Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 216: Bùa chú hai lần



“Vợ, anh dừng xe ở đây đương nhiên là muốn làm chuyện vợ chồng, chỗ này rất kích thích.”

Ban nãy Huệ Trung Tường lái xe, ông ta nhìn thấy người đẹp quyến rũ bên cạnh thì đã không kiềm chế được từ lâu.

Mặc dù bây giờ trời tối nhưng đèn led trong xe bật, vẫn nhìn được vóc người gợi cảm hoàn mỹ của Hứa Tình.

Cuối cùng đã lái xe đến chỗ này, đương nhiên ông ta phải ráng sung sướng với người đẹp. Dù sao lúc trước ông ta bị Giang Thành dạy dỗ rất thảm, giờ ông ta muốn đòi lại tất cả từ trên người Hứa Tình.

Dứt lời, Huệ Trung Tường đưa tay cởi cúc áo trước ngực Hứa Tình. Một cô nàng xinh đẹp trọn vẹn như thế, không ra sức hưởng thụ thì thật sự lãng phí.

Nhưng khi Huệ Trung Tường sắp chạm bàn tay vào Hứa Tình, chợt bị cô hất tay ra và nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Sao thế? Vợ?”

Huệ Trung Tường khó hiểu. Ông ta biết rõ Giang Thành và Hứa Tình đã kết hôn nhiều năm, khẳng định hai người đã làm chuyện vợ chồng rồi. Nhưng tại sao bây giờ Hứa Tình lại chống cự?

“Anh không phải Giang Thành, Giang Thành không cư xử với tôi như vậy.”

Hứa Tình lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt. Cô hiểu rõ về Giang Thành, mặc dù dạo này anh to gan hơn trước rất nhiều, quan hệ của hai người cũng cải thiện nhưng anh tuyệt đối không dẫn mình đến nơi này để làm chuyện ấy.

Huệ Trung Tường nghe cô nói thì cả kinh, không xong rồi, người bị hạ chú nghi ngờ thì Chú Loạn Tâm lập tức mất hiệu lực, mình sẽ bại lộ.

Quả nhiên, sau khi Hứa Tình nghi ngờ trong lòng, cô cảm giác hình ảnh Giang Thành trước mắt dần lẫn lộn, vậy mà biến thành một người đàn ông xa lạ.

“Anh là ai?”

Hứa Tình nhìn khuôn mặt đàn ông xa lạ trước mặt, trong lòng lập tức giật mình hoảng hốt. Lúc trước cô nhìn rõ ràng là Giang Thành nên mới đi cùng, vậy mà giờ bỗng nhiên biến thành người khác.

“Ha ha, cho dù phá vỡ Chú Loạn Tâm thì sao? Ở đây chỉ có hai chúng ta, cho dù cô mọc cánh cũng khó thoát.”

Huệ Trung Tường thấy Hứa Tình nhận ra khuôn mặt thật của mình, trong lòng ông ta cũng không hoảng. Bởi vì mặc kệ thế nào, ông ta vẫn có lòng tin đối phó với một cô gái.

Hứa Tình nghe ông ta nói vậy, lập tức hiểu ban nãy mình bị hạ chú nên cô mới nhầm tưởng người đàn ông trước mặt là Giang Thành.

Hứa Tình nghĩ rõ ràng điều này bèn gấp gáp muốn mở cửa xe để bỏ trốn. Nhưng Huệ Trung Tường đã nhanh tay lẹ mắt khóa hết chốt cửa, như vậy thì cô không thể chạy khỏi xe.

“Lần trước chồng cô đánh tôi bị thương, lần này cô hy sinh bản thân một xíu, xem như đền bù cho tôi.”

Khuôn mặt Huệ Trung Tường nở nụ cười thô bỉ, mắt nhìn Hứa Tình đăm đăm. Xưa nay ông ta chưa được hưởng thụ cô gái xinh đẹp cực phẩm thế này đâu.

Huệ Trung Tường nói xong, duỗi tay tóm lấy Hứa Tình. Cô cũng không ngồi yên chờ chết, há miệng cắn rất mạnh vào tay ông ta.

“Au… Đồ điếm thúi!”

Huệ Trung Tường bị cô cắn mạnh, cảm giác bàn tay đau xót cả ruột. Ông ta gian nan rụt tay lại, giận dữ liếc mắt nhìn Hứa Tình.

“Cô muốn chết à!”

Hứa Trung Tường tức giận nhìn cô, chờ mình chinh phục được cô ta, nhất định phải tìm đám đàn ông đến chà đạp cô ta, vì dám đối xử thế với mình.

Nhưng ông ta chưa kịp ra tay với Hứa Tình, bỗng nhiên nghe cửa kính xe nổ đùng đùng.

Choang!

