Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 180: Nhất quá tam



"Cái gì? Ở cái nơi Lư Dương nhỏ bé này mà cũng có người dám đánh cậu?" Lục Gia vô cùng kinh ngạc nói trong điện thoại.

"Dạ đúng vậy, Lục Gia, anh phải làm chủ cho em." Giọng Tiêu Nghị khẩn cầu vang lên trong điện thoại.

"Thằng nhóc chết tiệt nhà cậu, suốt ngày chỉ biết lấy danh nghĩa của tôi ra gây chuyện, cậu có thể làm chút chuyện lớn được hay không hả?" Lục Gia ở đầu dây bên đây tức giận quát.

Lúc trước Tiêu Nghị gây chuyện ở thành phố, đến cuối cùng Lục Gia vẫn là người đứng ra thu xếp mọi chuyện. Anh ta cũng không dám để Tiêu Nghị ở lại thành phố nữa nên mới bảo người kia tới đất Lư Dương này, lại không ngờ rằng tới đây rồi vẫn có thể gây chuyện được.

"Lục Gia, chuyện hôm nay thật sự không thể trách tôi đâu, vốn là tôi thấy được một diễn viên nữ rất đẹp muốn tặng cho anh, không ngờ gặp phải một thằng nhóc rách việc lo chuyện bao đồng còn muốn đánh tôi." Tiêu Nghị thiết tha nói, nhưng rõ ràng là anh ta đang nói dối.

Lục Gia đúng thật là có sở thích với mấy cô diễn viên, đặc biệt thích để cho diễn viên nữ đó diễn thành mấy nhân vật trong ti vi. Cho nên vừa nghe có người phá chuyện tốt sắp có của mình, trong lòng anh ta cũng có chút không vui.

"Được rồi, nếu đã vậy thì cậu gọi Độc Nhãn Long qua giúp đi." Lục Gia lập tức nói, anh ta vẫn không nghĩ rằng ở nơi này có người đủ đẳng cấp để mình phải đích thân ra tay.

"Lục Gia à không phải đâu, Độc Nhãn Long đã tới rồi nhưng mà hoàn toàn không phải là đối thủ của thằng nhóc đó, có khi phải cần anh đích thân mang súng qua tới mới được." Tiêu Nghị vội vàng nói.

Lục Gia nghe thấy câu này đột nhiên thoáng giật mình: "Cậu nói cái gì? Độc Nhãn Long tới rồi cũng không đánh lại người kia ư?"

"Đúng vậy, thằng nhóc đó rất giỏi võ." Tiêu Nghị vội vàng đáp.

"Có biết được thân thế của đối phương không? Có phải là người rất lợi hại không?" Lục Gia dò xét vô cùng cẩn thận.

Tiêu Nghị không hề biết gì về thân phận của Giang Thành, nhưng anh ta vô cùng chắc nịch nói: "Khẳng định là không có thân phận đặc biệt gì, ăn mặc rách rưới tồi tàn, nhìn giống như fan hâm mộ của diễn viên nữ đó vậy."

"Chỉ là một fan hâm mộ?" Lục Gia vẫn còn nghi hoặc trong lòng, sao một fan hâm mộ cũng có thể lợi hại như vậy nhỉ?

"Đúng vậy đó." Tiêu Nghị sợ Lục Gia không tới kịp, tiếp tục nói: "Tôi có nhắc tới tên của anh với nó rồi, nhưng mà nó vốn không hề sợ anh, còn bảo là cho dù anh có tới thì cũng chỉ là một tên vô dụng, thứ cặn bã."

"Thằng nhóc đó thật sự là nói thế?" Trước đó, Lục Gia vừa mới gặp chuyện khiến anh ta tức tối xong, hiện tại lại nghe có người khác nói mình như vậy, lửa giận trong lòng lập tức sục sôi.

"Tất nhiên là thật." Tiêu Nghị thấp giọng nói.

