Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 57: Múa cột



Hỏa Linh Lung áp tới rất gần Giang Thành, hơi nóng từ trong miệng cô phả vào trong tai anh khiến cho Giang Thành cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nhất là bộ quần áo Hỏa Linh Lung đang mặc, phần cổ áo rất rộng khiến Giang Thành ở góc độ này có thể thông qua cổ áo nhìn thấy rõ khung cảnh hùng vĩ ẩn giấu bên trong lớp áo.

"Khụ khụ, bây giờ đã muộn lắm rồi, tôi phải..." Khó khăn lắm Giang Thành mới dời được ánh mắt đi, anh nói khẽ, nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hỏa Linh Lung cắt ngang.

"Không được, tôi nói cho cậu biết nhé, nếu như hôm nay cậu không làm chị đây cao hứng thì cậu không được đi đâu hết." Hỏa Linh Lung duỗi một ngón tay mảnh mai ra, chặn ở trước miệng Giang Thành.

Đúng là đồ yêu tinh mà!

Giang Thành vô cùng bất đắc dĩ, người phụ nữ này là một con yêu tinh chính hiệu, mỗi một hành động đều tỏa ra sức quyến rũ rất mạnh.

"Tốt, vậy uống một ly nào." Giang Thành đáp.

"Vậy mới ngoan chứ!" Hỏa Linh Lung cười nói với nhân viên phục vụ: "Hai ly Macchiato!"

"Chị chủ chờ chút." Nhân viên phục vụ lập tức đáp lại.

"Chị là chủ của quán bar này à?" Giang Thành hỏi Hỏa Linh Lung.

Hỏa Linh Lung gật đầu, cười đáp: "Đúng rồi, chẳng lẽ trong suy nghĩ của cậu thì chị chỉ có thể là một người bán rượu thôi sao?"

Hỏa Linh Lung rất am hiểu lĩnh vực kinh doanh hộp đêm, hơn nữa trên con đường này có rất nhiều hộp đêm do cô mở, bản thân cô cũng có thế lực nhất định. Bởi vì chỗ dựa sau lưng cho nên những người trên con phố này đều nể mặt Hỏa Linh Lung vài phần.

Nhân viên phục vụ bê ly rượu tới, ngón tay thuôn dài của Hỏa Linh Lung cầm ly rượu lên, chạm ly với Giang Thành một cái, sau đó nói: "Chúc mừng chị chờ đợi bao nhiêu năm ròng, cuối cùng cũng gặp được một người tri âm là cậu nào."

Hỏa Linh Lung nhìn nụ cười trên gương mặt Hỏa Linh Lung, ngửa đầu uống hết ly rượu.

"Thật ra tôi cũng phải cảm ơn chị vì trước đó đã tặng cho tôi loại rượu ngon như vậy." Giang Thành nói.

"Những thứ đó thì xá gì chứ, nếu như cậu thích thì chị sẽ cho cậu thêm." Cánh tay trắng như tuyết của Hỏa Linh Lung chống cằm, mái tóc dài rũ xuống một tên, tỏa ra khí chất điên cuồng, không chịu trói buộc.

"Thật ra tôi từng pha chế ra một loại rượu, cậu có muốn nếm thử hay không hả?" Hỏa Linh Lung hỏi.

"Cũng được." Giang Thành đáp.

Hỏa Linh Lung nghe vậy lập tức nở nụ cười, đứng dậy đi vào trong quầy rượu, lấy vài loại rượu ra, chiếc bình lắc trên tay bắt đầu nhảy múa, kỹ thuật của cô rất tốt.

"Rượu này tên là Linh Lung Say!"

Hỏa Linh Lung pha chế xong một ly rượu đỏ tươi như một ngọn lửa, đẩy tới trước mặt Giang Thành, sau đó hai tay hất tóc ra phía sau, cười nói: "Cậu em thử nhận xét xem?"

Giang Thành mỉm cười, sau đó nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, chỉ thấy Giang Thành khẽ nhíu mày lại, sau đó lại giãn ra.

"Hương vị của loại rượu này..."

"Sao hả?" Hỏa Linh Lung cười hỏi.

"Có vị đau thương!" Giang Thành thản nhiên nói.

Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại đánh thẳng vào trong trái tim Hỏa Linh Lung, nụ cười trên gương mặt cô dần tắt, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Giang Thành.

Cô đã cho rất nhiều người uống thử loại rượu này, nhưng chưa từng có bất kỳ ai nói ra bốn chữ đó. Những người khác uống vào chỉ cảm thấy nóng hừng hực, chưa từng có ai cảm nhận được nỗi đau ở trong lòng cô khi pha chế loại rượu này.

"Xem ra chỉ có cậu là người hiểu tôi nhất!"

Hỏa Linh Lung nở nụ cười, đi ra khỏi quầy bar, ngồi xuống ghế bên quầy.

Chứng kiến bờ mông gợi cảm của Hỏa Linh Lung biến dạng khi ngồi xuống ghế, Giang Thành cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt.

"Chị Linh Lung có tâm sự gì sao?" Giang Thành hỏi.

