Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 219: Hồng nhan họa thủy



Hứa Tình nghe chồng mình nhắc đến học sinh cũ, tâm trạng cô hơi trầm lặng. Bởi vì Hứa Tình cảm thấy cái chết của cậu học sinh cũ rất đáng tiếc, dù sao cậu ấy cũng học hành xuất sắc và luôn làm việc nghiêm túc.

“Quả thật cậu ấy là người rất tốt, hơn nữa cũng thích làm việc tốt nên mới hy sinh tính mạng.”

Hứa Tình thở dài cảm thán.

“Đúng đó, vì vậy anh cảm thấy em và cậu ấy rất giống nhau ở điểm này, đều hăng hái làm việc tốt. Nếu lần sau không có anh ở bên, anh mong em đừng thấy chuyện bất bình mà mạo hiểm làm việc tốt.”

Giang Thành nhìn cô đi bên cạnh, chân thành dặn dò.

Quả thật hôm nay nếu không có Giang Thành đi chung thì Hứa Tình xích mích với gã đàn ông cao to kia, sẽ rất dễ xảy ra nguy hiểm. Khi đó những người xung quanh cũng không có cách nào giúp đỡ cô.

“Việc này khó hứa hẹn được, con người của em nhìn thấy chuyện bất bình thì nhất định sẽ ra tay trợ giúp.”

Hứa Tình liếc mắt nhìn Giang Thành, nói thật.

“Vậy em không sợ nguy hiểm à?”

“Đương nhiên em sợ. Nhưng cho dù sợ đến mức nào thì một vài nguyên tắc của em cũng không thay đổi.”

Hứa Tình nói thật lòng.

Giang Thành nghe cô nói thì gật đầu mỉm cười. Quả nhiên suy nghĩ của cô ấy và mình giống nhau. Có lẽ đây là lý do mình sống lại có thể cưới cô vợ tốt.

“Thực ra thỉnh thoảng em cảm giác anh và cậu ấy rất giống nhau.”

Hứa Tình bỗng nhiên nói một câu như vậy với Giang Thành.

Trong lòng anh hồi hộp. Đây không phải lần đầu cô nói vậy với mình, trước đây cô từng nói rồi.

“Đúng vậy, nếu không sao anh và cậu ấy lại có duyên phận với nhau, đều tên Giang Thành.”

Anh cười nhìn cô. Hứa Tình cũng không để bụng việc này, vui vẻ mỉm cười cùng anh.

Tiếp theo, Giang Thành và Hứa Tình đi dạo phố vui vẻ cùng nhau. Hai người đi ăn kem, sau đó đến công viên trò chơi. Trước nay Hứa Tình chưa bao giờ vui vẻ thế này. Dù sao cảm giác hiện giờ của cô đối với Giang Thành đã khác hoàn toàn cảm giác trước kia.

“Vợ ơi, em đói bụng chưa?”

Giang Thành nhìn đồng hồ, bây giờ đã là giữa trưa, nên đi ăn cơm rồi.

“Hơi đói.”

Bụng Hứa Tình réo nhẹ.

“Vậy chúng ta đi ăn chút gì nhé?”

“Tùy ý anh, em ăn gì cũng được.”

“Thật sự là gì cũng được?”

GIang Thành chau mày hỏi lại.

“Đương nhiên.”

Hứa Tình khẳng định. Dưới góc nhìn của cô, có thể ăn no bụng thì món gì cũng được.

Giang Thành nhìn xung quanh, sau đó anh phát hiện một quán tên là Lẩu Ba Thục. Trong đầu anh chợt nảy ra phương pháp trêu Hứa Tình.

“Vợ ơi, em ăn được đồ cay không?”

Giang Thành dò hỏi.

“Đương nhiên là em ăn được đồ cay, trong nhà không có ai ăn cay giỏi bằng em đâu.”

Hứa Tình đắc chí nói. Cô thích ăn cay nhất, đối với cô, món nào không cay thì không ngon.

“Thật hả?”

Giang Thành nghe xong bèn nhướng mày nói: “Anh trai cũng ăn cay giỏi lắm, hay là chúng ta đến quán lẩu kia so tài?”

“Anh muốn làm anh trai của ai cơ?”

Hứa Tình hừ lạnh nói: “Ăn cay ở trước mặt chị, chỉ có thể làm em trai thôi.”

Dứt lời, Hứa Tình giẫm giày cao gót đi trước, hướng về phía quán lẩu. Giang Thành đứng đằng sau nhìn đôi chân thon thả của cô xỏ tất lưới đen, trong lòng anh khen thầm, thật sự là đôi chân tuyệt phẩm!

Hơn nữa mình có thể tán tỉnh vui vẻ với mỹ nữ tuyệt phẩm, rất tốt.

