Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 245: Tốt hay xấu đều thích



Sau khi chiếc xe BMWx7 dừng lại, cửa xe hạ xuống. Một anh chàng mặc âu phục màu xanh đưa mắt nhìn về phía Dương Mật Nhi và nói:

“Mật Nhi ơi, tôi tới đón cô, chúng ta đi cùng nhau nhé.”

“Không cần đâu, tôi có người đón rồi”.

Rõ ràng là Dương Mật Nhi không thích người đàn ông này, cô ấy lạnh nhạt nói thẳng.

Lúc này người thanh niên mặc bộ vest màu xanh mới để ý đến Giang Thành đang đứng bên cạnh Dương Mật Nhi. Khi anh ta nhìn có chàng trai khác đứng cạnh cô ấy, vẻ mặt lập tức khó chịu. Tuy nhiên vừa trông phong cách ăn mặc quá đỗi bình thường của Giang Thành thì đã không thèm để anh vào mắt.

“Mật Nhi ngồi xe của tôi đi. Người như anh ta làm sao đủ khả năng chở cô, chẳng lẽ định dẫn cô chen chúc ở trên xe buýt hả?”

Chàng thanh niên mặc bộ vest xanh nhìn Giang Thành bằng vẻ mặt mỉa mai. Hiển nhiên nãy giờ anh ta hoàn toàn không nghĩ Giang Thành là người có tầm ảnh hưởng lớn, cho rằng anh ăn mặc bình thường thì chắc chắn là kẻ không có tài cán.

“Thật ra chưa đến nỗi phải chen chúc trên xe buýt, tôi có một chiếc xe hai chỗ ngồi.”

Giang Thành không đợi Dương Mật Nhi cất tiếng, anh mở miệng nói luôn với chàng thanh niên này.

“Xe hai chỗ?”

Anh ta cười mỉa hỏi: “ Lẽ nào là xe đạp?”

“Giang Thành, chúng ta đi thôi.”

Dương Mật Nhi thật sự không muốn dây dưa với đối phương, bèn kéo tay anh. Giang Thành bấm khóa, mở cửa chiếc Lamborghini đang đỗ bên cạnh, sau đó Dương Mật Nhi cũng bước lên xe theo anh.

Chàng trai mặc bộ vest xanh lập tức ngạc nhiên nhìn Giang Thành lái chiếc Lamborghini mẫu mới nhất. Anh ta không ngờ một người ăn mặc bình thường, vậy mà lái siêu xe trị giá gần nghìn vạn tệ.

“Hừ, chắc chắn là xe taxi rồi, chuyên đi thuê để lừa gạt Dương Mật Nhi.”

Anh chàng mặc vest xanh nghĩ vậy bèn khởi động xe, đuổi theo hướng Giang Thành vừa đi.

Trong chiếc xe Lamborghini, Giang Thành hỏi Dương Mật Nhi: “ Cậu ta là ai thế?”

“Đó là quản lý Bạch Tùng, người phụ trách quảng cáo và hoạt động của doanh nghiệp mà tôi đến vào hôm nay. Nhân dịp tôi kí hợp đồng với doanh nghiệp, anh ta không chỉ mời ăn cơm mà còn muốn đi xem phim với tôi. Nhưng căn bản là tôi chẳng muốn trò chuyện qua lại với anh ta.”

Dương Mật Nhi bó tay, lắc đầu thở dài.

“Nói thật là tôi cũng không thích anh ta.”

Giang Thành thở dài, anh thật sự không thích loại người mắt chó xem thường người khác, bản thân vừa có chút thành tựu thì đã nhìn người bằng lỗ mũi.

Giang Thành và Dương Mật Nhi đang nói chuyện với nhau, bỗng nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, sau đó anh nhìn chiếc BMWx7 đang đuổi theo đằng sau xe mình.

“Ngu dốt, vừa nhìn đã biết xe thuê rồi, chạy chậm như rùa.”

Bạch Tùng đuổi kịp xe Lamborghini của Giang Thành, anh ta lập tức lạnh lùng châm chọc, liếc mắt nhòm Giang Thành qua cửa kính oto rồi lái xe vượt qua nhanh chóng.

Bạch Tùng thấy mình vượt qua xe Giang Thành, lập tức hả hê đắc thắng.

Gianh Thành cạn lời, anh nhìn thoáng qua Dương Mật Nhi bên cạnh. Đáng lẽ mình không tức giận so đo với loại người này, nhưng nếu không cho Bạch Tùng biết tay, chắc anh ta sẽ hếch mũi tận trời.

“Mật Nhi ngồi vững vàng nhé.” Giang Thành dặn cô ấy.

“Ừm.”

Dương Mật Nhi cũng muốn cho cái tên Bạch Tùng biết mùi lợi hại nên lập tức bám chặt vào chỗ vịn tay của ghế.

Giang Thành thấy Dương Mật Nhi đã chuẩn bị xong, lập tức tăng tốc độ xe nhanh hơn. Trong thoáng chốc, vận tốc xe tăng lên 100km/h và tiếp tục vọt cao tận 150km/h. Khi Bạch Tùng đang hả hê, anh ta bỗng cảm giác một cái bóng màu vàng vọt qua xe mình nhanh như chớp.

