Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 211: Đồng Lỗi tôi có tội



“Được, chủ tịch Tất yên tâm. Bên kia tôi đã sắp xếp tiệc rượu xong rồi, xin cam đoan không làm ngài thất vọng.”

Cục trưởng Tôn vừa nghe thấy Tất Minh Châu hài lòng, lập tức vui mừng nói.

Sau khi Mục Chí Long thổi phồng cục trưởng Tôn một lần nữa, mấy người lên xe rời khỏi nơi này. Tất Minh Châu cũng yên tâm lên xe, dù sao một khoảng thời gian lâu vậy mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chắc sẽ không sao đâu. Tất Minh Châu cũng quên sạch mấy lời Giang Thành đã nói.

Đoàn xe đi đường rất thuận lợi, sau chốc lát đã đến trước cửa khách sạn mà cục trưởng Tôn đặt trước.

“Chủ tịch Tất, rất nhiều doanh nghiệp dược phẩm bản địa đang đợi ngài ở bên trong.”

Sau khi cục trưởng Tôn xuống xe, ông ta thân thiết mở cửa xe cho Tất Minh Châu.

“Được.”

Tất Minh Châu thấy cục trưởng Tôn sắp xếp buổi gặp mặt chu đáo như thế, trong lòng bà rất hài lòng. Nhưng bà vừa bước xuống xe thì đã nghe mọi người hét ầm lên.

Tất Minh Châu quay đầu nhìn chiếc xe tải lớn bị mất khống chế đằng xa, nó đang lao nhanh về phía này. Cũng may bà phản ứng nhanh nhạy, vội vàng chạy sang bên cạnh.

Rầm!

Xe tải lớn tông trúng chiếc xe Tất Minh Châu ngồi, xô nó vào tường. Xe tải cũng bị bẹp, may mà tài xế trên xe phản ứng khá nhanh, vội nhảy xuống, không thì giờ ông ta đã bị nghiền nát như thịt xay.

“Minh Châu, em không sao chứ?”

Mục Chí Long hết hồn khi chứng kiến cảnh tượng này, vội vàng chạy đến trước mặt Tất Minh Châu.

“Không sao.” Mặc dù Tất Minh Châu không bị thương nhưng lại bị dọa sợ phát hoảng. Ban nãy bà ấy xuống xe chậm một chút thì kết cục hiện giờ rất thảm thiết.

“Anh lái xe kiểu gì vậy?”

Mục Chí Long giận dữ hét về phía xe tải lớn. Tiếp theo tài xế bước xuống từ trên xe, trên trán vả cả người ông ta đầy máu tươi. Lúc này tài xế đang áy náy nhìn Tất Minh Châu.

“Xin lỗi, tấm đệm bị kẹp vào chân ga, tôi không giẫm phanh xe được.”

Tài xế xe tải cũng buồn phiền, đang yên đang lành thì tấm đệm phản chủ kẹt vào chân ga, dẫn đến mất khống chế xe, lao vọt về phía trước. Cũng may chưa đâm vào người, không thì tình cảnh thật bi thảm.

Mục Chí Long và Tất Minh Châu đồng loạt đi đến chỗ tài xế xe tải, chửi ầm lên, xem như đòi lại công lý giúp bà.

Tuy nhiên Tất Minh Châu nhìn cảnh này, lại giật mình hoảng hốt trong lòng. Chẳng lẽ lời Giang Thành nói thật sự ứng nghiệm? Mình thật sự gặp tai nạn chết người khi đi đến đây?

“Chắc là trùng hợp.”

Tất Minh Châu thở dài, tự an ủi bản thân.

“Chủ tịch Tất cẩn thận!”

Bà bỗng nhiên nghe tiếng hét của cục trưởng Đồng, ông đưa tay chỉ lên trên. Tất Minh Châu nghe nhắc đến tên mình thì vội vã ngẩng đầu nhìn phía trên, chỉ thấy tấm kính thủy tinh to đùng đang rớt từ trên xuống.

Tất Minh Châu vội né sang bên cạnh một bước nhưng vẫn không kịp.

Rầm!

Tấm kính to rơi xuống đất nát vụn, nhiều mảnh kính vỡ bắn tung tóe. Một số mảnh sắc bén đâm trúng ngực Tất Minh Châu, ghim sâu vào trong.

Tất Minh Châu cảm giác đằng trước ngực truyền đến cơn đau kịch liệt, cả người bị ngã khụy xuống mặt đất. Bà bỗng cảm giác khó thở, hơi thở hổn hển và gấp gáp.

“Chủ tịch Tất, chủ tịch Tất?”

