Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 206: Có việc muốn nhờ



Dương Mai thấy tình huống này, lập tức căng thẳng kéo tay con gái.

“Mẹ, không sao đâu ạ.”

Lâm Doãn Nhi vỗ vỗ tay của mẹ, khẽ an ủi. Cô ấy từng gặp qua rất nhiều người đối chọi với Giang Thành, nhưng mỗi lần đều bị Giang Thành đuổi chạy mất.

Dương Mai nghe con gái nói thì trong lòng yên tâm.

“Không sao á?” Vương Cương nghe Lâm Doãn Nhi nói, tức giận mắng: “Không sao á, hôm nay ông sẽ khiến bà già không biết phân biệt hàng tốt này, nhìn kết cục phải hứng chịu khi không mua hàng của ông đây!”

“Ông mắng ai đó?” Lâm Doãn Nhi vừa nghe người này chửi mẹ mình, lập tức giận dữ quát.

“Là bà già đó.”

Vương Cương chỉ tay mắng vào mặt Dương Mai, dưới góc nhìn của ông ta, nếu sáng sớm hôm nay bà nói đồng ý mua dược liệu của ông ta luôn, chắc chắn sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ ồn ào đến tình trạng này, vậy ông ta nhất định phải khiến đám người này đẹp mặt.

“Ông…” Lâm Doãn Nhi vừa muốn nói lại, Giang Thành đã ngăn cản cô ấy, sau đó nhìn về phía Vương Cương.

“Không biết nói chuyện thì đừng nói, nếu không cẩn thận tôi vả vỡ miệng ông.”

Giang Thành lạnh lùng nhìn người này, anh vẫn đang kìm nén lửa giận trong lòng. Dù gì đối với kiểu người này, có thể không trêu thì không không trêu, Diêm Vương dễ động nhưng tiểu quỷ khó chơi, bản thân mình không sợ ông ta, còn hai mẹ con Lâm Doãn Nhi chưa chắc.

“Ái chà, mạnh miệng nhờ, dám vả tôi cơ? Cậu thử đánh tôi xem? Tới, tới đây, vả vào chỗ này!”

Vương Cương cười mỉa mai, sau đó vỗ tay lên má mình, nhích gần về phía Giang Thành.

Ông ta vừa dứt lời, đã cảm nhận được Giang Thành túm lấy cổ áo, sau đó vả mạnh vào mặt ông ta mấy cái bằng tốc độ nhanh như chớp.

Bốp! Bốp!

Tiếng tát vang dội, bệnh nhân đang ở phòng khám trong cũng nghe thấy rõ ràng, cảm giác đau giùm luôn.

Sau khi Giang Thành hung hăng tát mười cái thì mới dừng tay, chỉ thấy bấy giờ trên mặt Vương Cương bị đánh in mấy dấu bàn tay đỏ thắm.

“Con mẹ mày, sao mày có thể tùy ý đánh người vậy chứ.”

Vương Cương cảm giác cả khuôn mặt của mình đều bị vả sưng lên, vội vàng đưa tay bụm mặt, tức giận quát Giang Thành.

“Chẳng phải ông nói tôi tát đi à? Hơn nữa còn do ông chỉ cho tôi tát vào chỗ này, máy quay ở đây có thể làm chứng.”

Giang Thành chỉ cái camera trong góc, cười nhạt trả lời.

“Đúng vậy, yêu cầu như ông, quả thật trước giờ chưa từng nghe thấy.”

Lâm Doãn Nhi đứng cạnh nói hùa theo Giang Thành.

Vương Cương nghe xong, tức giận mở to mắt. Ông ta cược rằng Giang Thành không dám đánh mình nên mới nói vậy, nhưng nào ngờ người này thật sự dám tát.

“Mày...”

Vương Cương tức đến mức nói không thành lời, bây giờ ông ta chỉ đợi anh rể của mình đến rồi chờ khi đám người này cầu xin mình, chắc chắn sẽ khiến bọn họ hối hận.

“Con mẹ nó, mày có giỏi thì tát bên này nữa đi!”

Vương Cương tức giận chỉ vào bên má còn lại, ông ta nghĩ mình bị tát càng thê thảm thì khi đó khẳng định anh rể cũng bênh mình.

“Được!”

Giang Thành vừa nói vừa kéo cổ áo Vương Cương, giơ tay đánh với tốc độ rất nhanh. Hơn nữa lần này hình như Giang Thành không có ý định dừng lại, ông ta cảm giác gương mặt của mình bị đánh sưng phù như đầu heo rồi.

“Đừng… Đừng đánh nữa, dừng lại, dừng lại!”

“Gì cơ? Đừng dừng lại hả?”

Giang Thành cố ý tỏ vẻ không nghe rõ, bàn tay trái tăng thêm lực.

“Dừng tay!”