"Không có gì đâu, chuyện gia đình vặt vãnh ấy mà." Hỏa Linh Lung cầm ly Macchiato trước đó, cái cổ trắng như tuyết ngửa lên, một hơi uống cạn.

Cho dù Hỏa Linh Lung nói rất nhẹ nhàng nhưng Giang Thành nhạy cảm phát hiện ra được chắc chắn Hỏa Linh Lung có tâm sự gì khó nói, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm.

"Cậu biết nhảy không?" Hỏa Linh Lung uống rượu xong, hỏi Giang Thành.

"Không biết!"

"Không sao, chị sẽ dạy cậu!"

Hỏa Linh Lung nói xong, kéo tay Giang Thành đi về phía sàn nhảy.

Dù sao đây cũng là quán bar của Hỏa Linh Lung, khi Hỏa Linh Lung keo Giang Thành đi lên trên sàn nhảy thì DJ ở đó lập tức ngầm hiểu, tắt bản nhạc xập xình đang phát đi, đổi sang một điệu nhạc Latin bốc lửa.

Điệu nhạc bốc lửa phát ra, Giang Thành cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, dường như thân thể anh đang muốn nhảy múa theo điệu nhạc này.

Đám đông trên sàn nhảy lần lượt dừng lại, nhìn hai người Hỏa Linh Lung và Giang Thành trên sàn nhảy.

Theo tiết tấu âm nhạc, Hỏa Linh Lung duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai Giang Thành, tay kia thì kéo bàn tay Giang Thành đặt lên eo mình.

Thân thể Hỏa Linh Lung cũng dán sát vào người Giang Thành, gương mặt cô cách mặt Giang Thành rất gần, thậm chí Giang Thành còn ngửi thấy mùi thơm từ trong miệng cô tỏa ra.

"Chị Linh Lung, tôi không biết nhảy thật!"

"Cậu không cần phải biết, cậu cứ đứng yên là được rồi!"

Vừa nói xong, thân thể gợi cảm tới tột cùng của Hỏa Linh Lung bắt đầu uốn éo. Hỏa Linh Lung xoay chuyển quanh Giang Thành, làm ra những động tác bốc lửa theo tiết tấu mạnh mẽ của điệu nhạc.

Hất đầu, lắc eo, lắc mông, mỗi một động tác đều vô cùng hoang dại, cộng thêm sắc đẹp tựa yêu tinh của Hỏa Linh Lung khiến vũ điệu của cô vô cùng sexy.

Đến giờ Giang Thành mới biết hóa ra Hỏa Linh Lung coi mình là cột thép, sử dụng thân thể của mình để hoàn thành điệu nhảy của cô.

"Đẹp quá, con đàn bà này dâm đãng quá đi!"

"Đúng vậy, đậu má, nhìn cặp chân dài miên man, bộ ngực căng tròn của nó kìa, nếu như giày vò con đàn bà này suốt đêm trên giường thì chắc là sướng tới chết luôn."

"Đừng nói là giày vò cả đêm, chỉ cần cởi sạch để mọi người được rửa mắt thì cũng đã phê lòi rồi."

Phần lớn người trong quán bar tới đây để giải trí, để đỡ buồn, hoặc cũng có thể là tìm kiếm cảm giác kích thích. Khi thấy một cô nàng gợi cảm như Hỏa Linh Lung, cả đám không thể khống chế nổi ý nghĩ của mình, liên tục nói ra những lời bẩn thỉu.

Đông đảo đàn ông quanh sàn nhảy đều nhìn Giang Thành với ánh mắt hâm mộ, chỉ hận không thể thay thế Giang Thành.

Cho dù Giang Thành đứng yên không cử động thế nhưng khi nhảy vũ điệu bốc lửa kia, thân thể mê người của Hỏa Linh Lung liên tục va chạm vào thân thể Giang Thành.

Giang Thành nhiều lần cảm nhận được bộ ngực căng tròn của Hỏa Linh Lung ép lên trên người mình.

Xúc cảm mềm mại, bành trướng đó khiến trong lòng Giang Thành sinh ra khoái cảm hưởng thụ khó diễn tả được bằng lời.

Từ trước tới giờ Giang Thành chưa từng trải qua việc nào kích thích như bây giờ, có một người đẹp tựa yêu tinh thỉnh thoảng tiếp xúc thân mật với thân thể anh.

Hiện tại nếu như không phải điều kiện không cho phép thì anh đã đè Hỏa Linh Lung xuống dưới đất, lột sạch quần áo của cô ra, giải quyết nhu cầu sinh lý ngay tại chỗ.

Hỏa Linh Lung bị câu trả lời "có vị đau thương" của Giang Thành khơi gợi ra những ký ức buồn trước đây, vậy nên cô muốn trút hết tâm sự trong lòng, nhảy chính là cách trút bầu tâm sự tốt nhất của cô.

Vũ điệu càng ngày càng kích thích hơn, Hỏa Linh Lung càng nhảy càng dữ dội, cuối cùng cô nhảy lên, hai chân kẹp lấy phần hông của Giang Thành.