Bạch Tùng thấy tình huống này, lông mày anh ta lập tức nhíu mày, chân giẫm mạnh ga, phóng xe đuổi theo Giang Thành. Anh ta liều mạng tăng tốc độ, tuy nhiên dù tăng tốc cỡ nào thì mười mấy giây sau, đến cả đèn sau đuôi xe Giang Thành cũng không thấy.

“Ngu xuẩn, mày trúng chiêu khích tướng của tao rồi, nhất định sẽ bị phạt vì lái xe vượt tốc độ.”

Bạch Tùng thấy bản thân không đuổi kịp, cũng chỉ đành bỏ cuộc. Nhưng anh ta lập tức nghĩ ra lý do để an ủi mình.

Đáng tiếc là Giang Thành lái xe với tốc độ cao nhưng mỗi khi chạy tới đoạn đường đo vận tốc, anh sẽ giảm ga xuống dưới tốc độ nhất. Sau khi đi qua đoạn đường đó thì anh mới tăng tốc lại.

Tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, vượt qua nhiều khúc cua gấp khiến Dương Mật Nhi cảm giác rất kích thích, cô ấy liên tục hò hét ầm ĩ.

Giang Thành đến bãi đậu xe, cua một đường cong đẹp mắt rồi mới đỗ vào vị trí.

“Cảm giác thế nào? Kỹ năng lái xe được chứ?” Giang Thành nhìn Dương Mật Nhi ngồi bên cạnh, cười hỏi cô ấy.

Dương Mật Nhi bị xe lắc qua lắc lại, vài sợi tóc còn vương lộn xộn trên trán. Cô ấy vuốt tóc, mỉm cười nói: “Anh hư thật đó, nhưng mà tôi thích!”

Dương Mật Nhi thực sự rất ưa cảm giác kích thích mạo hiểm. Hồi trước cô ấy chỉ biết Giang Thành giỏi đánh đấm, không ngờ anh lái xe cũng rất xuất sắc. Loại cảm giác adrenalin tăng vọt thoải mái vô cùng.

“Thật hả? Thích là tốt rồi.” Giang Thành cười, cùng bước xuống xe với Dương Mật Nhi.

Hai người đi vào trong hội trường, Dương Mật Nhi dẫn Giang Thành đến ngồi ở hàng ghế gần phía trên.

“Mật Nhi, tôi tới rồi, tôi cũng tới rồi!”

Bạch Tùng cố hết sức đuổi theo suốt chặng đường đi, cuối cùng anh ta cũng chạy đến nơi sau hai mươi phút, lại vội chạy đến ngồi bên cạnh Dương Mật Nhi.

“Quản lí Bạch, vị trí của anh là nhân viên công tác, không phải là ngồi ở bàn khác à?” Dương Mật Nhi khó chịu hỏi Bạch Tùng.

“Mật Nhi, dĩ nhiên là tôi ngồi theo cô, cô ngồi đâu thì tôi ngồi đó.”

Bạch Tùng nói xong bèn nhìn Giang Thành bằng vẻ mặt khó chịu: “ Ngược lại là anh ta, anh ta có tư cách gì mà ngồi đây? Thằng quê mùa!”

Hồi nãy Bạch Tùng bị Giang Thành vượt qua xe, hơn nữa Mật Nhi cũng bị thằng khốn này cướp mất, đương nhiên anh ta phải nhục nhã Giang Thành. Theo anh ta, cho dù Giang Thành có lái chiếc xe Lamborghini, cũng chắc chắn là thuê xe, bản thân anh cũng là thằng quê mùa.

“Này, anh nói ai đấy?” Dương Mật Nhi nghe tên khốn này nói Giang Thành như vậy, lập tức bức xúc lên tiếng.

“Mật Nhi, anh ta vốn là thằng quê mùa, cô xem bản thân anh ta ăn mặc đi. Có chỗ nào giống người giàu không, anh ta nhất định đang thuê siêu xe để lừa gạt cô mà thôi.”

Bạch Tùng vội vàng giải thích với Dương Mật Nhi.

“Ai nói anh ấy là người giàu hả? Anh ấy là bạn của tôi, tôi không cho phép ai chửi anh ấy.” Dương Mật Nhi lạnh giọng nói.

Bạch Tùng thấy Dương Mật Nhi nổi giận thay Giang Thành, ngay lập tức càng ghét anh hơn. Nhưng anh ta cũng không nói gì thêm, sợ Dương Mật Nhi lại nổi giận.

Một lát sau, trong hội trường đã có rất nhiều người đến. Giang Thành liếc mắt thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là Tất Minh Châu.

“Đó là Tất Minh Châu.” Dương Mật Nhi cũng thấy Tất Minh Châu, vẻ mặt cô ấy thể hiện sự ngưỡng mộ.

Dương Mật Nhi vốn dĩ là người rất cố gắng tự vươn lên, nên cô ấy thích các quý bà doanh nhân tài giỏi. Lúc trước Dương Mật Nhi đảm nhận hoạt động kinh doanh bên này cũng vì lý do này.

