Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 224: Buổi lễ tốt nghiệp



Hình như lúc này Lâm Doãn Nhi đang rất sốt ruột, cho nên giọng truyền vào điện thoại rất to, ngay cả Hứa Tình đứng cạnh cũng nghe thấy.

Cô lập tức mở to mắt, đồng thời đưa tay nhéo eo Giang Thành, lạnh giọng hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ui da, đau đau.”

Giang Thành bị véo thật sự rất đau, anh vội vàng xua tay, tỏ vẻ mình cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Trước đó Giang Thành vẫn luôn đối xử với Lâm Doãn Nhi như bạn bè, cho nên anh không nghĩ nhiều, cũng chẳng biết cô ấy thầm thích mình. Hôm nay anh bất ngờ khi cô ấy bỗng nhiên thổ lộ.

“Doãn Nhi, cô đang nói gì thế?”

Giang Thành nhịn đau, vội vàng hỏi cô ấy. Hình như mình không làm xằng bậy gì mà, sao Lâm Doãn Nhi bỗng nhiên thổ lộ với mình vậy ta.

“À, do tôi diễn đạt không rõ ràng. Tôi định nhờ anh làm bạn trai giả của tôi.”

Lâm Doãn Nhi nói xong, lúc này trái tim Giang Thành mới hết lo sợ.

Hứa Tình cũng nghe thấy âm thanh từ điện thoại, cô hiểu ra chỉ là bạn trai giả, chứng tỏ giữa hai người không có vấn đề gì.

“Tại sao cần tôi đóng giả?”

Giang Thành khó hiểu hỏi, sau đó anh nắm bàn tay đang véo eo mình của Hứa Tình.

“Tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Trường đại học tổ chức buổi lễ tốt nghiệp nên chúng tôi cần phải về tham gia. Có mấy học sinh nam quấy rầy, tôi muốn tìm bạn trai giả để bọn họ không dây dưa nữa.”

Lâm Doãn Nhi giải thích trong điện thoại.

“Lễ tốt nghiệp à.”

Giang Thành suy tư, nếu anh đồng ý đi thì cũng được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên anh đóng giả bạn trai của người khác. Lần trước anh giả làm bạn trai của em gái, ngăn cản mấy tên con trai không biết điều.

“Cũng được, bao giờ đi thế?”

Giang Thành hỏi.

“Tối hôm nay, vì vậy tôi mới gấp gáp, còn nói gây hiểu nhầm.”

Lâm Doãn Nhi vội giải thích trong điện thoại.

“Ok, tôi biết rồi, lát nữa sẽ đi tìm cô.”

Giang Thành nói xong, cúp máy luôn.

Sau khi anh dập máy, phát hiện Hứa Tình đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, hình như cô hơi giận.

“Sao thế vợ, chẳng phải em cũng nghe thấy à, anh chỉ đóng giả bạn trai của cô ấy thôi.”

Giang Thành nhìn cô.

“Có phải anh muốn làm bạn trai của em ấy từ lâu rồi không?” Doãn Nhi vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.

Hứa Tình nheo mắt hỏi anh.

Thật ra Giang Thành không phủ nhận điều này, Lâm Doãn Nhi thật sự rất đẹp, dáng người cũng quyến rũ. Hơn nữa anh từng giúp đỡ cô ấy nhiều lần, ấn tượng rất tốt nhưng anh chưa từng có lòng khác.

“Làm gì có, trong lòng anh chỉ có mình em.”

Giang Thành vừa nói vừa đưa tay ôm Hứa Tình vào lòng.

“Quỷ mới tin lời anh, người đàn ông nào mà chẳng muốn có mấy cô gái, đều thích trái ôm phải ấp như nhau.”

Hứa Tình liếc mắt nhìn Giang Thành.

“Nhưng anh không phải loại người đó.”

Giang Thành nghiêm túc cam đoan.

Hứa Tình hừ lạnh, đi vào xe. Giang Thành lái xe đi về nhà.

“Em nghĩ rõ ràng rồi, thực ra đàn ông có nhiều cô gái bên cạnh thì em cũng không để ý.”

Khi sắp về đến nhà, Hứa Tình bỗng nhiên nghiêm túc nói với Giang Thành.

“Hả?” Anh ngạc nhiên hỏi cô.

“Là sự thật, em không phải người hẹp hòi, chỉ cần anh thích thì nếu anh muốn đón Lâm Doãn Nhi về nhà. em cũng có thể đồng ý.”

Vẻ mặt Hứa Tình cực kỳ nghiêm túc.

Thế nhưng dù Hứa Tình nói nghiêm túc, Giang Thành vẫn cảm giác có vấn đề.

“Vợ, dù em nói thế nào, trong lòng anh cũng chỉ có mỗi em, không chứa thêm bất kỳ cô gái nào.”