"Tôi biết rồi, tôi lập tức dắt người tới. Người ở cái chốn Lư Dương này không biết trời cao đất rộng quá rồi." Nhớ năm đó, Lục Gia ở thành phố hô mưa gọi gió, sao có thể bị người khác ức hiếp ở nơi Lư Dương nhỏ bé như này chứ?

"Vâng vâng vâng, Lục Gia, tôi lập tức gửi địa chỉ qua cho anh." Tiêu Nghị nói xong cúp máy.

"Thủy, bảo các anh em mang súng theo, chúng ta đi thôi." Lục Gia ngồi trên xe lăn, lạnh giọng nói.

"Vâng." Người tên là Thủy nhận lệnh, lập tức gọi người chuẩn bị xuất phát.

Lục Gia nhìn vết thương bị đao chém vẫn còn trên cánh tay mình, cơn giận trong lòng phút chốc bùng nổ. Vốn dĩ anh ta không muốn làm ầm mọi chuyện lên như vậy, thế nhưng trận đầu tới Lư Dương này đã nếm phải tổn thất lớn như vậy,thậm chí còn bị cấp cao mỉa mai, lần này lại bị một tên fan hâm mộ nhỏ bé của một diễn viên nữ coi thường, lý nào lại như thế được chứ?

Dù sao Lục Gia cũng đã ngủ với vô số diễn viên nữ rồi, đương nhiên anh ta sẽ chẳng coi trọng gì fans của mấy diễn viên nữ như thế, mấy nữ thần của đám fans đó chỉ là đồ chơi trong mắt anh ta mà thôi.

"Giang Thành, trước đây anh từng học võ à?" Dương Mật Nhi có hơi tò mò hỏi Giang Thành.

Trước đó, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thành ở ngân hàng, bởi vì quá sợ hãi cho nên cô ấy cũng không có để ý lắm mấy tên cướp đó đã bị Giang Thành đánh bại như thế nào. Hiện tại nhìn thấy mới bất ngờ, dáng dấp của Giang Thành thoạt nhìn không có vẻ gì quá vạm vỡ săn chắc, thế nhưng sức mạnh thì không thể đùa được.

"Biết một chút thôi." Giang Thành cũng tùy tiện đáp.

"Ồ, nhưng mà tôi vẫn còn hơi lo. Nghe nói người chống lưng cho Tiêu Nghị lúc nào cũng có súng bên mình, lỡ như bọn họ thật sự cầm súng tới đây thì sao?" Dương Mật Nhi hiểu rằng dù một người có giỏi võ tới đâu thì suy cho cùng vẫn sợ dao phay. Nếu như bọn họ thật sự có súng thì dù năng lực của Giang Thành có cao tới mấy cũng vô dụng mà thôi.

"Diễn viên nổi tiếng cô Dương à, cô cứ từ từ mà ăn cơm cho xong đi, không cần lo lắng những chuyện này đâu." Giang Thành vừa nói vừa gắp thức ăn cho Dương Mật Nhi, không nói thêm gì nữa.

"Được rồi." Dương Mật Nhi miệng nhai thức ăn, lại nói: "Thật sự là bó tay với anh."

"Anh Thủy, chính là tên đó đã đánh chúng tôi, kế bên còn có diễn viên nữ mà tôi muốn tặng cho Lục Gia, anh nhìn xem, rất xinh đúng không?" Tiêu Nghị vừa chỉ tay về phía Giang Thành với Dương Mật Nhi vừa nói.

"Đúng là rất đẹp, Lục Gia sẽ thích." Anh Thủy từ bên ngoài nhìn vào, nhỏ giọng nói.

"Thủy, trước hết lên đó lấy hai cánh tay của thằng nhóc đó đi." Sau khi đẩy chiếc xe lăn từ trên xe ô tô xuống, Lục Gia trầm giọng ra lệnh cho A Thủy.

Anh Thủy nghe xong mệnh lệnh của Lục Gia, sắc mặt thoáng biến đổi lại nói: "Lục Gia, đây là khu sầm uất đông người, nếu như bắn súng ở đây sợ là sẽ đả động tới cảnh sát thì sao?"

