Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 62: Người đàn ông kỳ lạ



"Cục phó Viên, ông lạm dụng chức quyền như vậy chẳng lẽ không sợ gặp chuyện hay sao hả?"

Giang Thành nhìn Viên Thiên Cương, hỏi.

"Tôi sợ gì chứ? Chẳng lẽ sợ một tên bác sĩ lật đổ trời hay sao? Còn nữa, tôi làm việc đều đúng theo quy định." Viên Thiên Cương cười lạnh đáp.

"Đúng vậy, một tên ăn hại đi ở rể thì có thể làm gì chứ? Khóc lóc gọi vợ mày tới cứu chắc?" Viên Hạo nhìn Giang Thành, cười lạnh.

Hiện giờ trong lòng Viên Hạo đang cảm thấy sung sướng vô cùng, anh ta đối đầu với Giang Thành nhưng lần nào cũng chịu tổn thất to lớn, lần này có thể coi như anh ta đã tìm lại được chút thể diện rồi.

"Muốn tao tha cho mày à, được thôi, hiện giờ mày quỳ xuống dập đầu với tao,nói không chừng tâm trạng của bố tao tốt, tha cho mày đó." Viên Hạo đắc ý nhìn Giang Thành, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Giang Thành quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi.

"Cục trưởng Đồng, ngài cứ yên tâm, chúng tôi đang tiến hành tìm kiếm người cứu mạng mẹ ngài." Một người đàn ông mặc vest cung kính nói với một người đàn ông trung niên khác.

"Vậy thì tốt." Đồng Lỗi gật đầu, đi tới tòa nhà chính sảnh của bệnh viện.

"Cục trưởng Đồng, hình như người thanh niên đứng đối diện với cục phó Viên chính là người cứu mạng mẹ ngài ngày hôm đó." Người thanh niên kia nói với Đồng Lỗi.

"Cậu xác định chứ?" Đồng Lỗi nhíu mày, hỏi.

"Chắc chắn, lần trước tôi dùng thân phận bác sĩ tới đó, tận mắt nhìn thấy anh ta, không thể sai được đâu." Người đàn ông kia chính là bác sĩ riêng của bà cụ bị tràn khí ngực ngày hôm trước, cũng chính là lái xe của Đồng Lỗi, đúng là đã từng gặp Giang Thành, vậy nên vừa nhìn đã nhận ra được.

Đồng Lỗi nheo mắt lại, nhìn thấy Viên Thiên Cương đang nổi giận với người thanh niên kia.

"Cục trưởng Đồng, hình như cục phó Viên và người trẻ tuổi kia có mâu thuẫn với nhau thì phải." Người đàn ông kia nói.

"Đi, tới đó xem như thế nào!"

Đồng Lỗi nói, sau đó đi thẳng về phía Giang Thành.

"Này cậu thanh niên, thái độ của cậu là như nào vậy hả? Tôi nói cho cậu biết, nếu như đắc tội với tôi vậy sau này cậu đừng mong sống ở đất Lư Dương nữa!"

"Cục phó Viên oai phong quá đó!" Giọng Đồng Lỗi đột ngột vang lên.

Viên Thiên Cương vội vàng quay đầu lại, sau khi thấy Đồng Lỗi thì vội vàng cười nịnh nọt, nói: "Cục trưởng Đồng, ngài đã tới rồi, không có chuyện gì đâu, tôi chỉ đang dạy bảo một cậu thanh niên không biết điều thôi ấy mà."

"Cậu thanh niên không biết điều?"

Đồng Lỗi nhìn Giang Thành, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Cậu chắc chắn là cậu ta chứ?"

"Tuyệt đối không thể sai được, chính là cậu ta!" Người đàn ông kia khẳng định chắc nịch.

Viên Thiên Cương nghe Đồng Lỗi nói như vậy, trong lòng mừng như điên, xem ra thằng nhóc này đã đắc tội với Đồng Lỗi, lần này để xem thằng nhóc này chạy đường nào.