Cục trưởng Tôn và Mục Chí Long nhìn cảnh tượng này, vội vàng chạy đến chỗ Tất Minh Châu, lo lắng nhìn bà.

“Cứu… Cứu mạng!”

Bây giờ Tất Minh Châu mới hiểu mọi thứ Giang Thành nói đều trúng phóc. Cho dù mình tránh được mùng một, cũng không tránh nổi mười lăm.

Hiện tại bà rất hối hận, tại sao mình không nghe lời Giang Thành.

“Minh Châu, em có sao không? Mau gọi xe cấp cứu!”

Mục Chí Long đi đến bên cạnh Tất Minh Châu, sốt ruột ho to với những người xung quanh, bởi vì đi theo bà còn không ít trợ lý và nhân viên.

“Về… Về Lư Dương, tìm Giang thần y!”

Vùng áo trước ngực Tất Minh Châu liên tục chảy máu tươi, cả người bà đang ở bờ vực sắp hôn mê, gần mất ý thức. Trước lúc ngất, bà chỉ kịp nói một câu.

“Minh Châu! Minh Châu!”

Mục Chí Long thấy bà đã hôn mê, vội đưa tay lay người bà mấy lần. Nhưng Tất Minh Châu thật sự không có phản ứng gì.

Chốc lát sau, xe cấp cứu chạy đến hiện trường, nhân viên y tế đặt Tất Minh Châu lên xe.

“Đừng đến bệnh viện ở đây, chạy thẳng đến Lư Dương.”

Cục trưởng Tôn gấp gáp nói với nhân viên y tế lái xe cấp cứu, bởi vì ông ta nghe được câu Tất Minh Châu đã nói trước khi hôn mê.

“Được.” Tài xế xe cấp cứu đồng ý ngay.

“Không được, không thể đi Lư Dương.”

Mục Chí Long nghe hai người trao đổi qua lại, lập tức lạnh giọng nói.

Nhân viên y tế nghe Mục Chí Long hô thì ngơ ngác, sau đó nhìn cục trưởng Tôn.

Cục trưởng Tôn cũng khó hiểu nhìn Mục Chí Long.

“Bây giờ Minh Châu bị thương nghiêm trọng, thời gian chạy xe đến Lư Dương đủ khiến chị ấy mất mạng. Nên tới bệnh viện ở đây để cứu chữa lập tức.”

Mục Chí Long chân thành nói.

“Nhưng mà…”

Cục trưởng Tôn vẫn khá lo lắng. Dù sao trước khi Tất Minh Châu hôn mê đã dặn rõ là phải về Lư Dương tìm người tên là Giang thần y. Nếu không đi, lỡ sau này bà trách, làm lỡ dự án của ông ta thì sao?

Nhưng cục trưởng Tôn chưa nói dứt lời thì Mục Chí Long đã vội nháy mắt với ông ta. Cục trưởng Tôn đành im lặng, để xe cấp cứu chở Tất Minh Châu đến bệnh viện gần đây chữa trị.

Thực ra Mục Chí Long làm vậy, hoàn toàn không phải lo lắng cho Tất Minh Châu. Ông ta có mưu tính riêng của bản thân. Ông ta đã kết hôn với bà, nếu bà chết thì ông ta có thể nhận tất cả tài sản của bà.

Khi đấy ông ta không cần chịu đựng những cơn giận dỗi của bà, như vậy tốt biết bao. Nếu cứu bà sống, chẳng phải mình phải chịu sự quản lý gò bó à?

Mục Chí Long hả hê tưởng tượng.

Đồng Lỗi đang làm việc trong phòng, bỗng nhiên nghe chuông điện thoại vang lên. Ông ta nhìn thoáng qua, là cuộc gọi từ thành phố. Vì vậy ông ta dừng việc, bấm nghe điện thoại.

“Cục trưởng Đồng? Tôi là trợ lý của chủ tịch Tất.”

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của phụ nữ.

“À, chào cô. Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Đồng Lỗi không ngờ Tất Minh Châu đã tức giận rời đi, nhưng vẫn để trợ lý gọi điện thoại cho mình. Vì vậy ông ta vội vàng khách sáo chào hỏi.

“Chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi gặp sự cố. Trước đây tôi từng nghe Giang thần y nói rằng có thể chủ tịch sẽ gặp chuyện không may. Nào ngờ bây giờ thật sự xảy ra chuyện.”

Trợ lý nữ ở đầu dây kia rối rắm.

Bởi vì chủ tịch Tất đối xử rất tốt với trợ lý, cho nên cô ấy rất quan tâm đến an nguy của chủ tịch. Lúc này cô ấy mới nghĩ đến việc liên hệ cho Đồng Lỗi, hỏi xem có cách giải quyết nào không.