"Không sao đâu, có tôi ở đây bảo đảm. Tôi đây là muốn thông báo cho đám người không biết lớn nhỏ ở Lư Dương này biết, không phải ai cũng có thể chĩa mũi mắng tôi, leo lên đầu tôi hả hê mà ngồi." Lục Gia nghiến răng nghiến lợi nói, anh ta hôm nay chính là muốn làm lớn chuyện, muốn ra oai ở trước mặt tất cả mọi người, cho người khác thấy được uy phong của mình một chút.

"Vâng, tôi biết rồi." A Thủy trả lời một tiếng, sau đó nhanh chóng nói với đám đàn em: "Mấy người vào cùng với anh ta."

Tiêu Nghị vừa nghe xong cũng lập tức nói: "Đi theo tôi."

A Thủy lại đi phía sau đẩy xe lăn cho Lục Gia, chậm rãi tiến vào trong nhà ăn.

"Chuyện này là sao? Còn chưa quay xong phim hả?"

"Còn mang theo súng nữa, cảnh quay lần này nâng cấp lên rồi à?" Có không ít khách tới ăn cơm nhìn thấy cảnh tượng này đã bắt đầu bàn luận xôn xao.

"Mẹ kiếp, thằng nhóc chết tiệt, hôm nay coi thử mày có chết hay không." Tiêu Nghị cười mỉa, tiến về phía Giang Thành và Dương Mật Nhi bên này.

Dương Mật Nhi nhìn thấy có nhiều người cầm súng như thế trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi, tình huống mà cô ấy lo ngại nhất vẫn là xảy ra, thật sự lại có nhiều người như thế cầm súng tới đây.

Giang Thành quay đầu, cũng nhìn thấy được đám người sau lưng Tiêu Nghị hùng hùng hổ hổ đi tới, trong tay ai cũng cầm súng.

"Chính là thằng nhóc đó, bắn chết nó cho tôi." Tiêu Nghị vội vàng ra lệnh cho đám người kia.

Đám thanh niên đi phía sau Tiêu Nghị nghe lệnh, lập tức đưa súng lên nhắm về phía Giang Thành. Ấy vậy nhưng sau khi nhìn thấy rõ được dáng vẻ của Giang Thành, cả đám lại sợ đến hai tay run lẩy bẩy, súng cũng theo đó mà rơi xuống đất.

"Anh… anh Giang?" Tất cả đám đàn em cầm súng đồng loạt quỳ xuống đất, không ngừng run rẩy. Sợ tới mức thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Giang Thành.

Chính là vì đám đàn em cầm súng này trước đó vốn là băng nhóm người cầm đao ở cảng công-tơ-nơ, cũng là đám người đã bị Giang Thành trong chớp nhoáng bẻ gãy hết tay, số còn lại vẫn còn bị tật ở tay cho nên chuyển từ cầm đao sang cầm súng như hiện tại.

Chỉ là bọn họ đều biết rõ nếu lại dùng súng chĩa về phía Giang Thành, vậy tay của bọn họ nhất định sẽ bị phế bỏ. Bởi vậy đã vội vã ném súng xuống đất, quỳ dập đầu dưới đất xin tha thứ.

Tiêu Nghị nhìn thấy cảnh tượng này lập tức cũng bối rối theo, đã xảy ra chuyện gì vậy? Đàn em của băng nhóm này sao lại không nổ súng, ngược lại còn quỳ ra trên đất như này?

Dương Mật Nhi vốn cũng là một mặt ngơ ngác không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đám người ác ôn này sao lại sợ Giang Thành như thế vậy?

"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh Thủy đẩy Lục Gia đi tới nhìn thấy được cảnh này, lập tức giận dữ quát.

Vốn dĩ Lục Gia dắt theo nhiều người như thế tới đây chính là muốn lấy lại mặt mũi đã mất, kết quả cái đám người này lại làm ra hành động mất mặt tới như thế.

"Lục Gia, đàn em của băng nhóm anh không nghe lời gì cả, tôi bảo bọn nó nổ súng nhưng bọn nó lại không bắn, còn quỳ xuống." Tiêu Nghị vội vàng đi tới tố cáo với Lục Gia.