Giang Thành và Hứa Tình ngồi ở bàn tương đối khuất trong quán lẩu. Khi phục vụ bước đến, cậu ta nhìn thấy Hứa Tình thì mắt tròn mắt dẹt, trước giờ cậu ta chưa từng gặp cô gái xinh đẹp đến đẳng cấp này.

“Người đẹp muốn ăn lẩu gì?”

Phục vụ hỏi, mắt vẫn nhìn Hứa Tình không chớp một cái.

“Lẩu cay nhất ở chỗ các cậu đến mức nào?”

Giang Thành hỏi thẳng.

“Chỗ chúng tôi có loại siêu cay, nước dùng bên trong rất cay, cực kỳ cay. Loại cay nhất là siêu cay luôn.”

Nhân viên phục vụ hâm mộ nhìn Giang Thành, cậu ta không biết mình phải có năng lực bao nhiêu thì mới chinh phục được cô nàng xinh đẹp như vậy.

“Chỉ là siêu cay thôi ư?”

Giang Thành suy nghĩ rồi nói:

“Nếu vậy thì cậu dặn đầu bếp tăng gấp đôi lượng bột ớt nhé, không thì không ngon.”

Nhân viên phục vụ nghe Giang Thành muốn tăng gấp đôi độ cay, vậy sẽ cay lắm, người thường chắc chắn không ăn được.

“Chắc là anh chưa từng ăn quán chúng tôi bao giờ rồi. Món lẩu ở đây rất cay, nếu tăng gấp đôi thì e rằng anh không ăn nổi. Hơn nữa vợ anh xinh đẹp như vậy, ăn nhiều đồ cay thì sẽ nổi mụn.”

Phục vụ lấy lòng Hứa Tình, muốn được cô yêu mến một chút dựa vào sự quan tâm.

“Vợ tôi cần anh quan tâm hả? Không biết đến tối là tôi sẽ làm cô ấy thoải mái à?”

Giang Thành cố ý trầm giọng, dường như anh thật sự là chủ gia đình.

Hứa Tình thấy anh như vậy thì cảm giác buồn cười trong lòng. Người này diễn như thật, cứ như anh ấy đã làm mình thoải mái buổi tối vậy. Tuy nhiên cô cũng không vạch trần Giang Thành.

“Cứ nói đầu bếp nấu đi.”

Giang Thành đuổi phục vụ đi.

Mặc vụ cậu nhân viên phục vụ không muốn nhưng khách hàng là Thượng Đế, nên cậu ta chỉ đành nói đầu bếp nấu nồi lẩu cay gấp đôi.

Một lát sau, phục vụ bưng lên nồi lẩu cay siêu cấp. Chưa nói đến ăn, chỉ ngửi đã gay lỗ mũi rồi. Nhưng mà Giang Thành hết sức hài lòng.

“Vợ, chẳng phải em rất giỏi ăn cay à? Ăn đi.”

Giang Thành vừa nói vừa đổ  đĩa cá và thịt viên vào trong nồi.

“Ăn thì ăn!”

Mặc dù Hứa Tình rất thích ăn cay nhưng quả thật chưa bao giờ ăn nồi lẩu cay cỡ này. Cô đành nhắm mắt bắt đầu ăn.

Khi ăn miếng thịt đầu tiên, cô cảm giác vị cay xộc lên mũi nhưng vẫn ráng chịu được. Sau đó, cô tiếp tục ăn miếng thịt thứ hai.

Khi Hứa Tình nuốt hết ba miếng, cô cảm giác giác dạ dày nóng ran.

“Ui, không nổi nữa rồi.”

Hứa Tình cay đến mức chảy mồ hồi khắp trán, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra, cô liên tục vẫy tay quạt.

Rõ ràng Hứa Tình đã bị cay xè lưỡi nhưng Giang Thành vẫn đang ăn uống rất ngon lành, hình như anh hoàn toàn không cảm giác cay. Hứa Tình vội uống nước giải khát, giảm bớt độ cay.

“Ha ha, nhanh thế mà đã không ăn nữa à? Sau này phải gọi chồng là anh trai, em nhớ chưa?”

Giang Thành đắc chí nói với Hứa Tình.

“Cút!”

Hứa Tình trợn mắt liếc anh, cái tên khốn khiếp này lại muốn chiếm lợi của mình.

Khi Giang Thành đang hả hê, ở bàn bên cạnh có một gã đàn ông to béo bỗng nhiên vỗ bàn quát:

“Hừ, làm gì có lý đó!”

Ngay lập tức, Giang Thành ngạc nhiên quay đầu sang bên cạnh, gã đàn ông mập mạp cũng đang nhìn anh.

“Cô nàng xinh đẹp tươi mọng thế này, thằng nhóc thúi này không biết quý trọng, còn ép cô ấy ăn nồi lẩu cay như vậy, quả thật là đồ không ra gì.”

Người đàn ông mập mạp đứng dậy, tức giận đi đến trước mặt Hứa Tình và nói:

“Người đẹp à, em sang bàn chúng tôi ăn đi, chúng tôi ăn lẩu Uyên Ương, không cay lắm.”