"Cảm ơn thần y đã cứu mạng mẹ tôi." Đồng Lỗi hơi khom lưng xuống, biểu thị lòng biết ơn với Giang Thành.

Thấy vậy, nụ cười trên gương mặt Viên Thiên Cương lập tức cứng đờ lại, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Đường đường là cục trưởng mà lại cung kính với người thanh niên kia?

Hơn nữa cục trưởng Đồng còn nói người thanh niên kia đã cứu mạng mẹ của cục trưởng?

"Tính mạng mẹ ông?" Giang Thành thắc mắc nhìn Đồng Lỗi.

"Anh bạn trẻ quên rồi sao, có một bà cụ mắc chứng tràn khí ngực, phát tác ở trên đường, nếu không nhờ có cậu thì rất có thể bà cụ đã không thể chờ tới lúc xe cứu thương đến rồi." Người đàn ông bên cạnh Đồng Lỗi nói với Giang Thành.

"Tôi nhớ ra rồi, việc nhỏ ấy mà, hơn nữa chữa bệnh cứu người là chức trách của bác sĩ." Giang Thành thản nhiên đáp.

Đồng Lỗi nghe Giang Thành nói như vậy thì càng thêm phần khâm phục Giang Thành hơn.

Tuổi tác còn trẻ, y thuật hơn người nhưng không hề kiêu ngạo, biết mình cứu được tính mạng mẹ của cục trưởng mà không tranh công xin thưởng, vẫn giữ vững được chức trách của một người bác sĩ, đó là những phẩm chất rất hiếm thấy.

"Tôi thấy hình như giữa cậu và cục phó Viên có mâu thuẫn thì phải, chuyện gì xảy ra vậy? Có lẽ tôi có thể hòa giải giúp." Đồng Lỗi nhìn Viên Thiên Cương với ánh mắt đầy hàm ý.

Viên Thiên Cương thấy ánh mắt của Đồng Lỗi lập tức cười nói: "Cục trưởng Đồng, chuyện này là... là hiểu lầm thôi ấy mà, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."

"Tiểu Hạo, lập tức xin lỗi bác sĩ Giang đi." Viên Thiên Cương lạnh lùng nói với Viên Hạo.

Viên Hạo ngẩn người, sao mọi chuyện đột nhiên thay đổi vậy, trước đó chẳng phải là bảo Giang Thành xin lỗi mình hay sao?"

"Mẹ kiếp, tao bảo mày xin lỗi!"

Viên Thiên Cương thấy Viên Hạo ngẩn người, nôn nóng đá mạnh vào mông Viên Hạo một cái.

Viên Hạo rất sợ bố mình, lập tức nhìn về phía Giang Thành, không cam tâm tình nguyện nói: "Xin lỗi!"

"Cậu Giang, cậu thấy như vậy đã được chưa? Khi nãy thái độ của tôi không đúng, mong cậu tha lỗi." Trán Viên Thiên Cương túa đầy mồ hôi lạnh, hỏi Giang Thành.

Hiện giờ Viên Thiên Cương hối hận chết đi được, ông ta không ngờ rằng Giang Thành và cục trưởng Đồng có mối liên hệ với nhau như vậy, nếu như Giang Thành nói xấu mình, vậy e mình ngồi cái ghế phó cục trưởng không còn vững nữa rồi.

"Cục phó Viên, chẳng phải khi nãy ông còn nói muốn khiến tôi không thể làm việc trong ngành y nữa, còn đòi thu hồi tư cách bác sĩ của tôi nữa hả?" Giang Thành bình thản hỏi Viên Thiên Cương.

"Cái gì? Viên Thiên Cương, từ khi nào mà anh có quyền hạn lớn như vậy, có thể tùy ý thu hồi giấy chứng nhận bác sĩ của người khác hả?" Đồng Lỗi lạnh lùng nhìn Viên Thiên Cương.