Tiếng rền vang dữ dội qua đi, mảnh kính vỡ bắn đầy người Huệ Trung Tường. Ông ta chưa kịp phản xạ thì đã bị một bàn tay to túm cổ áo, trực tiếp kéo mạnh ông ta ra ngoài cửa xe.

Do trên cánh cửa có rất nhiều mảnh vụn sắc bén nên khi bị kéo ra ngoài, quần áo và làn da của Huệ Trung Tường rách, máu tươi chảy ròng ròng.

Người bên ngoài cửa sổ lôi Huệ Trung Tường rồi hung hăng ném ông ta xuống đất.

“Ai đó?”

Cơ thể Huệ Trung Tường đau xót, ông ta sợ hãi, lồm cồm bò dậy từ mặt đất. Ánh mắt ông ta căng thẳng nhìn bóng người phía trước.

“Ông không cần biết quan tâm tôi là ai, vì ông sắp trở thành người chết rồi.”

Ánh mắt Tiêu Chấn lạnh lùng nhìn Huệ Trung Tường, anh hơi nhún chân, cơ thể bật về phía ông ta.

Huệ Trung Tường nhìn chuyển động của người này rất linh hoạt, không dám coi thường. Ông ta vội lùi người về sau, đồng thời đưa tay móc ra một viên tròn tròn màu đen, ném thẳng vào mặt Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn biết người nọ có thể dùng huyền thuật nên không dám xem nhẹ. Anh ta trực tiếp ném con dao găm ra ngoài, đụng trúng vào viên tròn tròn màu đen. Ngay lập tức, viên tròn phát nổ, ánh lửa chiếu rọi khắp nơi.

“Thứ này thật kỳ dị!”

Tiêu Chấn mừng vì bản thân không tùy ý đưa tay cản vật này, nếu không trên người anh ta chắc chắn sẽ bị thương nặng do nổ.

Nhưng mấy thứ nhỏ nhoi này chưa hù nổi Tiêu Chấn. Cơ thể cường tráng của anh ta vẫn lao nhanh về phía Huệ Trung Tường như trước. Cơ thể Huệ Trung Tường cũng di chuyển nhanh nhẹn vô cùng. Cả người ông ta mềm mại giống như chỉ có quần áo, luồn lách linh hoạt giữa rừng cây.

Tuy nhiên, cho dù ông ta di chuyển lanh lẹ đến đâu thì cũng không thể chạy xa Tiêu Chấn.

“Tên khó chơi!”

Huệ Trung Tường thấy không cắt đuôi được Tiêu Chấn, đôi mắt ông ta ánh lên vẻ tàn nhẫn. Huệ Trung Tường hất tay, hai lá bùa màu vàng bắn ra ngoài. Trên người ông ta cũng không có nhiều bùa vì vật này luyện chế khó khăn.

Nhưng Huệ Trung Tường tin dù người bình thường giỏi võ chừng nào thì cũng không ứng phó nổi hai tấm bùa này. Chờ đến khi ông ta trừng trị được tên khó chơi này, sẽ sung sướng với cô gái xinh đẹp kia.

“Quả nhiên là dùng bùa!”

Gương mặt Tiêu Chấn lạnh lẽo, anh ta trực tiếp móc một bình máu chó nhỏ từ trong vạt áo dưới ngực, sau đó đưa tay giội máu trong bình  về phía lá bùa.

Bùa gặp máu chó đỏ lập tức lập lòe đốm lửa và tan biến.

“Nguy to!”

Huệ Trung Tường không ngờ lá bùa của mình bị tạt máu chó. Có vẻ như trước khi đến đây, người này đã được thầy cao tay chỉ dạy.

Hiện tại Huệ Trung Tường hiểu mình không phải đối thủ của Tiêu Chấn, ông ta bèn hất tay quẳng một viên thuốc. Ngay lập tức, xung quanh bốc lên làn khói mịt mù. Đến khi Tiêu Chấn xua tan khói thuốc thì đã chẳng thấy bóng dáng Huệ Trung Tường đâu.

“Hừ.”

Tiêu Chấn không ngờ rằng người này có nhiều món đồ tà đạo như vậy. Anh ta vội chạy lại phía xe.

“Giang phu nhân, cô không sao chứ?”

Tiêu Chấn ngó vào trong xe, hỏi Hứa Tình.

“Không sao.”

Hứa Tình xua tay. Trước đây cô đã gặp Tiêu Chấn ở bệnh viện nên không lo lắng.

Tiêu Chấn thở phào nhẹ nhõm, may là mình không phụ lòng tin của Giang Thành, nếu không chẳng còn mặt mũi gặp lại Giang thần y.

Huệ Trung Tường chạy về nhà của Quý Khang Long vô cùng chật vật. Lúc này trên người ông ta đã bị rách da chảy máu do quẹt vào mảnh kính vỡ, bộ quần áo để giả vờ lịch sự nhã nhặn cũng bị rách te tua.

“Huệ đại sư, anh sao vậy?”