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói của đàn ông, bấy giờ Giang Thành mới dừng tay, còn mặt Vương Cương không chỉ bị đánh sưng phù như heo, mà cả cái đầu được vuốt keo sáng loáng, tóc tai cũng lộn xộn.

“Anh… Anh rể, rốt cuộc anh đã đến.”

Vương Cương khổ sở quay đầu nhìn bóng người đứng ở cửa ra vào, lập tức thấy anh rể của mình, khuôn mặt ông ta như đưa đám, vội vàng hô to.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên đứng ở cửa mặc bộ âu phục màu đen, cả người toát lên vẻ uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là lãnh đạo lớn.

Dương Mai và Lâm Doãn Nhi nhìn thấy ông ta, trong lòng bắt đầu lo lắng, liệu Giang Thành đối phó nổi người này ư?

Vương Cương dứt khoát né khỏi cánh tay của Giang Thành, chạy đến bên cạnh anh rể, hô: “Anh rể, anh kiểm tra phòng khám này xem, không chỉ vi phạm quy định kinh doanh mà còn ra tay đánh người, anh nhìn em bị nó tát đây này.”

“Thật thế à?”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn Vương Cương, hỏi.

“Đương nhiên, em nghe nói chỗ này đã lấy mạng của rất nhiều người, hơn nữa bọn họ còn đánh em thành thế này. Anh rể, anh nhất định phải báo thù giúp em.” Vương Cương nói bằng giọng rất tức giận.

“Vậy theo ý của em thì anh nên đồng ý trừng trị chỗ này kiểu gì?”

Người đàn ông trung niên cau mày hỏi Vương Cương.

“Việc này còn phải nói sao, đương nhiên phải niêm phong chỗ này vĩnh viễn, nhân tiện nhốt đám người này lại chừng mười ngày nửa tháng, sau đó tìm người hung hăng đánh bọn chúng một trận.”

Vương Cương nói xong, hả hê nhìn về phía Giang Thành.

Vương Cương thầm nghĩ trong lòng, thắng khốn, mẹ kiếp dám tát bố mày hả, bố mày không đánh lại thì không phải người.

“Được.”

Người đàn ông trung niên nghiêm túc gật đầu nói: “Hay là anh tự mình ra tay, giúp em đánh cậu ta nhé?”

“Anh rể, anh khách sáo quá. Nhưng anh tát thì càng tốt, khẳng định bọn họ không dám đánh lại.”

Vương Cương nghe xong, lập tức vui vẻ nói.

Dương Mai và Lâm Doãn Nhi đang lo lắng vì Giang Thành, bỗng nhiên bọn họ thấy người đàn ông trung niên trở tay tát vào khuôn mặt tươi cười của Vương Cương.

Sức mạnh to lớn trực tiếp tát cả người Vương Cương lảo đảo, ngã rầm xuống mặt đất.

“Anh… Anh rể, anh đánh em làm gì?”

Vương Cương ngã dưới đất bụm mặt nói, nhìn anh rể của mình bằng vẻ ngạc nhiên.

“Tát em đấy, cái thằng không biết điều này.”

Vẻ mặt người đàn ông trung niên hận rèn sắt không thành thép, chỉ tay mắng vào mặt Vương Cương.

Khi Dương Mai và Lâm Doãn Nhi đang không hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên người đàn ông trung niên đứng trước mặt Giang Thành và nói: “Giang thần y, rất xin lỗi cậu, thằng em vợ vô tích sự của tôi đã làm phiền mọi người rồi.”

Anh rể của Vương Cương chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Cục trưởng bộ Quản lý Dược phẩm, Đồng Lỗi.

Ban đầu Đồng Lỗi nhận được điện thoại của em vợ, tưởng rằng ông ta thật sự báo cáo phòng khám có vấn đề. Kết quả sau khi đến chỗ này, ông ta vừa nhìn là phòng khám của Giang Thành thì biết chắc chắn em vợ của mình đã gây ra phiền phức.

Vì vậy ban đầu Đồng Lỗi đã dự định dạy dỗ thằng em vợ của mình một trận.

“Không sao, ông ta chỉ ra ngoài bán thuốc giả mà thôi. Tôi dạy dỗ ông ta sơ qua tí”

Giang Thành từ tốn nói với Đồng Lỗi.

Quan hệ của Giang Thành với Đồng Lỗi cũng không tệ, lúc trước mẹ của ông ta gặp sự cố ở đường, được anh cứu. Sau đó Đồng Lỗi thấy ông cụ Khương Vũ từ thành phố đến, được Giang Thành chữa khỏi bệnh nan y. Ông ta càng cảm nhận được sự tài giỏi của Giang Thành.

Hôm nay Đồng Lỗi đến đây do không tìm thấy Giang Thành ở bệnh viện, sau khi ông ta nghe ngóng từ y tá thì mới biết tới nơi này, vì vậy bèn đến tìm.

