Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 226: Khoác lác chẳng cần bản nháp



Giảng viên Kỳ vừa ho dữ dội vừa thở hổn hển, hình như bà ấy bị hen suyễn trông rất khó chịu.

“Lâm Doãn Nhi à, đều tại cậu cứ bắt cô uống rượu. Nếu cô xảy ra chuyện gì, tớ xem cậu làm sao ăn nói với bạn học cả lớp!” Giờ phút này, Lý Thục Đình lập tức nhân cơ hội mỉa mai Lâm Doãn Nhi.

“Đừng nói những điều này nữa, trước tiên hãy tìm thuốc cho cô đi!” Hạ Nhiễm thấy lúc này Lý Thục Đình còn nói như vậy với Lâm Doãn Nhi, cô ấy nhanh chóng bước tới nhắc nhở.

Hạ Nhiễm tìm kiếm trên người giảng viên Kỳ một hồi, mới lấy thuốc trong túi áo trên ra, sau đó cho cô Kỳ uống vào.

Sau khi uống thuốc xong, cô Kỳ dần dần khôi phục. Các học sinh vốn đang căng thẳng, lúc này cuối cùng cũng được thả lỏng.

“May mà cô không sao.” Lý Thục Đình nói xong thì liếc mắt nhìn Lâm Doãn Nhi.

Lâm Doãn Nhi thấy dáng vẻ này của giáo viên hướng dẫn, trong lòng cũng hơi tự trách, thế nên khi nghe Lý Thục Đình nói như vậy thì càng áy náy hơn.

Ngay lập tức, hốc mắt của Lâm Doãn Nhi trở nên ẩm ướt như thể ấm ức đến sắp khóc.

“Đừng trách Doãn Nhi, chủ yếu vì hôm nay cô thấy các em đều trưởng thành sắp vào xã hội, cô vui quá nên uống thêm chút rượu cũng không sao mà.”  Cô Kỳ không trách bất kì ai, hơn nữa rượu là do bà ấy uống chẳng liên quan tới ai hết.

“Cô Kỳ ơi, bệnh của cô vẫn chưa khỏe à?” Lâm Doãn Nhi nghe giảng viên Kỳ nói giúp cho mình, cô ấy lập tức quan tâm hỏi.

“Đúng vậy, hơn nửa năm qua vẫn nghiêm trọng, cũng không biết tình hình thế nào.” Cô Kỳ bất lực cười khổ, dù sao sức khỏe của bà ấy luôn không tốt, nên dứt khoát chẳng để tâm đến điều này.

Lâm Doãn Nhi đau lòng nhìn bộ dạng của giảng viên Kỳ, bỗng nghiên nghĩ tới Giang Thành bèn vội vàng quay sang bên cạnh nhìn anh.

“Cô Kỳ ơi, bạn trai của em là bác sĩ, cô để anh ấy khám thử xem.” Lâm Doãn Nhi biết khả năng chữa bệnh của Giang Thành rất cao, không những ở bệnh viện mà cả phòng khám riêng của mình, anh cũng chữa được nhiều căn bệnh khó chữa.

Vì vậy Lâm Doãn Nhi vô cùng tin tưởng Giang Thành, anh nhất định có thể chữa khỏi cho cô Kỳ.

“Cô Kỳ, tôi có thể khám thử xem thế nào.” Giang Thành nghe Lâm Doãn Nhi đề nghị, cũng lập tức cười nói với cô Kỳ.

“Nếu là…”

“Ê, anh tưởng mình là ai hả? Muốn chữa bệnh cho cô Kỳ chúng tôi? Tưởng mình giỏi lắm à?”

Ban đầu cô Kỳ muốn nói nếu là bạn trai của Lâm Doãn Nhi thì khám thử cũng được, nhưng chợt nghe Phó Kiền hét lên với Giang Thành.

“Sao thế? Anh không tin khả năng chữa bệnh của tôi?” Giang Thành nhíu mày, mỉm cười nhìn Phó Kiền.

Phó Kiền nghe cách nói chuyện của Giang Thành thì cười khẩy, vẻ mặt như đang cười nhạo anh.

“Tin anh? Anh có gì đáng tin chứ? Chỉ là một bác sĩ tép riu mà thôi.” Phó Kiền cười lạnh nói: “Không ngại nói cho anh biết, toàn bộ thành phố Lư Dương này chỉ có một người xứng chữa bệnh cho cô Kỳ thôi.”

“Ai?” Giang Thành hơi nghi ngờ hỏi.

“Người đó chính là Giang Thành, Giang thần y của bệnh viện số một thành phố Lư Dương.” Phó Kiền nói với vẻ hả hê như thể anh ta chính là Giang Thành.

“Giang thần y?”