Quý Khang Long vốn cho rằng được nhìn thấy Huệ Trung Tường dẫn Hứa Tình về, nào ngờ chỉ có một mình ông ta quay lại, hơn nữa trông còn rất chật vật.

“Không sao, vài vết thương nhỏ thôi.”

Đôi mắt của Huệ Trung Tường lạnh lẽo lừ Quý Khang Long, ông ta từ tốn nói:. 𝙏𝙧ải‎ 𝗻ghiệ𝑚‎ đọc‎ 𝒕𝙧uyệ𝗻‎ số‎ 1‎ 𝒕ại‎ #‎ 𝙏RÙ𝙈𝙏‎ R𝑈YỆN.VN‎ #

“Ngay lập tức tìm mấy cô gái đến đây và chuẩn bị một bộ quần áo mới cho tôi.”

“Không phải chứ, Hứa Tình…”

Quý Khang Long thấy Huệ Trung Tường định đi thẳng lên tầng bèn vội hỏi.

“Hứa Tình cái gì, tôi không ngờ không chỉ mỗi chồng cô ta khó đối phó, mà cấp dưới của chồng cô ta cũng chẳng đơn giản. Người vừa giỏi vừa tàn nhẫn như vậy, anh nói trước đây cậu ta là y tá nam á? Lừa quỷ hả?”

Lúc trước Huệ Trung Tường khinh thường Giang Thành cũng do nghe Quý Khang Long nói anh là y tá nam, hoàn toàn không đáng bận lòng.

Nhưng sau hai lần tiếp xúc, ông ta phát hiện Giang Thành giả heo ăn thịt hổ. Y tá nam gì chứ, rõ ràng là người có bản lĩnh nổ trời. Cậu ta có huyền thuật cao hơn mình và đàn em giỏi giang, có khi là người của Cục An Ninh Quốc Gia đấy chứ.

“Huệ đại sư, lời tôi nói là thật, trước đây cậu ta là y tá nam.”

Quý Khang Long giải thích. Ông ta cũng không hiểu tại sao tên ở rể nổi tiếng vô dụng hồi trước, giờ tài giỏi thế này.

“Đợi các sư huynh của tôi đến đây đi. Mấy anh ấy nhất định có biện pháp đối phó với tên thanh niên kia.”

Huệ Trung Tường chẳng muốn xen vào việc của Quý Khang Long nữa, bây giờ ông ta muốn lấy hưởng thụ cuộc sống là việc chính.

“Được!”

Mặc dù Quý Khang Long đồng ý nhưng trong lòng ông ta đã thầm mắng Huệ Trung Tường cả nghìn lần. Tên rác rưởi này chưa đủ mất mặt sao, hai lần đều bị thương chật vật như vậy.

Nhưng Quý Khang Long sợ làm mích lòng ông ta nên đành mắng thầm trong lòng cho hả giận mà thôi.

Tiêu Chấn lái xe đưa Hứa Tình về nhà, đúng lúc Giang Thành cũng lái xe về. Mặc dù trên đường anh đã nhận được tin Hứa Tình không sao nhưng anh vẫn lo lắng cô có tai họa ẩn giấu khác.

Dù sao gã ra tay với Hứa Tình cũng là người hiểu biết huyền học, nếu ông ta bày chiêu lén lút thì Tiêu Chấn cũng không phát hiện ra được. Tuy anh ta giỏi võ nhưng không biết huyền học.

“Vợ à, em không sao chứ?”

Giang Thành nhìn Hứa Tình bước xuống xe, vội vã tiến lên hỏi cô bằng giọng kích động.

“Em không sao.”

Hứa Tình lắc đầu.

Bây giờ Giang Thành nhìn Hứa Tình thật sự không xảy ra chuyện gì thì đã yên tâm. Anh nhìn Tiêu Chấn, nói: “Anh Tiêu, cảm ơn anh.”

“Việc nhỏ.”

Tiêu Chấn đáp qua loa, sau đó rời khỏi đây.

Giang Thành và Hứa Tình vào nhà. May là cô không gặp chuyện xấu gì, nếu không anh hối hận chết.

Sau bữa cơm tối, Hứa Tình tắm rửa sạch sẽ rồi quấn khăn nằm trên giường. Giang Thành cũng đi tắm rửa sạch sẽ. Khi anh tắm xong, vừa bước ra ngoài đã thấy Hứa Tình nằm trên giường, khuôn mặt cô thống thổ, bàn tay duỗi ra vuốt ve cổ và cơ thể.

“Vợ?”

Giang Thành nhìn dáng vẻ Hứa Tình, trong lòng anh bỗng kinh hãi. Bởi vì trạng thái của cô giống hệt trúng xuân dược.

Lẽ nào bùa chú tên khốn kia dùng cho Hứa Tình không chỉ có Chú Loạn Tâm mà còn là Chú Mê Tình sao? Vậy mà gã ta yểm bùa hai lần?