Giang Thành nghiêm túc đảm bảo.

Cô chăm chú nhìn anh, hồi lâu sau mới hừ lạnh, nói: “Vậy còn tạm được.”

Giang Thành nghe Hứa Tình trả lời, ngay lập tức thở dài. Ở chung với phụ nữ thật sự không dễ dàng, chính vợ anh đang thử lòng mình, nếu mình sơ ý thì có lẽ tương lai phải ngủ dưới đất với đống chăn gối.

Giang Thành đưa Hứa Tình về nhà, sau đó anh đi thẳng đến phòng khám bệnh tìm Lâm Doãn Nhi.

“Bác sĩ Giang, anh đã đến.”

Lâm Doãn Nhi vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy Giang Thành đến nơi.

“Đúng vậy, không đến chậm.”

Giang Thành cũng cười ha hả, đáp một câu.

Đang nói, anh bỗng chú ý Lâm Doãn Nhi mặc bộ váy dài màu tím viền ren, thoạt nhìn vô cùng thời thượng, kết hợp với dáng người cong trước vểnh sau của cô ấy thì càng đẹp hơn.

“Trang phục của em nghiêm túc như vậy, dáng vẻ của anh lại hơi xuề xòa quê mùa.

Giang Thành cười nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, nó bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Áp lót và quần đùi, chân đi đôi giày du lịch.

Lâm Doãn Nhi cũng liếc Giang Thành, phát hiện trang phục của anh hơi thoải mái một chút nhưng cô ấy cũng không quan tâm. Anh là ân nhân của phòng khám tư nhân nhà mình, nhiều lần nếu không nhờ anh thì phòng khám rất thảm, vì vậy cô ấy cũng không để ấy.

Lại thêm “tình nhân” trong mắt hóa “Tây Thi”, Lâm Doãn Nhi vốn dĩ thích Giang Thành, đương nhiên cảm giác dáng vẻ nào của anh cũng đẹp trai.

“Không sao, thế này cũng được. Chúng ta đi thôi.”

Lâm Doãn Nhi dứt lời, cánh tay ngọc ngà lập tức khoác vào tay Giang Thành.

Hơn nữa Lâm Doãn Nhi còn ép chặt cánh tay Giang Thành vào ngực, làm anh cảm nhận được độ mềm mại khó tin.

“Doãn Nhi, thế này thân mật quá.”

Giang Thành không tự nhiên lắm, chủ yếu vì anh sợ Hứa Tình nhìn thấy. Lỡ cô đến tập kích đột ngột, vậy chẳng phải rất thảm à?

“Bạn trai giả mà, đương nhiên phải diễn chân thực một chút.”

Lâm Doãn Nhi không quan tâm, tiếp tục ôm tay anh.

“Doãn Nhi đừng làm khó bác sĩ Giang.”

Dương Mai đi ra khỏi kho đúng lúc này, nhìn thấy Lâm Doãn Nhi quấn quýt Giang Thành thì vội vàng nói.

“Không có nha mẹ, bọn con đi trước ạ.”

Lâm Doãn Nhi nói xong, vẫy tay chào tạm biệt bà ấy rồi khoác tay Giang Thành chạy ra ngoài.

Giang Thành lái xe, cô ấy ngồi ghế phụ, đang nhìn anh bằng vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Cô ấy vẫn luôn muốn Giang Thành là bạn trai của mình, không ngờ bây giờ đã trở thành sự thật.

Mặc dù chỉ có tối nay nhưng Lâm Doãn Nhi đã cảm giác rất thỏa mãn.

“Sau khi cô tốt nghiệp, không ở lại bệnh viện hiện tại à?”

Giang Thành nhìn thoáng qua Lâm Doãn Nhi ngồi bên cạnh, anh cười hỏi cô ấy.

“Tôi á, chưa chắc có thể ở lại.”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Doãn Nhi hơi buồn rầu.

“Tại sao?”

Trong lòng Giang Thành luyến tiếc khi nghe cô ấy nói vậy.

“Viện trưởng Thẩm Băng đi rồi, không biết viện trưởng mới là người thế nào.”

Lâm Doãn Nhi thở dài, nếu Thẩm Băng tiếp tục làm viện trưởng thì cô ấy còn ở lại được, nhưng bây giờ thật sự không thể nào.

“Thẩm Băng đi rồi ư?”

Giang Thành vừa mới biết chuyện này nên rất ngạc nhiên, anh vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, anh không biết à?”

Lâm Doãn Nhi thấy Giang Thành không biết thì trong lòng cô ấy hơi ngạc nhiên.

“Không biết.” Anh lắc đầu.