“Không cần đâu.”

Tuy Hứa Tình cay xè lưỡi nhưng cô vẫn từ chối lời mời của tên mập mạp.

“Này anh, tôi dẫn vợ đi ăn cơm thì liên quan gì đến anh?”

Giang Thành hỏi người đàn ông mập mạp.

“Sao không liên quan đến tôi chứ?”

Người đàn ông mập mạp mở to đôi mắt ti hí, nói:

“Cô gái xinh đẹp bị cậu hại như vậy, thật sự khiến tôi không nhìn nổi. Hay là chúng ta so tài với nhau đi! Nếu cậu thua thì để vợ sang bàn chúng tôi ăn cơm, cậu thắng thì tôi thực hiện yêu cầu bất kỳ của cậu.”

Giang Thành nghe anh ta ngỏ ý so tài, lập tức bất đắc dĩ nhìn Hứa Tình. Khó trách xưa nay người ta nói ‘hồng nhan họa thủy’, mình dẫn vợ đi ăn cơm mà cũng bị coi là tội nhân.

“Được, so gì?”

Giang Thành không hề hoảng hốt, hỏi thẳng.

“Tùy cậu, so đánh đấm, so tiền, so gì cũng được.”

Người đàn ông to béo này là ông chủ nhà hàng lớn, đương nhiên không sợ bất cứ thách thức gì của Giang Thành.

“Được, vậy thì chúng ta so uống nước lẩu đi, được chứ? Ai ăn nhiều hơn sẽ thắng.”

Giang Thành chỉ tay vào nồi lẩu cay siêu cấp của mình.

Tên mập mạp không nghĩ đến Giang Thành sẽ đưa ra đề nghị như vậy. Ngay lập tức, anh ta sợ hãi nhìn thoáng qua nồi lẩu cay, chỉ cần ngửi mùi đã biết cay kinh khủng rồi, nếu uống thì vứt nửa cái mạng à?

“Được, uống thì uống!”

Người đàn ông mập mạp nghĩ rằng lời đã nói ra ngoài miệng, nếu giờ đổi ý thì mất hết mặt mũi.

“Đàn ông đích thực!”

Giang Thành giơ ngón cái khen ngợi, sau đó anh rót hai cốc nước lẩu cay. Màu đỏ của nước gần giống với màu ngọn lửa đỏ rực.

“Uống trước rồi nói.”

Giang Thành cầm bát lên, ngẩng đầu uống.

Người đàn ông mập mạp nhìn anh uống thoải mái như vậy, trong lòng hơi khiếp sợ. Anh ta cũng run tay cầm cốc lên nhưng không có dũng khí uống cạn một hơi như Giang Thành.

Đầu tiên anh ta uống một ngụm nhỏ. Nhưng chỉ mỗi ngụm nước tẹo teo đã làm anh ta cảm giác rằng khoang miệng và cổ họng nóng rát như bị lửa đốt.

‘Không được, mình không thể uống từng ngụm nhỏ!’

Sau khi suy nghĩ rõ ràng phương pháp, anh ta lập tức đưa tay bịt mũi, định một hơi uống cạn luôn. Kết quả anh ta vừa nuốt hai ngụm to thì đã bị hơi cay sặc sụa, ho khan dữ dội, nước lẩu cay nóng chảy từ lỗ mũi anh ta ra ngoài.

“Nước, nước!”

Người đàn ông mập mạp vừa ho khan dữ dội vừa sốt ruột tìm nước ở xung quanh. Bây giờ anh ta không rảnh quan tâm người đẹp nữa, hơi cay sộc từ mũi đến tận dạ dày, làm anh ta khó chịu vô cùng.

Hứa Tình nhìn cảnh này thì bật cười, nói:

“Anh trai, anh hư quá đi, nhưng mà em rất thích!”

“Gọi anh trai? Ngoan lắm.”

Giang Thành nghe Hứa Tình khen bèn nói:

“Em ngoan thế này, vậy anh sẽ dẫn em đi ăn món khác.”

Giang Thành nói xong liền dẫn Hứa Tình ra ngoài quán lẩu. Hai người đi dạo một vòng lớn, ăn uống no nê rồi hài lòng đi về. Nhưng hai người vừa bước ra ngoài trung tâm thương mại vài bước thì bắt gặp một tên đàn ông dẫn theo cả đám người cầm gậy gộc trên tay, bọn họ đang bước về phía hai người.

Người đàn ông dẫn đầu không phải ai xa lạ mà chính là gã du côn bị Giang Thành sử dụng Phân Thân Thác Cốt Thủ làm trật khớp tay, sau đó bị ép nhảy xuống xe buýt.

“Con mẹ nó, thằng khốn, cuối cùng cũng tìm được bọn mày.”

Khuôn mặt tên du côn giận dữ nhìn Giang Thành và Hứa Tình.