Giang Thành sợ Hỏa Linh Lung sẽ ngã xuống dưới đất, vội vàng đưa tay ôm lấy bờ mông gợi cảm của Hỏa Linh Lung, xúc cảm mềm mại khiến trong lòng Giang Thành nóng như lửa đốt.

Hỏa Linh Lung không để ý nhiều như vậy, thân thể mềm mại lập tức ngửa ra phía sau, hiện giờ những đường cong gợi cảm của cô hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.

Điệu nhạc kết thúc, những người xung quanh sàn nhảy nhiệt liệt hoan hô, đồng thời còn có những tiếng huýt sáo vang lên.

"Người đẹp, tiếp tục đi nào, anh còn chưa đã mắt!"

"Để anh lên nhảy cùng em đi, bảo đảm sẽ khiến em thoải mái hơn."

Đương nhiên là Hỏa Linh Lung sẽ không để tâm tới lời nói của đám người này, hai chân kẹp bên hông Giang Thành thả lỏng ra, cô đứng xuống đất, sửa sang lại bộ quần áo có phần xộc xệch.

"Sao hả?" Hỏa Linh Lung thở hổn hển, bộ ngực căng tròn phập phồng liên hồi, trên mặt trên cổ túa đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi chảy xuống dưới bộ ngực căng tròn, khiến cô càng thêm quyến rũ.

"Rất mềm." Khó khăn lắm Giang Thành mới nuốt nước bọt được, anh đáp.

"Chị muốn hỏi cậu chị nhảy thế nào, cậu đang suy nghĩ đi đâu vậy hả?" Hỏa Linh Lung xích lại gần Giang Thành, nở một nụ cười quyến rũ.

Lúc này Giang Thành mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng gãi đầu, vô cùng lúng túng đáp: "Không có gì, chị nhảy đẹp lắm."

"Rốt cục là đẹp hay là mềm hả?" Hỏa Linh Lung hỏi nhỏ.

"Khụ khụ, chúng ta đi về lấy rượu thôi nào, giờ cũng đã muộn rồi." Giang Thành ho khan hai tiếng, nói với Hỏa Linh Lung.

Quả nhiên khi đối diện với một cô gái quyến rũ như Hỏa Linh Lung, đàn ông khó lòng khống chế được bản thân.

"Đồ xấu xa, chị đã mệt như vậy rồi mà cậu không cho chị nghỉ một lúc hả? Hay là cậu cõng chị nhé?" Hỏa Linh Lung quay về chiếc ghế bên quầy rượu, hỏi.

"Thôi cứ nghỉ ngơi một lúc đã." Giang Thành ngồi xuống bên cạnh Hỏa Linh Lung.

Khi Giang Thành và Hỏa Linh Lung đang trò chuyện, trên khán đài VIP ở tầng hai, có hai người đàn ông đang hút xì gà nhìn Giang Thành với ánh mắt tức giận.

"Người thanh niên này là ai?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Cửu gia, hình như đây là lần đầu thằng nhóc này tới đây, trước đó tôi chưa từng gặp nó." Có một tên đàn em tai đeo khuyên lớn ở bên cạnh trả lời Cửu gia.

"Con đàn bà đê tiện, Cửu gia của chúng ta ngày nào cũng tới đây để ủng hộ cô ta nhưng cô ta chưa từng tươi cười với Cửu gia nổi một lần, kết quả là thằng nhãi con kia mới tới đây lần đầu thì cô ta đã nhảy vũ điệu dâm đãng đó, đúng là nể mặt mà không biết điều mà." Một tên đàn em khác nói.

"Không thể nuông chiều đàn bà được, Cửu gia đã quá nuông chiều cô ta rồi, vậy nên cô ta mới không coi ngài ra gì." Tên đàn em trước đó cũng nói phụ họa.

Cửu gia nghe đàn em nói vậy, trong lòng cũng vô cùng giận dữ. Đúng vậy, anh ta thương nhớ Hỏa Linh Lung đã hơn một tháng rồi, ngày nào cũng tới đây ủng hộ, kết quả cô ả không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, lẽ nào lại như vậy chứ.

"Vậy theo ý chúng mày thì tao phải làm gì?" Cửu gia đang hút xì gà, một làn khói phun ra từ trong miệng.

Tên đàn em kia vội vàng nở nụ cười nịnh bợ, nói: "Cửu gia, ngài cho người trói cô ta lại, ném lên trên giường, đến lúc đó muốn làm gì thì đều do ngài quyết định mà."

"Thối lắm! Như vậy còn gì là thú vị chứ!"

Cửu gia tức giận chửi, tên đàn em kia lập tức ngậm miệng lại.

Cửu gia không thích dùng sức mạnh để chinh phục phụ nữ, gã thích phụ nữ chủ động hơn, nhưng người phụ nữ nào mà gã cũng không đạt được thì người khác tuyệt đối không được động vào.

"Chặt một cánh tay của thằng nhóc đó, ném ra ngoài quán bar!" Cửu gia tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Thành.