Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 59: Là mày?



Khi Cửu gia đang hưởng thụ khoái cảm thì có một giọng nói đột ngột vang lên khiến Cửu gia sợ khiếp vía.

Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng anh ta đã khóa trái cửa phòng lại rồi, sao lại có người xuất hiện ở trong phòng.

Hoàng Cửu quay người lại, nhìn thấy có một thanh niên ngồi trên chiếc ghế sofa cách đó không xa, đối phương bắt chéo chân, tỏ thái độ tùy tiện vô cùng.

"Là mày?"

Hoàng Cửu vừa thấy rõ khuôn mặt Giang Thành thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta đã phái đàn em đi xử lý rồi nhưng sao đối phương lại xuất hiện ở đây vậy?

Hoàng Cửu muốn hét lên gọi người thế nhưng để thuận tiện cho việc dẫn gái tới đây làm chuyện đó thế nên anh ta đã tăng cường khả năng cách âm của căn phòng này, khiến hiện giờ dù anh ta hò hét lớn đến như nào cũng không có bất kỳ ai ở bên ngoài nghe thấy.

"Được đó, xem ra anh đã thừa nhận mình là ông chủ của đám người tới tìm tôi gây chuyện rồi nhỉ?"

Giang Thành bình tĩnh cười, nói với Hoàng Cửu. Anh không vội dạy cho đối phương một bài học, ngược lại anh muốn đùa giỡn, vờn đối phương một hồi.

Hoàng Cửu nghe Giang Thành nói vậy mới nhận ra mình đã lỡ miệng mất rồi, nhưng hiện giờ muốn đổi ý cũng đã muộn.

"Mày muốn gì hả?"

Hoàng Cửu thu cánh tay đang luồn vào trong lớp áo của Điềm Điềm về, căng thẳng nói.

Điềm Điềm nhìn thấy Giang Thành xuất hiện còn tưởng rằng Cửu gia dẫn thêm một người đàn ông tới, định chơi mấy trò kích thích vào đêm nay, nhưng hiện giờ xem ra thì mọi chuyện không hề giống như cô ta nghĩ.

Điềm Điềm căng thẳng nhìn về phía Giang Thành, không biết phải làm gì cả.

"Cô vào căn phòng bên cạnh đi ngủ đi, không có lệnh của tôi thì cô không được phép ra ngoài!"

Giang Thành liếc mắt nhìn Điềm Điềm, khẽ nói.

"Vâng!"

Điềm Điềm nghe theo, sau đó vội vàng đứng dậy, cô ta không thèm quan tâm tới vạt áo trước ngực mình đang phanh rộng, hai cục thịt căng tròn, trắng trẻo lộ ra trước mặt Giang Thành. Điềm Điềm chạy vào trong căn phòng bên cạnh, đóng cửa phòng lại.

Nhưng Giang Thành không hề có bất kỳ hứng thú gì với hạng phụ nữ này.

"Rốt cục thì mày muốn gì hả?" Hoàng Cửu căng thẳng hỏi Giang Thành.

"Không có gì, chỉ là tôi cho rằng ông chủ Hoàng là người thông minh, thấy tôi xuất hiện ở chỗ này thì chắc không cần tôi phải nói gì thì anh cũng biết được kết cục của đám đàn em của anh chứ nhỉ?" Giang Thành rút một con dao giải phẫu ra, đặt lên trên mặt bàn, ở dưới ánh đèn, con dao tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Hoàng Cửu thấy Giang Thành lấy dao giải phẫu ra, sợ hãi đến mức trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, anh ta biết rõ đối phương không phải hạng người lương thiện.

Hoàng Cửu không ngờ rằng thằng nhãi trước mặt lợi hại như vậy, mấy người được phái đi đều là những tên đàn em lợi hại nhất trong tay anh ta, đều là cao thủ đứng đầu, sao lại bị đối phương đánh bại cho được.

"Cậu... cậu muốn gì hả? Chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu." Hoàng Cửu sợ đối phương kích động, ra tay giết chết mình, chết rồi thì chẳng còn cái gì nữa cả.