Ngay lập tức có sinh viên nữ nói: “Tớ nhớ ra rồi, hình như có một bác sĩ rất tài giỏi cứu được con gái của Phương Kiến Quốc.”

“Phó Kiền ơi, chẳng lẽ cậu quen biết Giang thần y đó ư?” Lại một sinh viên nữ khác hỏi Phó Kiền.

“Đâu chỉ quen biết, nhà tớ và nhà bác sĩ Giang có quen biết nhiều đời, chỉ có điều Giang thần y khiêm tốn không muốn nhà tớ truyền tin ra ngoài mà thôi.” Phó Kiền đắc chí xua tay, cười khinh miệt nhìn Giang Thành.

“Doãn Nhi, cậu cười là không tin tớ sao?” Phó Kiền lạnh giọng hỏi.

“Không phải cô ấy không tin, mà tôi không tin.” Giang Thành bình thản nhìn Phó Kiền nói.

“Được, nếu anh đã không tin thì tôi chẳng ngại nói cho mọi người biết một tin tức. Doanh nhân lớn của tỉnh, chủ tịch Tất Minh Châu rơi vào tình trạng nguy cấp ở Thượng Minh, bác sĩ đều đưa ra kết luận chắc không qua khỏi. Nào ngờ, bố tôi mời Giang thần y đến chữa, với y thuật cao siêu của mình, anh ấy đã kéo Tất Minh Châu từ cõi chết trở về. Chuyện này mọi người có thể tự đi hỏi thăm xem có đúng sự thật không?” Phó Kiền lạnh lùng nhìn Giang Thành, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Giang Thành nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy hết nói nổi, thằng nhãi này y hệt ông già anh ta, mở mồm ra là nói xạo.

Mình được bố anh ta mời đến chữa bệnh khi nào? Đây gọi là khoác lác chẳng cần bản nháp á hả?

“Phó Kiền, bố cậu lợi hại thật đấy, việc làm ăn với tỉnh bàn bạc thành công là do ba cậu mời Giang thần y đến chữa bệnh cho chủ tịch Tất à?”

“Giỏi quá, ngay cả người sắp chết cũng có thể cứu sống ư, bác sĩ như vậy mới là bác sĩ chứ, đúng là vô địch!”

Mọi người nghe lời Phó Kiền nói đều rối rít khâm phục.

Lý Thục Đình nghe tiếng ngợi khen, đương nhiên cảm thấy hết sức hả hê. Nếu so sánh, bạn trai của cô ta hoàn toàn có thể đè bẹp bạn trai của Lâm Doãn Nhi, bây giờ chắc hẳn sắc mặt của cô ấy rất khó coi!

Nghĩ đến đây, Lý Thục Đình bèn nhìn về phía Lâm Doãn Nhi, có điều cô ta phát hiện dường như Lâm Doãn Nhi đang cúi đầu cười trộm.

Lại còn cười được!

“Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra bạn trai của Doãn Nhi cũng họ Giang thì phải, cùng đều là họ Giang, sao khoảng cách lại lớn như vậy chứ?” Lý Thục Đình chế giễu nhìn Lâm Doãn Nhi nói.

“Vậy sao? Chênh lệch lớn lắm à?” Lâm Doãn Nhi cố nhịn cười, mặc dù không biết tình hình cụ thể chuyện Giang Thành từng cứu Tất Minh Châu, nhưng cô ấy biết rõ từ nhỏ Giang Thành đã là trẻ mồ côi, làm sao có quen biết nhiều đời với nhà Phó Kiền?

Do đó, cô ấy biết tên Phó Kiền này đang khoác lác, anh ta nói gì cũng chẳng cần tin.

“Phó Kiền à, nói như vậy, chắc chắn cậu rất thân với Giang thần y?” Giang Thành nở nụ cười nhìn Phó Kiền.

“Chuyện đó là tất nhiên, chúng tôi chơi thân từ nhỏ đến lớn, hôm nay chủ tịch Tất còn gọi bố tôi và Giang thần y đến bệnh viện, không tin mọi người có thể đến camera của bệnh viện để xác nhận.” Phó Kiền lạnh lùng nói.

“Hóa ra là bạn thân!”

Giang Thành còn chưa biết mình có một người bạn chơi từ nhỏ không biết xấu hổ như thế, anh nhìn Phó Kiền: “Nếu cậu đã thân như thế, vậy cậu gọi điện bảo người bạn chơi từ nhỏ của cậu đến khám bệnh cho cô Kỳ chẳng phải là được rồi sao?”

“Đúng đó, trị hết bệnh cho cô Kỳ, cậu cũng có một công lao lớn!”

“Không sai, chúng tôi cũng muốn nhìn thấy phong thái của Giang thần y!”

Không ít người nghe thấy lời đề nghị của Giang Thành đều rối rít hùa theo.