“Sao bà ấy lại đến đây?” Giang Thành hơi ngạc nhiên hỏi.

“Mục đích buổi tiệc hôm nay là nhà xưởng sắp khai trương của chủ tịch Tất, họ mở buổi quảng bá doanh nghiệp trước.” Dương Mật Nhi giải thích cho Giang Thành.

Bấy giờ Giang Thành mới biết, thì ra Dương Mật Nhi đồng ý biểu diễn cho doanh nghiệp này là vì Tất Minh Châu.

Vừa hay, giờ anh đã biết đây là hoạt động xã giao của Tất Minh Châu thì cũng nên chào hỏi bà ấy, dù sao quan hệ của hai người cũng rất tốt.

Hơn nữa Bạch Tùng tinh tướng với anh nãy giờ, lát nữa anh sẽ là sếp của anh ta, nhờ việc anh nắm 20% cổ phần nhà máy này trong tay.

“Không ngờ chủ tịch Tất trẻ tuổi như vậy.”

Dương Mật Nhi cảm giác Tất Minh Châu mới ba mươi tuổi, không khỏi thốt lên.

“Trẻ tuổi gì chứ, bà ấy hơn bốn mươi rồi.”

Giang Thành đáp một câu. Hồi trước anh chữa bệnh cho Tất Minh Châu thì đã biết tuổi của bà ấy, nên giờ lập tức nói ra theo phản xạ.

“Đâu thể nói vậy, sao anh lại đoán lung tung về tuổi tác chủ tịch Tất hả? Cô ấy chắc chắn chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi.” Bạch Tùng nghe Gian Thành nói bèn khó chịu phản bác.

“Anh nịnh hót ở đây thì Tất Minh Châu cũng không nghe thấy đâu. Anh kích động như vậy có ích gì?” Giang Thành bình tĩnh nhắc nhở Bạch Tùng.

Bạch Tùng nghe anh nói thẳng thì giận đến mức nổi gân xanh trên mặt. Câu nói kia của anh ta quả thật có ý nịnh nọt, nhưng anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi khi bị Giang Thành vạch trần.

“Anh dám nói chủ tịch Tất như vậy, cẩn thận cô ấy biết được thì sẽ giết anh, trong mắt chủ tịch Tất không chứa nổi một hạt cát.”

Bạch Tùng lạnh giọng nói với Giang Thành.

“Nhưng anh là đồ quê mùa, không thể giao tiếp với chủ tịch Tất, hahaha.” Bạch Tùng nói xong liền bật cười hả hê, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ chế giễu.

“Vậy sao? Nghe ý của anh, anh rất quen thân chủ tịch Tất hả?” Giang Thành nhẹ giọng hỏi Bạch Tùng.

“Không đến mức rất quen, nhưng cũng xem như quen biết bình thường. Lát nữa anh chờ tôi kính rượu cô ấy thì thấy ngay, không phải ai cũng có cơ hội uống rượu cùng chủ tịch Tất đâu.” Bạch Tùng nói xong còn đưa tay vuốt bộ vest cho phẳng phiu.

Rõ ràng anh ta cảm giác rất vinh hạnh khi được uống rượu cùng Tất Minh Châu. Dưới sự sắp xếp của người tổ chức tiệc, Dương Mật Nhi nhanh chóng lên đài biểu diễn. Phải khẳng định rằng cô ấy có tiếng tăm rất lớn, có điều tuy cô ấy mong được chụp ảnh cùng Tất Minh Châu nhưng không dám nói ra, dù sao Tất Minh Châu cũng là một bà chủ lớn.

“Tôi muốn chụp ảnh cùng Tất Minh Châu nhưng mà không dám đề nghị.” Dương Mật Nhi trở về chỗ ngồi, nói bằng giọng hơi tiếc nuối.

“Mật Nhi, cô muốn chụp ảnh chung hả? Lúc tôi đi kính rượu sẽ nói với chủ tịch Tất một tiếng, đảm bảo cô ấy đồng ý.” Bạch Tùng vừa nghe thì đã biết cơ hội lấy lòng tới rồi, anh ta nói với Dương Mật Nhi.

“Thật sao?”

Dương Mật Nhi vừa nghe xong, trong lòng lập tức vui mừng. Nhưng cô ấy hơi băn khoăn, dù sao cũng không muốn mang ơn Bạch Tùng.

“Đương nhiên là thật rồi.” Bạch Tùng  vội vàng trả lời, sau đó anh ta nhìn Giang Thành bằng vẻ mặt đầy khinh thường. Bạch Tùng cho rằng cả đời Giang Thành cũng không thể làm được việc này.

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, rất nhiều người đến chỗ Tất Minh Châu để mời rượu, Bạch Tùng cũng vội cầm cốc rượu, đi về phía bà ấy.

Tuy nhiên ở bữa tiệc kiểu này, người muốn uống rượu với Tất Minh Châu thật sự rất nhiều. Bạch Tùng chỉ có thể đứng xếp hàng ở một bên. Khi sắp đến lượt anh ta mời rượu, Tất Minh Châu bỗng nhìn thấy Giang Thành.