"Tôi không giết anh đâu, tôi chỉ muốn đám con cháu của anh thôi ấy mà!"

Giang Thành nói xong, dùng tay ném con dao giải phẫu tới, cắm vào giữa hai chân Hoàng Cửu.

Con dao giải phẫu nhắm trúng mục tiêu, xé rách đũng quần của Hoàng Cửu, cũng khiến thằng em của anh ta bị rách chút da.

Cho dù đó chỉ là một vết thương nhỏ nhưng cũng khiến Hoàng Cửu cảm thấy đau đớn vô cùng, anh ta kêu thảm một tiếng, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi, nhìn về phía Giang Thành.

Hóa ra Giang Thành tới đây không phải vì giết anh ta mà muốn khiến anh ta không thể làm đàn ông được nữa, đối với anh ta thì chuyện đó còn đau khổ hơn là cái chết nữa.

"Đừng... đừng làm vậy mà!"

Hoàng Cửu van lơn, anh ta không kiểm soát được hai chân, không ngừng run rẩy, liên tục cầu xin Giang Thành tha cho mình.

"Anh yên tâm, tôi là bác sĩ, giải phẫu là sở trường của tôi, tuyệt đối sẽ không khiến anh cảm thấy đau đớn quá đâu." Giang Thành bình tĩnh đáp.

"Đại ca, em sai rồi, em biết lỗi rồi, anh tha cho em đi, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà." Hoàng Cửu cảm thấy hối hận chết đi được, sao anh ta lại chọc vào một tên nguy hiểm như này chứ.

"Chị Linh Lung là một người rất quan trọng với tôi, tôi không muốn anh quấn lấy chị ấy nữa, sao hả?"

"Vâng vâng vâng, em nghe lời anh, em hứa sau này sẽ không bám lấy cô ấy nữa."

"Nhớ kỹ lời anh nói đó, nếu như sau này anh còn tái phạm thì nhát dao sau của tôi chắc chắn sẽ khiến anh không thể làm đàn ông được nữa đâu!" Giang Thành lạnh lùng nói.

"Em không dám, không dám, không dám nữa đâu!"

Hoàng Cửu không ngừng dập đầu cầu xin Giang Thành tha thứ.

Hoàng Cửu phát hiện ra không còn tiếng động gì trong phòng nữa, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Giang Thành không còn ở trong phòng rồi, cửa phòng lẫn cửa sổ vẫn bị khóa trái như cũ.

"Chẳng lẽ khi nãy là ảo giác của mình hay sao?"

Hoàng Cửu không kìm được suy nghĩ này, thế nhưng khi cảm giác đau đớn buốt não từ phía dưới truyền đến, anh ta cúi đầu xuống nhìn, thấy con dao giải phẫu sáng loáng kia vẫn cắm nguyên tại chỗ.

Hoàng Cửu ngồi phệt xuống giường, hai chân run rẩy không ngừng, sợ hãi tè cả ra quần. Mọi chuyện là thật, đều là thật, người đó có thể tiến vào một căn phòng bị đóng kín mà không có bất kỳ ai biết, vậy thì chắc chắn cũng đủ khả năng để lấy đi tính mạng của anh ta bất cứ lúc nào.

"Quá... quá đáng sợ rồi!" Hoàng Cửu khó khăn lắm mới nuốt được nước bọt, thầm nghĩ sao mình lại chọc phải một kẻ đáng sợ như vậy chứ.

Sáng sớm hôm sau, viện trưởng Thẩm gọi Giang Thành tới phòng làm việc của cô ta.

"Viện trưởng Thẩm, cô tìm tôi hả." Sau khi tiến vào, Giang Thành hỏi Thẩm Băng.

"Giang Thành, chuyện là thế này, bệnh viện số 2 mời bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện chúng ta tới đó giao lưu học hỏi, vậy nên tôi định để cậu đi." Thẩm Băng nói với Giang Thành.

"Tôi hả?"

Giang Thành nở nụ cười khiêm tốn, nói: "Hình như tôi không được coi là bác sĩ giỏi nhất thì phải?"