Đồng Lỗi nghe thông tin này thì ngạc nhiên đứng bật dậy từ ghế. Ông ta mở to mắt, nói bằng giọng khó tin:

“Cô nói gì cơ? Chủ tịch Tất gặp sự cố thật hả?”

“Đúng vậy, ban đầu có xe tải đâm vào xe của chủ tịch Tất, né hiểm được. Kết quả trên trời rớt xuống tấm kính, mảnh vỡ đâm vào ngực chủ tịch, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.”

Trợ lý nữ kể lại, không nhịn được mà bật khóc nức nở.

“Ừ, cô đừng gấp gấp. Hiện giờ chủ tịch Tất thế nào rồi? Đưa đến bệnh viện chưa?”

Đồng Lỗi lo lắng hỏi.

“Chị ấy đã lên xe cấp cứu, có cục trưởng Tôn và Mục Chí Long đi theo trông nom.”

Trợ lý nữ không ở trên xe cấp cứu nên không biết vốn dĩ mọi người định chở đến Lư Dương.

“Tôi biết rồi, tôi đến ngay.”

Đồng Lỗi nói xong, vội vàng cúp máy.

Trong khoảnh khắc này, rốt cuộc Đồng Lỗi đã ý thức được rằng Giang Thành không nói linh tinh. Hóa ra điều anh nói là thật. Chỉ cần Tất Minh Châu đến thành phố Thượng Minh, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Hiện tại trong lòng Đồng Lỗi thật sự hối hận cả nghìn lần vạn lần. Rõ ràng Giang Thành đã cố gắng bảo vệ chủ tịch Tất, thậm chí anh còn muốn giúp mình bảo vệ dự án, thế mà mình cư xử với anh như vậy.

Nhớ lại thái độ của mình với Giang Thành lần trước, Đồng Lỗi thật sự xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ.

Nhưng bây giờ cứu người mới là việc quan trọng, Tất Minh Châu gặp họa sát thân thì chỉ có Giang Thành mới cứu được. Đồng Lỗi nghĩ vậy bèn lấy điện thoại ra, bấm gọi cho anh nhưng tổng đài thông báo số máy Giang Thành đang bận.

Sau khi Đồng Lỗi kết thúc cuộc gọi, ông lại quay số thêm lần nữa nhưng Giang Thành vẫn đang nói chuyện điện thoại với người khác. Vào thời điểm này, Đồng Lỗi không thể chờ đợi, ông ta hô to: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, mau lên!”

Đồng Lỗi cứ tưởng rằng Giang Thành giận mình nên vội vàng ngồi vào xe ô tô, chạy đến tìm bệnh viện tìm anh.

“Duyệt Nhiên, chị nói là người trong thành phố phê duyệt sao?”

Giang Thành khá ngạc nhiên, hỏi Tiêu Duyệt Nhiên.

“Đúng vậy, được duyệt rất nhanh. Chẳng phài hồi trước cậu từng nói quen với cục trưởng Quản lý Dược Phẩm à? Quan hệ hai người tốt thật đó.”

Tiêu Duyệt Nhiên cười hì hì, nói với Giang Thành qua điện thoại.

“Đúng là vậy!”

Giang Thành đáp qua loa, anh vốn cho rằng Đồng Lỗi hiểu lầm và khó chịu với mình thì khẳng định không phê duyệt nhanh. Không ngờ ông ấy vẫn xử lý việc theo chuyện công.

Quả nhiên Đồng Lỗi không phải người xấu, bởi vì hiểu lầm mình làm hỏng dự án mà ông ấy vất vả xin vốn đầu tư, nên mới sốt ruột quá mức.

“Như vậy là thủ tục gần hoàn chỉnh hết rồi, chúng ta được khởi công nhỉ?”

Giang Thành hỏi Tiêu Duyệt Nhiên qua điện thoại.

“Đúng vậy, chị đã liên hệ với đội xây dựng, họ sẽ khởi công nhanh thôi. Quả nhiên đi làm với cậu rất thoải mái.”

Tiêu Duyệt Nhiên cười hì hì.

“Thật thế không? Chị nói đi làm gì cơ?”

Giang Thành nghe ra nghĩa khác trong lời cô ấy nói bèn cười ha ha.

“Đồ đáng ghét, cứ thích ghẹo tôi!”

Tiêu Duyệt Nhiên nũng nịu trong điện thoại.

Khi Giang Thành và Tiêu Duyệt Nhiên đang tán gẫu vui vẻ, cửa phòng anh bỗng nhiên bị đẩy ra. Đồng Lỗi xông vào, áy náy cúi sâu người với anh.

“Giang thần y, Đồng Lỗi tôi có tội!”