"Không phải, không phải đâu. Cục trưởng Đồng, ngài hiểu lầm rồi, khi nãy tôi chỉ đang đùa với anh bạn trẻ này mà thôi, đùa ấy mà." Hiện giờ Viên Thiên Cương sợ hãi vô cùng, hai chân không thể kiểm soát nổi, run rẩy không ngừng.

Vốn ông ta chỉ cho rằng mình bắt nạt một tên bác sĩ nhãi nhép mà thôi, nào ngờ lại đá trúng một tấm sắt.

"Xin lỗi thì không cần, tôi chỉ muốn đòi lại khoản tiền cược giữa hai người chúng tôi mà thôi." Giang Thành thản nhiên đáp.

"Được được được, cậu cứ yên tâm, chốc nữa tôi sẽ bảo nó gửi đủ số tiền nợ đó cho cậu." Viên Thiên Cương cười nói với Giang Thành.

Giang Thành đọc số tài khoản ngân hàng của mình cho Viên Thiên Cương, sau đó bình tĩnh nhìn liếc qua Viên Hạo.

Quan hơn một cấp đè chết người, trước đó chủ nhiệm Lư chứng kiến tận mắt thái độ ngang ngược của Viên Thiên Cương đối với Giang Thành, kết quả là sau khi nhìn thấy Đồng Lỗi, thái độ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

"Mọi chuyện đã giải quyết xong, vậy tôi vào trong bệnh viện đây." Đồng Lỗi âm thầm liếc Viên Thiên Cương một cái, sau đó đi vào trong bệnh viện.

Giang Thành đi theo Thẩm Băng vào trong bệnh viện, chủ nhiệm Lư cũng vào theo.

"Bố, sao khi nãy bố không giúp con, về nhà con sẽ mách mẹ con biết." Viên Hạo tủi thân nhìn Viên Thiên Cương, nói.

Chát!

Viên Hạo vừa mạnh miệng nói xong câu thì Viên Thiên Cương đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt Viên Hạo.

"Thằng nhãi chết tiệt này, mẹ kiếp, sau này mà mày còn chọc tới người không thể chọc nổi nữa thì tao sẽ giết chết máy!"

Hiện giờ Viên Thiên Cương nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ khiếp vía, may mà khi nãy Giang Thành không hề nhằm vào ông ta, nếu không sợ rằng tiền đồ của ông ta sẽ chấm dứt tại đây.

"Con sẽ mách mẹ!" Viên Hạo tủi thân đưa tay lên ôm má trái, lẩm bẩm.

Chát!

Viên Thiên Cương lại vung tay lên tát vào má phải của Viên Hạo, tức giận chỉ vào Viên Hạo, nói: "Nếu như mẹ mày dám nói một chữ thì tao đánh luôn cả mẹ mày, mau chuyển khoản mười triệu cho đối phương đi."

Cho dù Viên Hạo tủi thân nhưng hiện giờ anh ta cũng chỉ có cách gật đầu đồng ý.

Giang Thành và Thẩm Băng đi theo lãnh đạo thị sát xong, sau đó quay trở về bệnh viện số 1.

"Giang Thành, xem ra tương lai của cậu rất xán lạn đó, dường như cục trường Đồng rất thích cậu." Thẩm Băng và Giang Thành đi trên hành lang bệnh viện, cô nói.

"Không có gì đâu, chỉ là tôi trùng hợp cứu được mẹ của ông ta mà thôi." Giang Thành bình tĩnh đáp.

"Có nhiều khi may mắn cũng là điều kiện cần có của một người thành công, nếu ngày nào đó cậu trèo lên đầu tôi thì nhớ phải bảo vệ tôi đó." Thẩm Băng cười yếu ớt, nói với Giang Thành.

Giang Thành nở nụ cười, không lời nào cả, bởi vì anh nhớ rõ tình trạng mạch đập khác thường của Thẩm Băng khi ở trên xe, chính anh cũng không nhìn thấu, chứng tỏ Thẩm Băng chắc chắn có vấn đề.