"Vốn tôi định cho Hứa Tình đi, nhưng sau khi cân nhắc tới biểu hiện của cậu trong khoảng thời gian gần đây, cuối cùng tôi quyết định để cậu đi." Thẩm Băng cười đáp: "Cậu đừng từ chối, cậu đã hoàn thành rất nhiều lần giải phẫu vốn không thể thực hiện được rồi."

Thẩm Băng đã nói đến nước này rồi thì Giang Thành cũng không tiện từ chối tiếp, đành gật đầu nhận lời.

"Tốt lắm, việc này không nên chậm trễ, hiện giờ chúng ta lập tức xuất phát."

Thẩm Băng và Giang Thành ngồi lên chiếc xe riêng của bệnh viện, đi tới bệnh viện số 2.

"Tôi ngủ trước nhé, đến nơi thì gọi tôi."

Hình như Thẩm Băng cảm thấy mệt, cô nói với Giang Thành.

"Không thành vấn đề." Giang Thành đáp.

Trên đường đi, hình như Thẩm Băng đang rất mệt nên vừa ngồi lên hàng ghế sau là cô đã ngủ thiếp đi, chiếc xe xóc nảy đột ngột khiến cả người cô tựa lên bờ vai Giang Thành. Giang Thành lại ngửi thấy mùi thơm đặc biệt kia trên người Thẩm Băng, dường như đó là mùi thơm của cơ thể cô.

Trong lòng Giang Thành giật thót, ngoảnh đầu sang nhìn viện trưởng Thẩm xinh đẹp đang tựa lên bờ vai của mình. Không thể không thừa nhận chuyện Thẩm Băng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Cao quý, lạnh lùng, hào phóng, chỉ cần một bộ váy đơn giản đã tinh tế tôn lên dáng người của Thẩm Băng, làm lộ ra những đường cong hoàn mỹ của cô.

Nhìn từ trên cái cổ trắng nõn xuống dưới sẽ được chứng kiến cặp núi đôi hoàn mỹ được chiếc áo ngực bao phủ lấy, Giang Thành liếc mắt cái đã có thể xác định bên trong chắc chắn là thật một trăm phần trăm. Thông qua chiếc cổ áo hơi rộng, anh có thể quan sát được phong cảnh trắng muốt, đẹp tuyệt ở trong đó.

Giang Thành nhìn một chút mới phát hiện ra điểm bất thường, bởi vì ngực Thẩm Băng không hề phập phồng, chứng tỏ cô ấy không hề hít thở.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Giang Thành vội vàng cầm cổ tay Thẩm Băng lên, đồng tử của anh đột ngột co lại, bởi vì anh phát hiện ra mạch tượng của Thẩm Băng rất hỗn loạn, hơn nữa...

Khi Giang Thành định dùng linh lực để dò xét thử thì Thẩm Băng đột ngột tỉnh lại, rụt cánh tay về.

"Cậu làm gì vậy?" Thẩm Băng lạnh lùng hỏi Giang Thành.

"Không có gì cả." Giang Thành lúng túng nhìn Thẩm Băng.

"Viện trưởng Thẩm, cô có cảm thấy khó chịu ở đâu không hả?" Giang Thành hỏi dò.

"Tôi không sao." Ngón út của Thẩm Băng gom lọn tóc mai ra sau tai, khẽ đáp.

Không phải, chắc chắn thân thể của Thẩm Băng có vấn đề, hiện giờ Giang Thành có được truyền thừa của Y thánh nhưng anh vẫn không thể nhìn thấu được tình trạng thân thể của Thẩm Băng, chuyện này rất quái lạ.

"Vậy thì tốt." Thấy Thẩm Băng trả lời như vậy, Giang Thành không nói gì nữa cả.

Bệnh viện nhân dân số 2 thành phố Lư Dương.

"Chủ nhiệm Lư, ngài Kane là một khách hàng quan trọng của công ty mỹ phẩm của tôi, rốt cuộc thì tình hình của ngài ấy sao rồi?" Một người đàn ông mặc vest, đi giày da lo lắng hỏi chủ nhiệm Lư.