“Anh rể, sao anh lại bênh người ngoài thế? Em mới là em vợ của anh.”

Vương Cương bò dậy từ dưới đất, tức giận hỏi Đồng Lỗi.

Đồng Lỗi liếc mắt nhìn lướt qua Vương Cương, trong lòng càng thêm thất vọng. Trước giờ ông ấy không phải kiểu người bao che, mà thuộc kiểu rất có chính kiến. Nhưng vì quan tâm em vợ của mình, ông ta cũng giật dây Vương Cương bán dược liệu để kiếm đủ tiền nuôi gia đình.

Nhưng Đồng Lỗi không ngờ em vợ của mình cảm thấy bán dược liệu bình thường được ít tiền, nhất định phải bán thuốc giả để có lợi nhuận cao. Ông ta ngại thể diện của vợ, không tiện quản, nào ngờ hôm nay bắt gặp tận mắt.

“Em câm miệng cho anh, lát nữa anh gọi người của Cục Quản lý Dược phẩm đến nhốt em vào phòng tạm giam một quãng thời gian, sau này em không được phép bán thuốc giả nữa.” Đồng Lỗi lạnh giọng nói với Vương Cương.

Vương Cương nghe xong, lập tức không vui trong lòng. Anh rể thật sự quá đáng, không giúp mình mà đi giúp người ngoài.

“Đồng Lỗi, anh dám đối xử với em như vậy sao. Lát em sẽ nói với chị ly dị anh.” Vương Cương tức giận chỉ tay quát vào mặt Đồng Lỗi.

Đồng Lỗi nghe vậy, ngay lập tức tát Vương Cương một cái, đánh mạnh vào mặt ông ta.

“Ly dị thì ly dị, có giỏi đi nói với chị của em ngay.”

Đồng Lỗi phát hiện em vợ của mình thật sự bị chiều hư, bất tài mà tính cách cuồng ngạo, từ lâu ông ta đã hết chịu nổi rồi.

Hôm nay còn dám đắc tội Giang Thành, lửa giận vốn dĩ được đè nén trong lòng ông ta cũng bùng nổ.

Đồng Lỗi vừa nổi giận thì đã dọa sợ Vương Cương. Trước giờ ông ta chưa từng thấy anh rể bực tức như vậy, bình thường chỉ cần ông ta nhắc đến chị gái là sợ ngay, nhưng lần này lại chọc Đồng Lỗi phát hỏa.

Đồng Lỗi nhanh chóng gọi người tới dẫn Vương Cương đi điều tra, dù sao em rể cũng rao bán thuốc giả nên ông ta nhất định phải quản.

“Giang thần y, tôi xử lý như vậy đã làm cậu hài lòng chưa?”

Đồng Lỗi đi tới trước mặt Giang Thành, mỉm cười hỏi.

“Trong lòng cục trưởng Đồng hiểu rõ ràng là được rồi.”

Giang Thành cười đáp, anh cũng biết Đồng Lỗi không phải dạng người không biết phân biệt đúng sai.

Dương Mai và Lâm Doãn Nhi nghe Giang Thành nói chuyện thì hoảng sợ, vậy mà người đàn ông này lại là cục trưởng, hơn nữa còn cung kính với anh như thế. Giang Thành giỏi quá.

“Giang thần y, thực ra hôm nay tôi đặc biệt đến để tìm cậu.”

Đồng Lỗi hơi khó nói.

Giang Thành vừa liếc mắt đã biết ông ta có chuyện khó giãi bày.

“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Giang Thành hỏi ông ta.

“Thực ra tôi muốn nhờ một việc, hơn nữa đây còn là việc rất quan trọng với tôi. Doanh nghiệp dược phẩm lớn nhất thành phố, chủ tịch hội đồng quản trị Tất Minh Hạo muốn đầu tư xây dựng chi nhánh bên này, ngài ấy đi khảo sát thực tế thì bị đổ bệnh, chữa mãi không khỏi, tôi định nhờ Giang thần y xem giúp.” Đồng Lỗi giải thích với Giang Thành.

Ông ta cảm thấy hơi khó xử bởi vì việc này có lợi ích với ông ta nhưng chẳng lợi gì cho Giang Thành, e rằng làm phiền anh.

“Thì ra là việc này à, không có vấn đề gì, tôi sẽ đi xem bệnh với ông.”

Giang Thành cười trả lời Đồng Lỗi, chữa bệnh cứu người vốn dĩ là chuyện nên làm, đương nhiên anh sẽ không chối từ.

“Thật sao?” Đồng Lỗi vốn nghĩ mình không mời được Giang Thành, nào ngờ anh đã đồng ý.

Ông ta vội nói: “Cảm ơn Giang thần y!”