máu,” Quý Khang Long giúp con gã tìm lính đánh thuê nước ngoài là Lang Vương tới, nhưng Lang Vương lại cùng biến mất với con trai gã, sau này mới có người gọi cảnh sát, báo phát hiện thi thể.

Vào thời điểm đó, Quý Khang Long đã hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù cái con dâm phụ Hứa Tình kia, còn cả thằng con rể rác rưởi ở rể ở nhà cô ta nữa.

“Lão Quý, ông yên tâm, chỉ cần con đàn bà kia bị mang tới đây, tôi bảo đảm sẽ cho nó nếm thử thủ đoạn của tất cả các anh em ở đây, ha ha,” Lục gia nói xong lập tức đắc ý nở nụ cười.

Các anh em trong container cũng cười theo.

“Các vị, có chuyện gì mà vui thế?” Giọng nói lạnh lùng của Giang Thành đột nhiên từ vang lên bên trong container, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.