"Tổng giám đốc Viên, chúng tôi đã tiến hành chuyên gia hội chẩn, người bệnh hoàn toàn tỉnh táo, minh mẫn, nhưng cơ thể lại không thể cử động được, từ... từ trước tới giờ chúng tôi chưa từng gặp phải tình hình giống như vậy." Mặt chủ nhiệm Lư hiện rõ vẻ khó xử, đáp.

"Tôi không quan tâm, nếu như chỗ của ông không thể chữa khỏi cho ngài ấy, ảnh hưởng tới việc làm ăn của tôi thì ông cứ cẩn thận việc đắc tội bố tôi đó." Người thanh niên mặc vest cảnh cáo.

"Chuyện này..." Chủ nhiệm Lư cũng không biết nên làm gì, nhưng ông ta cũng biết người thanh niên này là con trai của phó cục trưởng cục quản lý dược, tốt nhất là không nên đắc tội thì hơn.

"Chủ nhiệm Lư, viện trưởng Thẩm và bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện số 1 tới rồi, có lẽ chúng ta có thể xin họ giúp đỡ một tay." Một y tá chạy tới, nói với chủ nhiệm Lư.

"Tốt, tốt quá, mau mau mời họ tới!"

Chủ nhiệm Lư như người chết vớ được cọc, vội vàng nói. Dù sao bất kể là trình độ bác sĩ lẫn trình độ kỹ thuật của bệnh viện số 1 đều giỏi hơn bệnh viện số 2 một ít, hiện giờ chủ nhiệm Lư chỉ mong vị bác sĩ tới đây có thể giúp đỡ mình.

"Bác sĩ bệnh viện số 1?"

Thanh niên mặc vest nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, tổng giám đốc Viên, hôm nay là ngày bệnh viện chúng tôi tiếp đón cục giám sát dược tới kiểm tra, cho nên đã mời bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện số 1 tới, nói không chừng sẽ có thể chữa trị được cho ngài Kane." Chủ nhiệm Lư vừa cười vừa trả lời.

"Tốt nhất là như vậy, nếu không tôi sẽ bảo bố tôi xử lý luôn cả tên bác sĩ đó." Thanh niên mặc vest kia tỏ vẻ mặt tức giận, hằm hằm nói.

"Tổng giám đốc Viên, cậu nên chú ý thái độ của bản thân với bác sĩ thuộc bệnh viện số 1 hơn, bác sĩ ở đó không có trình độ giỏi thì cũng có bối cảnh học thuật rất mạnh mẽ, đừng nên đắc tội với họ." Chủ nhiệm Lư nói với thanh niên mặc vest.

"Được rồi, chỉ cần bác sĩ đó chữa khỏi cho khách hàng của tôi thì tôi bảo đảm sẽ giữ thái độ thân thiện." Thanh niên mặc vest lạnh lùng đáp.

Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng thanh niên mặc vest kia không hề nghĩ như thế, bởi vì từ nhỏ anh ta đã được trưởng thành trong gia đình có điều kiện ưu việt, lại có công ty riêng, một bác sĩ bình thường sao lọt được vào mắt anh ta.

"Viện trưởng Thẩm, bác sĩ Giang, mời qua bên này." Nữ y tá dẫn Thẩm Băng và Giang Thành tới.

"Chào mừng viện trưởng Thẩm và bác sĩ Giang tới chỗ của chúng tôi!" Chủ nhiệm Lư lập tức đi tới đón tiếp, ông ta nói: "Đúng dịp chỗ chúng tôi có một người bệnh cần phải làm phiền tới bác sĩ Giang."

Chủ nhiệm Lư dẫn Giang Thành và Thẩm Băng tới chỗ thanh niên mặc vest, nói: "Tổng giám đốc Viên, đây là..."

Chủ nhiệm Lư còn chưa nói hết thì thanh niên mặc vest đã nổi giận, nói với Giang Thành: "Là mày?"