"Tốt, tôi về phòng làm việc đây." Thẩm Băng nói.

'Ừm." Giang Thành đáp lời, sau đó đi về phòng làm việc của mình. Đúng lúc đó điện thoại nhận được thông báo của ngân hàng, có mười triệu mới chuyển đến tài khoản của anh.

Hả.

Giang Thành đang đi thẳng đột ngột cảm nhận được một luồng sát khí, quay đầu lại nhìn thấy có một bệnh nhân đứng ở cửa ra vào phòng bệnh đang nhìn dõi theo bóng lưng của Thẩm Băng.

Bề ngoài người đàn ông này tao nhã lịch sự, nhã nhặn vô cùng, cũng khá là đẹp trai, nhìn rất giống một người hiền lành gặp phải chuyện gì cũng không nổi giận.

Nhưng Giang Thành có thể cảm nhận được một luồng sát khí ở trên cơ thể của đối phương, trong ánh mắt gã cũng tỏa ra hơi thở rất nguy hiểm.

"Người này chắc chắn không đơn giản!"

Giang Thành có thể cảm nhận rất rõ điểm này.

Dường như người đàn ông lịch sự kia cảm nhận được ánh mắt của Giang Thành, quay đầu nhìn về phía anh, sát khí trong mắt lập tức biến mất, lễ phép nở nụ cười với Giang Thành, sau đó quay người đi vào trong phòng bệnh.

Giang Thành biết người này có vấn đề, nhưng đối phương vẫn chưa làm ra chuyện gì khác lạ cho nên anh cũng không tiện ra tay, đành phải quay về phòng làm việc của mình.

"Vợ à? Sao em lại tới đây?" Giang Thành đi vào trong văn phòng thì thấy Hứa Tình đang ngồi ở chỗ của mình.

Hứa Tình mặc áo blouse trắng nhưng vẫn không thể che đi những đường cong quyến rũ của cô, ngược lại còn khiến cô tỏa ra một hương vị khác biệt.

"Em muốn hỏi anh việc này, tối nay anh rảnh không?" Hứa Tình hỏi.

"Anh không bận gì cả."

"Vậy thì tốt, tối nay hai chúng ta ra ngoài ăn cơm tây, sau đó đi xem phim nhé."

Hứa Tình dừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: "Mẹ em nói vậy, hai chúng ta cũng nên lãng mạn một chút."

"Được, vậy hôm nay anh sẽ nghỉ làm sớm hơn" Giang Thành biết mẹ vợ đang muốn tác hợp cho mình và Hứa Tình.

Mấy ngày hôm nay Giang Thành và Hứa Tình ngủ chung một giường, cho dù quan hệ xác thịt không hề có bước tiến triển rõ ràng nhưng quan hệ tâm lý đã tiến triển rất nhiều.

"Ừm, vậy tan làm tới tìm em." Hứa Tình đứng dậy, nói với Giang Thành.

"Không thành vấn đề!" Giang Thành cười đáp.

Thẩm Băng bận rộn trong văn phòng tới hết giờ làm việc, sau khi thay quần áo xong, cô đi xuống bãi đậu xe dưới lòng đất.

Khi Thẩm Băng chuẩn bị mở cửa lên xe thì cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào trong góc tối, nói: "Ra đi, đừng núp nữa."

Chỉ thấy một người đàn ông lịch sử đi ra khỏi bóng tối, chính là người bệnh nhân có sát khí mà Giang Thành gặp trước đó.

"Người đẹp, không ngờ rằng hai mắt của cô lại nhạy cảm như vậy đó!" Người đàn ông kia bình tĩnh cười nói.

"Anh muốn gì?"

"Không muốn gì cả, chỉ muốn xem xem thân thể của cô có nhạy cảm như hai mắt của cô không thôi." Người đàn ông kia hèn mọn quan sát thân thể Thẩm Băng.