Lục Gia nghi hoặc nhìn tình huống đã diễn ra, sau đó nhìn thấy được Giang Thành ở kia, đồng tử lập tức bỗng co rút lại.

"Cậu nói chính là người đó đánh cậu?" Lục Gia tức giận hỏi Tiêu Nghị.

"Đúng rồi ạ, chính là anh ta, hơn nữa anh ta còn mắng anh là đồ cặn bã." Tiêu Nghị tưởng rằng vẻ mặt tức giận kia của Lục Gia là vì Giang Thành, thế nên vội vã nói.

"Lục Gia, anh cảm thấy tự mình đẩy xe lăn thì không được nhanh, cho nên mới bảo tất cả đẩy tới đây sao?" Giang Thành nhìn Lục Gia, ôn tồn nói.

Lục Gia nghe được mấy lời này của Giang Thành, cả cơ thể không kìm được mà run bần bật.

"Mẹ kiếp, mày còn dám nói chuyện như thế với Lục Gia ư?" Tiêu Nghị lập tức chỉ về phía Giang Thành mắng tới.

Nhưng Tiêu Nghị vừa nói xong câu đó, Lục Gia bên này lại thẳng tay kéo anh ta qua, hung hăng tát hai cái vào mặt Tiêu Nghị. Hai bạt tai đó của Lục Gia là dốc toàn sức mà tát, mặt Tiêu Nghị vì thế mà đỏ ửng sưng vù một mảng.

"Lục Gia, anh đánh em làm gì chứ?" Tiêu Nghị uất ức ôm mặt hỏi Lục Gia.

"Đánh cậu làm gì ư? Là đánh cậu có mắt không tròng, dám đắc tội với anh Giang." Lục Gia nói xong lại cho người kia thêm mấy bạt tai nữa, nhưng Tiêu Nghị cũng không dám tránh né.

Tiêu Nghị vừa chịu trận vừa hiểu ra mọi chuyện, hóa ra thằng nhóc này chính là người mà Lục Gia dè dặt, ấy vậy mà anh ta lại đi đắc tội với người đáng sợ như vậy.

"Đi, qua đó dập đầu xin lỗi anh Giang." Sau khi đánh xong mấy bạt tai, Lục Gia lạnh giọng mắng.

Lục Gia hiểu rất rõ với kiểu người đẳng cấp khác biệt như Giang Thành, hoàn toàn không phải là người mà anh ta có thể đắc tội tới. Cho nên chỉ có thể cầu xin anh tha thứ mớ có thể đổi lấy một con đường sống.

"Anh Lục, tôi… tôi biết rồi." Tiêu Nghị vội vã bò tới bên cạnh Giang Thành.

"Anh Giang, tôi có mắt không tròng không nhìn ra được thân phận của anh, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi." Tiêu Nghị vừa dập đầu vừa ngước nhìn Giang Thành mà nói.

Giang Thành lại từ trên cao ngó nhìn xuống Tiêu Nghị, biểu cảm hờ hững. Tiêu Nghị nhìn thấy Giang Thành không có vẻ muốn bỏ qua cho mình, vẫn liên tục dập đầu xin tha.

"Đạo diễn Tiêu, có lẽ anh vẫn còn nhớ chuyện tôi đã từng nói với anh chứ?" Giang Thành nhàn nhạt hỏi.

"Nhớ… nhớ chứ..." Trán Tiêu Nghị lập tức toát đầy mồ hôi lạnh, anh ta nhớ tới chuyện mà Giang Thành từng nói. Nhất quá tam, nếu như có lần thứ ba nữa thì sẽ phế bỏ một cánh tay của anh ta.

"Vậy bây giờ là lần thứ mấy anh gây chuyện rồi?"

"Lần thứ ba..." Tiêu Nghị sợ đến mặt mày tái mét, anh ta không muốn mất đi cánh tay đâu.

"Vậy tự anh phế bỏ tay mình, hay là để tôi?" Giang Thành cười mỉa, hỏi.