Thân phận thực sự của Thẩm Băng là thành viên của Cục An Ninh Dân Sự, hình như tổ chức này rất thần bí, không phải kiểu tổ chức bình thường.

Cô ấy vừa lộ thân phận thì đã phải rời khỏi bệnh viên, không làm viện trưởng nữa, xem ra là đề phòng mình gây uy hiếp cho cô ấy?

“Thực ra tôi rất muốn làm việc cùng anh và chị Hứa Tình, chị ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Lâm Doãn Nhi khó xử nói.

“Chờ viện trưởng mới tới, tôi xem có nói giúp cô được không.”

Giang Thành nhìn Lâm Doãn Nhi.

“Thật ư.”

Lâm Doãn Nhi nghe xong thì vui vẻ nói: “Vậy cảm ơn anh nhiều.”

Đương nhiên cô ấy hy vọng được ở lại bệnh viện này, nếu không thì bản thân cô ấy cũng không biết địa phương mới mà mình đến sẽ như thế nào.

Một lát sau, Giang Thành đã chở Lâm Doãn Nhi tới hội trường buổi lễ tốt nghiệp.

Sau khi xuống xe, Lâm Doãn Nhi lại khoác tay Giang Thành, anh cảm nhận độ mềm mại truyền đến từ cánh tay, trong lòng không khỏi chập chùng.

“Doãn Nhi ơi, phía bên này, phía bên này!”

Giang Thành và Lâm Doãn Nhi vừa vào thì đã có một cô gái nhìn thấy họ, vội vàng gọi qua bên đó ngồi.

Lâm Doãn Nhi vui mừng vẫy tay với bên kia, sau đó dẫn Giang Thành ngồi vào bàn ở đấy.

“Doãn Nhi đi thực tập lâu rồi mà nhìn sắc mặt vẫn tốt… Lại to hơn  à, có phải nhờ công sức của bạn trai không?”

Cô bé này vừa nói vừa cười xấu xa, mắt nhìn Giang Thành bên cạnh Lâm Doãn Nhi.

“Hạ Nhiễm, cậu đáng ghét quá!”

Lâm Doãn Nhi nghe Hạ Nhiễm trêu, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ người Hạ Nhiễm.

“Duẫn Nhi này, cậu xinh đẹp và có dáng người quyến rũ nhưng tại sao lại chọn anh chàng ăn mặc lôi thôi thế.”

Hạ Nhiễm nhìn trang phục của Giang Thành bình thường thì bắt đầu khinh bỉ.

“Không phải thế đâu, hôm nay anh ấy bận rộn quá nên không kịp thay quần áo. Hơn nữa tớ thích là được rồi.”

Lâm Doãn Nhi không để ý.

“Thế sao được, là con gái phải biết yêu thương bản thân, chọn bạn trai đương nhiên phải tìm người có tiền. Lý Thục Đình lớp chúng ta, học tập chả ra làm sao, dáng người cũng không bằng cậu, vậy mà bên cạnh cậu ấy có một người đàn ông giàu có.”

Khi Hạ Nhiễm nói đến đây, vẻ mặt rõ ràng là hâm mộ.

“Doãn Nhi, cậu đến sớm thế.”

Đang nói chuyện, một cô gái mặc váy cổ rộng màu trắng bỗng nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm Doãn Nhi, vẻ mặt cô ta tươi cười.

“Lý Thục Đình đấy à, cậu cũng đến sớm nhỉ.”

Lâm Doãn Nhi nhìn cô gái ăn mặc hở hang thì lập tức mỉm cười, chào hỏi.

Lý Thục Đình gật đầu cười, nhìn Giang Thành đang ngồi bên cạnh cô ấy. Cô ta thấy anh ăn mặc bình thường như vậy thì bật cười.

“Doãn Nhi, cậu đừng nói với tớ rằng anh ta là bạn trai của cậu nhé?”

Lý Thục Đình tỏ thái độ khinh thường, hỏi Lâm Doãn Nhi.

“Đúng vậy, sao thế? Bạn trai tớ là bác sĩ trong bệnh viện.”

Khi Lâm Doãn Nhi giới thiệu, giọng cô ấy rất kiêu ngạo.

“Phì! Bác sĩ!”

Lý Thục Đình vừa nghe thì đã không nhịn cười được, cô ta khinh bỉ:

“Doãn Nhi này, đúng là đời vô thường nha. Cậu nhìn cậu hồi đi học xem, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, sinh viên nam theo đuổi nhiều, thế mà giờ cậu chọn người này làm bạn trai.”

Nói xong, Lý Thục Đình cố ý làm ra vẻ cảm khái, cô ta lắc đầu: “Anh ta sống sao mà không mua nổi một bộ vest để mặc. Bạn trai tớ mà thế này thì tớ đã đá anh ấy từ lâu rồi.”